“Được được được, ba ba không nói con.” Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, xa xa nhìn thấy trước cửa của Exxon tụ tập không ít người, hẳn là nghênh đón hai vị vương tử. Quay đầu lại thấy Hạ Mạt vẫn đang không được tự nhiên như trước, Ngọc Chương nói:“Trước kia vẫn không phải nhìn lén ảnh chụp của đại vương tử sao? Hôm nay thật vất vả có thể thấy người thật, con còn không nhanh chóng đi ra ngoài chờ?”
“Con đã nói con cùng Randall không có gì……”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Mạt sáng suốt nói sang chuyện khác,“Trang trí đã xong, khi nào thì hàng hóa đến?”
“Vốn là ngày mai thế nhưng tí nữa ba sẽ bảo họ đem lại đây luôn.”
“Cũng được.”
Ngọc Chương lấy quang não liên hệ cùng với nhà cung cấp, bọn họ hứa hẹn sẽ đến trong vòng phút nữa. Xác định xong thời gian, Ngọc Chương thu hồi quang não, quay lại nói với Hạ Mạt:“Bên này thật sự không có gì cần con hỗ trợ, con vẫn là nhanh chóng đi trường học đi.”
“Vậy thì……” Hạ Mạt do dự nói:“Con đi nhá?”
“Đi đi.”
Hạ Mạt đi về phía cửa hai bước,“Con đi nhá?”
“Đi đi.”
Hạ Mạt lại đi về phía cửa hai bước,“Con thật sự đi nha?”
“Sách, nhanh chóng đi đi!” Ngọc Chương dở khóc dở cười đẩy Hạ Mạt ra bên ngoài,“Ba ba ở nơi này, nói không chừng còn có thể thấy con huấn luyện từ bên ngoài. Nếu như con thật sự tưởng ta, không phải còn có quang não đấy sao?”
“Ba ba, ba ba, ba vội vã đuổi con đi như vậy?”
“Đừng dông dài, nhanh chóng tới trường học.”
Hạ Mạt bị đuổi tới ngoài cửa, thấy Ngọc Chương không quay đầu lại vào trong cửa hàng bận việc, bỗng nhiên cảm giác mũi chua chua. Cậu biết ba ba thật sự luyến tiếc, lại cố tình bảo cậu đi sớm. Hạ Mạt chậm rãi siết chặt nắm tay, “Tháng đầu tiên là quân huấn, sau khi quân huấn kết thúc con có thể về nhà mỗi ngày.”
Ngọc Chương bê gì đó trên đất, không nói một tiếng. Nhưng Hạ Mạt biết hắn nghe thấy được.
“Con đi.”
Ngọc Chương như trước không có phản ứng.
Hạ Mạt đứng ở trước cửa vài giây, mới xoay người đi về phía Exxon.
Chờ đến sau khi cậu rời đi, vẫn đang bận rộn Ngọc Chương lúc này mới dừng lại động tác trên tay, quay đầu, nhìn theo Hạ Mạt, thẳng đến khi cậu biến mất ở trong đám người.
—-
Bên ngoài cửa chính của Exxon.
Hạ Mạt xen lẫn trong trong đám người, nghe người chung quanh đàm luận nhân vật chính hôm nay.
“Trước kia tớ chỉ được nhìn thấy Randall vương tử ở trong quang não, hôm nay cuối cùng có thể thấy người thật! Tớ thậm chí còn kích động mấy tháng!”
“Tớ cũng thế tớ cũng thế! Nghe nói Randall vương tử còn anh tuấn hơn trên quang não nhiều!”
“Đến lúc đó nhất định phải chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm!”
“Tớ cũng nghĩ như vậy!”
“Hắc hắc……”
Hạ Mạt theo tiếng nhìn lại, đó là hai nữ Beta, diện mạo bình phàm, thần thái sáng lạn trên mặt vô cùng hấp dẫn người.
Trong đó một nữ Beta chú ý tới tầm mắt của Hạ Mạt, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhất thời đỏ mặt.
Một nữ Beta khác thấy thế cũng nhìn qua, phát hiện nam sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình dĩ nhiên lại có một dung mạo xinh đẹp như vậy, không khỏi ngượng ngùng gục đầu xuống, hai tay vô ý thức nắm cùng một chỗ.
Hạ Mạt nhìn ra tiểu tâm tư của hai nữ hài thế nhưng chỉ sợ cậu phải làm cho hai nữ hài này thất vọng. Cười nhẹ, cậu thu hồi tầm mắt.
Hết chương .