Sự việc phát sinh quá đột ngột, cũng không hề có điềm báo nào, bất kể là Randall hay là Laurent đều kinh ngạc không thôi!
Sau khi tất cả mọi người trầm mặc nửa phút đồng hồ, Randall đột nhiên đứng lên, chặt chẽ bắt lấy bả vai của Hạ Mạt, sắc mặt khó coi, hắn cưỡng chế lửa giận, thấp giọng quát: “Cậu đang làm gì đó?!”
Hạ Mạt lấy tay lau đi vệt nước trên khóe miệng, nhìn Randall nhếch miệng cười không ngừng, dung mạo của bản thân cậu rất tinh xảo nhưng nụ cười này lại không tính là đẹp, bởi vì giữa hàm răng tất cả đều là nước bọt cùng vụn thịt vẫn chưa kịp nuốt, chỉ nghe cậu nói: “Tôi, tôi đây không phải là đói bụng đến sắp chết rồi sao? Đồ ăn do ngài Laurent làm nhìn rất ngon, tôi đã sớm thèm ăn từ lâu rồi, nhưng mà không biết tại sao các cậu lại cứ nói liên mồm, không cho người ta ăn gì cả.”
Nói xong, cậu quay đầu cười cười với Laurent sắc mặt cổ quái, “Thực xin lỗi, đều do những thứ ngài làm quá mỹ vị, tôi thất lễ, mong được tha thứ.”
Laurent cứng nghiêm mặt, nhìn một bàn đồ ăn bị Hạ Mạt ăn sạch, trong nội tâm thật sự là hối hận hết sức.
Cái loại thuốc kia chỉ dành riêng cho Alpha, mặc dù đối với Omega cũng có tác dụng, thế nhưng bởi vì dược hiệu vô cùng mãnh liệt nên chỉ có Alpha khả năng thừa nhận, cho nên nó bị ngầm thừa nhận là dược thúc tình chuyên dụng cho Alpha.
Thế nhưng vấn đề là đống thuốc đó đã bị Hạ Mạt ăn sạch, nếu Hạ Mạt là một Omega cũng may, nhưng hết lần này tới lần khác Hạ Mạt lại là một Beta! Đậu xanh rau má Beta ăn hết căn bản không có bất cứ tác dụng gì!
Ah…
Gã cảm thấy lần này thực sự là lỗ, chẳng những không có làm cho Randall trúng kế, còn vô duyên vô cớ ném đi một cái đùi tráng kiện như thế!
Hai mươi ngày sau phải vượt qua như thế nào? Chẳng mình quang minh chính đại đoạt tên cơ giáp chế tạo sư kia đi…
Laurent lặng lẽ tưởng tượng ra cảnh tượng cướp người ở trong đầu, chỉ cần vừa nghĩ tới mấy người già yếu bọn gã giao đấu cùng với sáu người binh hùng tướng mạnh Randall, cái ót của gã liền run rẩy.
Hay là, thôi đi.
Lần này cứ như vậy đi.
Xảy ra chuyện như thế này, Randall lại không tâm tư cùng Laurent đấu trí, trực tiếp dắt Hạ Mạt, nói với Vu Triết: “Chúng ta đi.”
Vu Triết lên tiếng, tòa nhà màu bạc lập tức biến mất, cùng lúc đó vinh quang nhanh chóng thành hình.
Randall ôm eo Hạ Mạt nhảy vào trong phi thuyền, bốn người Lance theo sát ở phía sau.
Cửa khoang đóng lại, phi thuyền bay nhanh, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của đám người Laurent.
Tống Tu đứng ở bên người Laurent, nhìn phương hướng phi thuyền biến mất, thấp giọng nói: “Đại nhân, lần này là tôi chuẩn bị không đầy đủ, không nghĩ tới cái tên người lùn đáng chết kia lại có thể làm được chuyện này.”
“Hắn đối với Randall thật sự là trung thành và tận tâm.” Laurent hừ lạnh, “Thế nhưng, cho dù có trung tâm thì cũng làm được cái gì? Chẳng lẽ một Alpha thuần huyết cao cao tại thượng lại có thể lấy một Beta bình thường đến không thể bình thường hơn?”
“Đại nhân nói đúng lắm.” Tống Tu kịp thời vuốt mông ngựa, “Ngu dân như thế sớm muộn gì cũng có một ngày thấy được sự thật.”
“Hừ.” Laurent bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Hiện tại, chúng ta phải tìm cách đi như thế nào.”
—— ——
Trong phi thuyền.
Hạ Mạt tự giác ngồi trên ghế dựa dưới ánh mắt lợi hại của mọi người, co đầu rụt cổ giống như trọng phạm đang bị nghiêm hình bức cung.
Hết chương .