Hạ Mạt thật vất vả mới lấy được tư liệu liên quan đến việc chuyển đổi năng lượng từ chỗ Vu Triết, yên lặng đi tới một bên cẩn thận tìm đọc.
Nguồn năng lượng mà cơ giáp sử dụng là điện năng, bởi vì hình thể của cơ giáp lớn nên năng lượng hao phí cũng rất nhiều, dưới tình huống bình thường thường được người ta sử dụng năng lượng hạt nhân để bổ sung.
Trong phần tài liệu này chỉ đề cập đến chuyện chuyển đổi năng lượng hạt nhân thành điện năng, thế nhưng bằng vào trạng thái bây giờ của cậu, nếu như đi làm năng lượng hạt nhân, làm không tốt không những không thành công chuyển đổi điện năng mà có khi còn làm nguy hiểm đến cả tính mạng của mình.
Năng lượng hạt nhân quá nguy hiểm, vẫn là để qua một bên đi.
Ngoại trừ năng lượng hạt nhân, còn có thủy năng, gió, năng lượng mặt trời…
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn về phía thảo nguyên rộng lớn, sông nhỏ róc rách, sóng nước lấp loáng, nước chảy nhẹ nhàng, lượng nước nhỏ, thủy năng đổi thành điện là chuyện không thể nào. Gió mát phơ phất, sức gió nhỏ, khi có khi không, gió có thể chuyển đổi điện năng cũng là không thể nào. Tính như vậy, cũng chỉ có năng lượng mặt trời thôi.
Năng lượng mặt trời ah…
Mở ra bàn tay, sáng sớm ánh mặt trời ở trên thảo nguyên cũng không mãnh liệt, thế nhưng trời quang mây tạnh, chắc hẳn đến trưa ánh sáng sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Sự thật quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu, gần giữa trưa, ánh nắng mặt trời trở nên chói mắt khác thường, trước mũi của ba người Hạ Mạt đã thấm đầy nước.
“Chúng ta nên tìm một nơi che nắng.” Lance đưa tay che khuất ánh mặt trời, con mắt híp nửa, nhếch môi nói với Hạ Mạt và Vu Triết.
Hạ Mạt đứng lên, “Lúc trước tôi đã nhìn rồi, cũng chỉ có chỗ ba cây Hạn Tùng kia.” Hạn Tùng có mấy phần giống với loại cây tùng Bách Tán trước kia (Bách tán thuộc loại cây gỗ thường xanh, có chiều cao trên m, đường kính thân cm. Thân cây có các vòng thật và giả được hình thành qua từng năm. Cành mọc vòng nằm ngang cái một chồng lên nhau, càng lên cao cành càng ngắn dần tạo thành tán lá hình tháp, đây là nguồn gốc tên gọi bách tán.), thế nhưng những tầng lá kim bên trên dày hơn nhiều, lá nhỏ mà dày đặc, thích hợp với khí hậu trên thảo nguyên hơn.
Lance nhìn theo hướng Hạ Mạt chỉ, chỉ thấy trong một mảng cỏ xanh thấp bé, ba cây tùng hạn cao khoảng m đang đón gió rêu rao, y bỗng nhiên cười ra tiếng, “Làm sao lại có chút giống hạc giữa bầy gà a?”
Hạ Mạt cũng cười, “Chúng ta đi qua?”
“Tốt!”
“Tốt!”
Ba người có cùng ý kiến, lập tức thu hồi quang não, ôm lấy thảo dược đi đến chỗ cây tùng. Khoảng cách giữa cây tùng với bọn họ cũng chỉ có mấy trăm mét, không đầy hai phút bọn họ đã tới rồi.
Ba người dời tổ đến dưới cây tùng hạn, chợt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Vu Triết sờ sờ bụng của mình, “Mấy người đại điện hạ lúc nào trở về? Tôi đói bụng rồi.”
“Đúng vậy a, đã : rồi, còn không có thấy bóng người đâu cả?” Lance đứng lên nhìn chung quanh.
Hạ Mạt đề nghị, “Nếu không thì truyền tin cho đại điện hạ?”
“Đúng rồi.” Lance lập tức mở ra quang não, mở video ra.
“Bí bo… Bí bo… Bí bo…”
“Làm sao không tiếp a?” Lance nhíu mày.
Hạ Mạt an ủi: “Có lẽ ngài ấy đang trên đường trở về nên không tiện nghe máy.”
Bỗng nhiên, video được nối.
Lance hưng phấn mà kêu to: “Hoàng huynh, khi nào anh trở về vậy?! Chúng em đều đói…”
Còn chưa nói xong đã thấy Randall thần sắc lạnh lùng nói: “Nhanh! Thu dọn đồ đạc, lấy cơ giáp ra! Chúng ta có phiền toái!”
“Ah?” Lance còn không có kịp phản ứng, video đã bị chặt đứt.
Trong lòng Hạ Mạt dâng lên một dự cảm không tốt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Randall rời đi, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm dần dâng lên một sắc màu xam xám, mảng màu xám kia lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng khuếch trương, trong chớp mắt liền có xu thế ùn ùn kéo đến.
Hạ Mạt kéo vạt áo Lance.
Lance quay đầu, nhíu lông mày, “Có chuyện sao?”
Hạ Mạt chỉ chỉ chân trời, nuốt xuống nước bọt, dùng thanh âm không xác định hỏi thăm: “Đúng vậy, kia là đàn kiến cánh đúng không?”
Lance, Vu Triết: “..!!”
Hết chương .