Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn tiếng sau, đoàn tàu nhanh chóng mà vững vàng đến đích. Từ nhà ga đi ra, khung cảnh dung hợp hoàn mỹ giữ vẻ đẹp xa xưa và hiện đại của Paris dưới ánh hoàng hôn ấm áp hiện lên trước mắt.
“Đi ăn trước cái gì đó có được không?” Úy Trì Diễm vừa đưa Lê Hân lên xe ô tô hạng nhất đã đợi bên ngoài vừa hỏi.
Sáng nay vì sự kiện kia mà hai người đều không ăn sáng, bữa trưa cũng là ăn ở trên tàu. Tuy rằng thức ăn trên Eurostar cũng xem là sang trọng, nhưng thức ăn trên tàu thì có cái gì đáng nói, cho dù có “sang trọng” đến đâu cũng không cách nào vào được phát nhãn của Chủ tịch Uý Trì.
Lê Hân quả thật có chút đói bụng, nghĩ một lát liền nói: “Quay về khách sạn chúng ra dùng trà chiều.”
Khách sạn bọn họ ở là Four Seasons Hotel George V nằm gần đại lộ Champs Elysees, Úy Trì Diễm hay Úy Trì Hi tới Paris công tác đều luôn ở chỗ này, ngoài trừ cơ sở vật chất tốt thì trà chiều ở đây cũng tinh tế, ngon miệng.
Người Pháp gọi Champs Elysees là “Con đường đẹp nhất thế giới” nhưng kỳ thực so với các con đường khác ở Paris cũng không có gì khác biệt quá lớn, nhưng lại hấp dẫn một đám khách du lịch tới. Từ đầu quảng trường rộng lớn tới phía bên Khải Hoàn Môn không thấy một người dân Paris nào, chỉ thấy khách du lịch đủ mọi chủng tộc, làm mất đi khung cảnh vốn yên tĩnh lãng mạn nơi này.
Nhìn chán khung cảnh bên ngoài, Lê Hân quay đầu nhìn người đang giúp cậu rót thêm hồng trà vào tách.
Úy Trì Diễm hơi cúi đầu, hai mắt như là chăm chú nhìn ấm trà trên tay, ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên gương mặt góc cạnh của y như đang tỏa hào quang ấm áp.
Rót xong trà vào tách trà của Lê Hân, Úy Trì Diễm để bình trà xuống ngẩng đầu lên đã thấy không biết từ khi nào cậu đã không còn quan sát con đường tấp nập phía trước mà đang không rõ có ý gì mà nhìn chính y.
“Bảo bối, có chuyện gì sao?” Cẩn thận quan sát người trong lòng, thấy sắc mặt cậu ửng hồng, tinh thần hoạt bát, toàn thân từ trên xuống dưới chắc cũng chỉ có địa phương sáng nay bị y dày vò…. Là không khỏe thôi, chắc là không có việc gì. Thế là Úy Trì Diễm cầm một miếng bánh macaron cắn một cái, cảm thấy cũng không ngọt lắm, độ ngọt đến y cũng có thể chấp nhận được, lúc này mới đút nửa miếng bánh còn lại cho Lê Hân.
Lê Hân cũng không từ chối nửa miếng bánh macaron này, cắn vào miệng nhai nhai, thấy rất hài lòng, mùi vị tinh tế không quá ngọt không quá ngấy, quả nhiên không hổ là “bộ ngực của thiếu nữ”. (Các cô xem giải thích ởđây nhé, khá dài nên tôi không copy qua. Cám ơn bạn Đầu Não Tinh Tế đã giúp đỡ)
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Lê Hân lắc đầu: “Không có gì. Hôm này có còn đi chỗ nào nữa không?”
“Buổi tối còn tới một nơi.”
“Ở đâu?”
“Tới rồi sẽ biết.”
Hành vi thừa nước đục thả câu rước lấy cái liếc mắt của thiếu niên, nhưng Úy Trì Diễm vui vẻ chịu đựng.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng uống trà, ăn điểm tâm, cũng không nói chuyện nhiều. Chỉ là bầu không khí xung quanh hai người càng ngày càng thân mật, cũng càng ngày càng ngọt ngào, khiến cái thực khách khác trong nhà hàng liên tục nhìn qua, có tò mò cũng có hâm mộ. Một người anh tuấn một người xinh đẹp, không biết là tình nhân hay anh em.
Lê Hân tùy rằng chỉ yên lặng uống trà, đối với hành vi thường đút đồ ăn qua của Úy Trì Diễm cũng không từ chối, chỉ là trong lòng cũng không bình thản như bên ngoài. Luôn cảm thấy dường như có sự việc gì sắp xảy ra, hơn nữa việc này chắc chắn có liên quan tới người đàn ông ở trước mắt.
Mà địa điểm tối nay sẽ đến…
Lê Hân bưng chén trà nhấp một ngụm, rũ mắt che giấu bất an bên trong.
Hôm nay là một ngày đặc biệt – sinh nhật Úy Trì Hi. Kỳ thật cũng không hẳn là ngày sinh nhật, thời gian trước khi cậu bị vứt bỏ cũng không có giấy tờ gì, thế là bên cô nhi viện liền lấy ngày cậu tới làm ngày sinh nhật.
Lê Hân nguyên bản là đã quên. Đời trước số lần cậu tổ chức sinh nhật có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi còn bé chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Úy Trì Diễm và Úy Trì Giản, nhưng đổi lại vẫn chỉ là thất vọng, dần dần phần tâm tư này cũng phải nhạt. Nếu như không phải sáng nay trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được y ở bên tai nói “Sinh nhật vui vẻ” Lê Hân căn bản là không nghĩ tới việc này.
Một câu đơn giản như vậy lại làm trong lòng Lê Hân nổi lên sóng to gió lớn. Cậu mơ hồ biết được Úy Trì Diễm muốn làm cái gì, thế nhưng ý niệm mơ hồ kia xẹt qua trong lòng cậu liền tiêu tán chỉ để lại thấp thỏm lo lắng. Đến tột cùng cậu vẫn không biết người đàn ông này muốn làm cái gì.
Một chút lo lắng này cũng là đủ rồi, khi bầu trời chỉ còn lại rạng mây đỏ cuối cùng Úy Trì Diễm nói đến lúc phải đi rồi, Lê Hân như biến thành con rùa chỉ muốn chui vào trong mai trốn: “Tôi có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngôi.”
Chuyện đã đến nước này, Úy Trì Diễm làm sao có thể từ bỏ đây?
“Đây chính là điểm đến cuối cùng của chuyến du lịch này rồi, Tiểu Hi sao có thể không đi được?” Úy Trì Diễm bất chợt cúi đầu hôn cái ót của thiếu niên muốn làm rùa đen này, đôi môi đang mỉm cười của y nhìn sao cũng thấy không có ý tốt, “Đi thôi, bảo bối.”
Phản đối vô hiệu, Lê Hân trong lòng thấp thỏm bị nửa kéo nửa ôm lên xe rời khách sạn lên xe thẳng tiến về hướng sông Seine xin đẹp.
—
Macaron: là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh.
Sông Seine: là con sông chảy xuyên qua Paris, hai bờ sông Seine ở khu vực Paris có rất nhiều công trình nổi tiếng
Four Seasons Hotel George V: khách sạn sang trọng bậc nhất ở Phát và nó đẹp kinh khủng khiếp
Champs Elysees: Nối hai quảng trường Concorde và Étoile – vị trí của Khải Hoàn Môn
Điểm màu xanh là cái khách sạn đó
(Thông tin tôi sreach trên google và wiki chứ tôi chưa có qua Pháp nha huhuhu =((((()