“Phục Kỳ.”
Phục Kỳ đang ôm con trở về, nghe vậy quay đầu lại, thấy Thiện diệu hạ cửa xe ô tô xuống, cười tà mị với cậu. Phục Kỳ không để ý tới, tiếp tục đi. Nhưng mà Bất Yếu đặt cằm trên vai Phục Kỳ thì quay lại trừng to mắt không chớp với chú giống như thiên thần đã theo kịp mình.
“Cậu theo tôi một năm, hẳn là rõ ràng tính khí của tôi rồi chứ.”
Thiện Diệu chậm rãi khởi động xe đuổi kịp.
Phục Kỳ thân thể chấn động, bước chân dừng lại chút rồi ngay lập tức đi nhanh hơn.
“Tôi là người có thù tất báo nha, cậu xác định là không muốn nói lời xin lỗi?”
Phục Kỳ ôm chặt Bất Yếu, cứ đi về phía trước, lại nghe Thiện diệu mang theo tiếu ý nói:
“Cứ cho là cậu không sợ, chẳng nhẽ không lo cho con trai mình sao?”
“Chừng nào thì anh bắt đầu ra tay với trẻ con vậy?”
Phục Kỳ lại tức giận, cũng không khỏi dừng bước lại. Bất Yếu mê man nhìn cha mình, lại nhìn ông chú vẻ mặt cười đắc ý kia, mím mím cái miệng nhỏ nhắn.
Thiện Diệu nhún vai: “Tôi cũng không xuống tay với người già trẻ em, nhưng tôi không ngại thu thập cậu. khi cậu ngã xuống con trai cậu e rằng sẽ phải chịu khổ đó.”
“Không cần anh tự mình động thủ thu thập tôi, hiện tại tôi đã đủ thảm rồi.”
Phục Kỳ giễu cợt nói.
Thiện Diệu gật đầu phụ họa: “Đã nhìn ra, quả thật là thảm. Thế nhưng cậu có tin tôi có thể khiến cho cậu càng thảm hơn hay không?”
Phục Kỳ tức đến nỗi lồng ngực kịch liệt phập phồng, Bất Yếu bất an, ôm sát cổ cha nó. Không thể cùng Thiện Diệu cứng đối cứng, hắn ta tuyệt đối không phải người ăn cứng. Phục Kỳ rũ mắt, nói: “Ngài Thiện, tôi trịnh trọng xin lỗi ngài vì hành động thất lễ vừa rồi của tôi, ngài đại nhân xin đừng chấp nhặt tiểu nhân, tha thứ cho tôi.”
Dễ dàng mà nghe được lời muốn nghe, chẳng những không có hài lòng như trong dự liệu, trái lại kinh ngạc nhiều hơn. Trong trí nhớ, Phục Kỳ là bạn giường lâu nhất của hắn, sở dĩ hắn thích Phục Kỳ không đơn giản chỉ vì tướng mạo xinh tươi của Phục Kỳ, mỹ nhân hắn đã chơi qua còn đẹp hơn Phục Kỳ nhiều lắm. Hắn chính là thích Phục Kỳ nghé con mới sinh không sợ hổ ngang ngược, kiên cường, thích cậu ta trong mắt chỉ có mình hắn, đối với tất cả mọi người đều kiêu kì, thích cậu nhẫn nại bài hát mà hát đến khàn cả giọng.
“Cậu, thay đổi nhiều quá.” Thiện Diệu nửa ngày mới phun ra câu.
Phục Kỳ nói: “Bởi vì ta đã là một người cha rồi, phải lo lắng cho con trai của mình. Lại nói tiếp, tôi còn muốn cảm tạ anh Thiện, là anh khiến cho tôi cảm nhận được trách nhiệm của người cha, phải bảo vệ con mình, không để bất kì ai bắt nạt nó.”
Cho dù đó có là người ba khác của nó cũng không được.
“Kỳ thật, cậu vẫn còn được, chí ít còn có phụ nữ muốn sinh con cho cậu. Con trai cậu thoạt nhìn mới tuổi đi.”
Thiện Diệu nghĩ không thú vị, chuẩn bị ly khai. Hắn ghét nhất là gặp lại bạn giường cũ, hôm nay đuổi theo đến tận đây là do bị người ta ném tiền vào mặt, không nuốt trôi được cơn tức này, đã chuẩn bị chỉnh cái tên không muốn sống kia phen rồi. Nhưng không nghĩ tới, năm, đã từng là chú khổng tước bé nhỏ nay lại biến thành con gà ướt tuỳ tiện cúi đầu. Không thú vị, thật không không thú vị mà, ưu điểm trước kia hắn từng thưởng thức giờ biến mất toàn bộ, khuôn mặt đã từng rất xinh đẹp giờ trông như ông chú nghèo kiết xác.
Phục Kỳ ấn đầu Bất Yếu xuống, để nó không nhìn chằm chằm vào Thiện Diệu nữa:
“Cảm ơn anh Thiện tha thứ.”
Cuối cùng, cậu lại nhịn không được mà thêm câu: “Con tôi đã năm tuổi rồi.”
Lúc nói lời này thì đúng lúc điện thoại của Thiện Diệu vang lên, hắn đeo tai nghe lên, nghe xong vài giây, nói: “Buổi tối cứ đi Phi Dạ đi, nghe nói mới thay người, tao muốn đi xem có đẹp hay không… đi chết đi, thằng mê gái, cúp đây.”
Tháo xuống tai nghe, Thiện Diệu quay qua cười tà với Phục Kỳ vẫn đang bất động ngoài cửa xe phát, kéo cửa kính lên, phóng xe rời đi.
“Cha ơi, chú kia là ai vậy, không giống với người bình thường mà con hay gặp, cảm giác thật cao thật cao a.” Bất Yếu huơ tay huơ chân diễn tả.
“Là hỗn đản (tên khốn), Bất Yếu là đứa trẻ ngoan, không cần học theo hắn ta nha.” Phục Kỳ dặn dò.
Bất Yếu trái lại đồng ý, được ạ. Thế nhưng vài năm sau, Phục Kỳ phát hiện, Thiện Diệu có bao nhiêu tật xấu, Bất Yếu hấp thu toàn bộ, lại còn tiếp tục phát huy. Cứ mỗi lần nhắc tới, Phục Kỳ lại hận không thể sống lại lần nữa dạy lại con phen, không, mấu chốt là không để cho Thiện Diệu nhận con.
Hai người về đến nhà. Mới vừa lên lầu đã thấy nam tử t mày kiếm mắt sáng đang đứng chặn ở đầu cầu thang. Bất Yếu ai ai kêu lên:
“Chú Hình, cháu xin lỗi.”
Thì ra chú Hình tội ác tày trời trong miệng Bất Yếu là đây. Phục Kỳ nhất thời đen mặt xuống, không thể trêu vào Thiện Diệu, chẳng nhẽ không thể trêu vào tên chủ quán cơm nho nhỏ? Hừ, cậu muốn đem khoản nợ làm không công năm đòi lại hết.
“Đi nơi nào?” Hình Tân tay dựa vào lan can hỏi.
Phục Kỳ nói: “Ra ngoài đi bộ một vòng.”
Sau đó không thèm liếc mắt nhìn sang Hình Tân bên cạnh, tự đi vào phòng, sau đó đóng cửa cái rầm.
Hình Tân nửa ngày đều không phản ứng kịp, đây là Phục Kỳ nhát gan sợ phiền phức mặc gã khi dễ? Sao cứ như biến thành người khác, không, không phải biến thành người khác mà là biến trở lại trạng thái lúc mới quen. Khi đó, Phục Kỳ lúc nào cũng không thèm liếc mắt nhìn gã. Mất năm gã mới đem Phục Kỳ cải tạo thành dạng gã nói gì nghe nấy như bây giờ.
“Mở cửa, ai cho phép cậu khóa cửa?” Lại dám nhốt gã ngoài cửa.
Bất Yếu thấp thỏm nhìn ra cửa, Phục Kỳ cởi quần áo nhóc con, bỏ áo khoác, bên trong chỉ mặc chiếc áo T shirt mỏng, đã bẩn đến độ từ màu xám thành màu đen rồi, nhìn xem thì trên cổ cũng rất bẩn.
“Con bình thường không tắm sao, mặt có đúng là không rửa luôn hay không?” Phục Kỳ nhíu mày hỏi.
“Mặt có rửa, chú Hình nói không rửa mặt sẽ ảnh hưởng khách hàng đến ăn cơm. Nhưng mà tắm thì cần nước nóng, chú Hình lại không cho chúng ta vào phòng bếp, vòi sen thì chỉ có ở phòng chú Hình thôi.” Bất Yếu nhăn nhó trả lời, cha đang chê nó bẩn sao?
Phục Kỳ còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, nhìn về phía Bất Yếu, nhóc con thật thông minh, cư nhiên có thể hiểu ý của cậu, nhỏ giọng nói rằng: “Chú ấy có chìa khóa.”
Đẩy cửa ra, Hình Tân đen mặt đi tới.
“Giỏi, ăn gan hùm rồi hở, dám khóa cửa. Một ngày đêm không ăn đấm có phải ngứa da hay không?”
Phục Kỳ đứng lên, cậu so với Hình Tân cao hơn nửa cái đầu, hưng mà người gầy quá nên khí thế thoáng cái giảm đi không ít. “Anh Hình, xin anh chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Nếu như anh còn không khách khí thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát.”
Quả nhiên là không giống, tính tình lại về như cũ. Hình Tân quái thanh quái khí nói: “Tốt thôi, cảnh sát tới, tôi vừa lúc nói tỉ mỉ hồi báo cho bọn họ, thằng đàn ông như cậu sinh con như thế nào. Tôi muốn coi xem bọn họ bắt tôi hay bắt con quái vật nhà cậu.”
Phục Kỳ chân mềm nhũn, tê liệt ngồi bệt dưới đất. Gã biết, người này cư nhiên biết cậu có thể sinh con. Chuyện như vậy mà bị tiết lộ ra ngoài, cậu và Bất Yếu sẽ bị bắt đi làm vật nghiên cứu, sẽ trải nghiệm cuộc sống của chuột bạch mất.
Trách không được, cậu lại ở chỗ này làm không công năm lại còn cam chịu bị đánh bị chửi.
Bất Yếu nhìn ba mình bị bắt nạt đến phát ngốc giống mọi ngày, lập tức khóc ròng nói: “Chú Hình ơi, cha cháu biết sai rồi, chú tha cho cha cháu được không, ô ô, cháu cũng biết sai rồi, sau này không bao giờ … chạy loạn nữa đâu.”
“Bất Yếu cháu đi xuống dưới hỗ trợ, ta muốn nói chuyện với cha cháu.”
Bất Yếu lắc đầu liên tục, mỗi lần chú Hình muốn nói chuyện với cha, cha sẽ bị thương khắp nơi, vài ngày không xuống giường được.
“Biến nhanh, mày cũng muốn chết à.” Hình Tân rống lên với Bất Yếu.
Bất Yếu sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, tiếng khóc nghẹn ngào, thân thể nhỏ bé run run, nhưng quật cường không chịu rời đi. Trừ phi bị xách ra ngoài nếu không nó sẽ không bỏ lại cha đâu.
Phục Kỳ bình tĩnh trở lại, nói: “Bất Yếu, ngoan, đi ra sân sau chơi đi, chút nữa cha ra tìm con.”
“Cha ơi.” Bất Yếu lo lắng.
“Ngoan, đi đi, đói bụng thì mua trước một ít thức ăn mà lót dạ.”
Bất Yếu cẩn thận từng bước li khai.
“Chúng ta nói chuyện đi, anh Hình.”
Phục Kỳ đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, đi đến bên giường ngồi xuống, chỉa chỉa ghế, để Hình Tân cũng ngồi xuống.
Hình Tân ngồi xuống, ngữ khí châm chọc: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi, sao, chẳng lẽ cậu muốn tôi không cần gọi cho cục công an mà trực tiếp gọi luôn cho viện nghiên cứu?”
“Anh đừng báo án, là tôi sai rồi.” Phục Kỳ ăn nói khép nép mà rằng.
Hình Tân nói: “Cậu muốn bàn với tôi chuyện này?”
“Không, tôi muốn hỏi một chút, việc này trừ anh ra, còn có ai biết nữa không?”
Cậu có thể ở chỗ này an ổn sinh hoạt năm, nên người biết chắc không lắm đâu.
“Cậu còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa mới yên tâm, người tôi cũng không nói. Nhưng, hừ, nếu cậu không thành thật, tôi sẽ gọi điện thoại đài truyền hình, để khắp thiên hạ đều biết đồ quái vật nhà cậu.”
Phục Kỳ hạ mối lo trong lòng xuống, cố bày ra bộ dáng tươi cười: “Được, tôi tin anh. Không phải nói phía dưới bận rộn sao, tôi thay quần áo rồi sẽ xuống hỗ trợ ngay.”
Người này hôm nay rất khác thường. Vậy mà không hỏi liên mồm, đỡ mệt gã phải dùng nắm tay giải quyết vấn đề. Hình Tân mang theo nghi hoặc đi ra ngoài, hôm qua vợ gã đi thăm người thân, Phục Kỳ không gây sự, gã cũng không muốn làm ra động tĩnh gì khiến vợ gã nghi ngờ.
Đợi Hình Tân vừa đi, Phục Kỳ lập tức lục tung phòng. Cái gì cũng có thể không mang đi nhưng ít nhất cũng phải mang tiền theo, phải đem tiền lấy đi, bằng không ra ngoài không được.
Giằng co ’, hầu như lục tung phòng lần, rốt cục ở trong tủ quần áo, lấy cái bít tất rách có hơn mấy tờ nghìn, tờ nghìn rưỡi (tờ đồng và hào nên đổi ra nó lẻ), và rất nhiều tiền xu, mệnh giá lớn nhất chỉ có nghìn, có tờ. ( năm để được từng này tiền = =)
Căn cứ trình độ giấu tiền nghiêm mật đến nước này, Phục Kỳ có thể khẳng định trong phòng không còn đồng nào nữa. Để tiền giấu trong túi áo, Phục Kỳ hít sâu, khuôn mặt bình tĩnh. Vội vã đi xuống lâu, cầm theo áo khoác của Bất Yếu, hô với Hình Tân: “Tôi mang cho Bất Yếu cái áo khoác, nó ra ngoài không mặc áo khoác.”
“Cậu gọi nó về hỗ trợ, trong quán đang bận chết đây.”
Bà chủ giành nói trước Hình Tân. Bà ta cực kì ghét lớn nhỏ này, ánh mắt Hình Tân cứ bám dính lên người Phục Kỳ, bà muốn không hiểu cũng khó.