“Đừng như vậy, để tôi đi tắm qua cũng được.” Phục Kỳ thấp giọng nói. Cậu không giãy dụa, nếu Thiện Diệu dù sao cũng muốn làm, cậu mà phản kháng chính là vi phạm hiệp định. Thiện Diệu thật vất vả mới nhượng bộ, cậu không muốn không tuân theo hắn, ít nhất là ở trên giường.
“Được rồi, cùng tắm.” Thiện Diệu ôm lấy Phục Kỳ, đi vào phòng tắm nhảy vào bồn tắm lớn, vẫn ôm Phục Kỳ không chịu buông tay. Lấy tay điều chỉnh độ ấm của nước xong, lập tức bắt đầu công kích Phục Kỳ.
“A, đừng.” Tiểu Phục Kỳ bị nắm lấy. Phục Kỳ trợn to mắt, có chút mờ mịt, Thiện Diệu là người khá nóng vội trong chuyện đó, tuy rằng không thích tra tấn bạn giường, nhưng tiền diễn vẫn tương đối thiếu, đều chỉ sờ, hôn vài cái đã đề thương ra trận.
Không kịp nghĩ nhiều, Thiện Diệu tuy rằng rất ít động thủ, nhưng quanh quẩn trong bụi hoa lâu như vậy, vẫn dính thân phấn hoa (ý chỉ play boy ăn chơi nhiều, k muốn học cũng tự biết). Chỉ tùy tay vài cái, Phục Kỳ liền nhịn không được há miệng kêu hừ hừ.
“Rốt cuộc thân thể thành thực hơn.” Thiện Diệu một bên ‘làm việc’, một bên trêu đùa.
Phục Kỳ cũng không sợ hắn trêu đùa, lúc trước có lời hạ lưu nào mà cậu chưa nói qua với Thiện Diệu đâu? Thiện Diệu rất ít khi mắng chửi người, nhưng khi hành sự cũng xuất khẩu thành thơ được.
“Tôi giúp cậu, cậu cũng nên nhìn tôi đi, coi xem, nó sắp tạo phản.”
Hai người ngồi đối diện, Thiện Diệu cố ý khoe khoang cái thứ màu đỏ kia trước mặt Phục Kỳ: “Cậu quá yếu đấy, nếu cùng đàn bà lên giường, nhất định sẽ bị xem thường cho coi.”
Phục Kỳ dồn dập thở, trong tai đều là tiếng thở dốc ồ ồ của mình, lời Thiện Diệu tuy rằng nghe được rõ ràng, nhưng lại không muốn để ý tới. Ngược lại làm gì có người phụ nữ nào ghét bỏ cái đó của cậu nhỏ đâu, được rồi, cậu chưa từng lăn giường với phụ nữ bao giờ.
“Anh, xả nước, bớt đi, tôi thổi, thổi, thổi cho anh. ” Phục Kỳ kỳ thật đã ốc còn không mang nổi mình ốc, không nghĩ tới kỹ thuật nhổ củ cải của Thiện Diệu lại giỏi như vậy, làm chủ công ty thật sự là đáng tiếc (trai bao mới đúng nghề chăng =)).
“Chúng ta đây đổi tư thế có thể cùng ra.” Nhấn nhẹ vào phần đầu, Thiện Diệu đang muốn động, Phục Kỳ lại đột nhiên tiết ra.
“Cậu cũng quá nhanh.” Thiện Diệu bật cười nói: “Là mấy ngày nay nghẹn cháy rồi sao, hay là kỹ thuật của tôi quá tốt?”
Phục Kỳ thở dốc một hồi lâu, mới không lên tiếng quỳ gối đối diện với Thiện Diệu, động thủ xả bớt nước.
“Để làm chi?”
“Thổi cho anh, không phải anh muốn tôi giúp anh thổi rồi mới làm chuyện khác sao.” Phục Kỳ mới vừa ra, hai má ửng đỏ, ánh mắt cũng nhiễm một tầng hồng sắc, còn lóe sáng xinh đẹp vô cùng.
Thiện Diệu nhìn mà đui mù, cảm giác độ ấm trên người lại thêm bỏng cháy, miệng khô lưỡi khô. Nghĩ nước xả bớt thì sẽ lạnh, hiện tại cũng đành phải vậy, tràn ngập đầu óc đều là Phục Kỳ mất rồi.
“Mau.” Thiện Diệu ngại nước chảy chậm, đứng dậy, để tiện cho Phục Kỳ lập tức bắt đầu.
Phục Kỳ trong lòng cười lạnh, người này có kỳ quái nữa thì cái tính tng trùng thượng não vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Lấy cái cốc bên cạnh, Phục Kỳ trước đổ nước nóng vào, cho thêm chút nước lạnh, há mồm ngậm trong miệng.
Thiện Diệu không hiểu: “Làm gì?”
Phục Kỳ không đáp, ngón tay chỉ chỗ ngồi đằng trước bồn tắm lớn, để Thiện Diệu ngồi lên trên. Người này không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy ánh mắt hồ nghi mà đánh giá người trước mặt.
Khoang miệng nóng đến lợi hại, một hơi ngậm vào cự vật, chỉ nghe Thiện Diệu chịu không nổi hừ nhẹ ra tiếng, hai chân cũng căng cứng. Phục Kỳ vùi đầu không để ý tới, cao thấp co rúm, cũng tập trung vào kỹ xảo miệng, để Thiện Diệu hưởng thụ được cảm giác cực nóng vây quanh.
Nước ấm nguội bớt, Phục Kỳ lại lấy chén nước lạnh. súc miệng,hạ nhiệt độ trong miệng xuống, mới ngậm vào vật kia lần thứ .
Thiện Diệu lần này không hề co chân, thoải mái mà hừ hừ, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên thật sự là tuyệt diệu, hơn nữa khẩu kỹ của Phục Kỳ, hắn vẫn biết là giỏi nhưng lần này thật sự là nhân gian cực lạc.
Rất nhanh, Thiện Diệu liền đầu hàng.
Phục Kỳ dựa vào bồn tắm lớn bóng loáng nghỉ ngơi, bật lại lời lúc nãy: “Anh cũng rất nhanh, là hai ngày này nghẹn cháy hay là kỹ thuật của tôi quá tốt?”
Thiện Diệu nâng mày, trong mắt dấy lên một ngọn lửa, tới gần Phục Kỳ, dùng ngữ điệu cực ái muội nói: “Hai thứ đều có, cậu không biết là mỗi ngày tôi đều muốn làm cậu biết bao nhiêu sao.”
Phục Kỳ tự giễu mà cười cười, đẩy Thiện Diệu ra, cũng không giận, chỉ là nói: “Được thôi, mời anh nhấc mông lên giường chờ tôi đi. Dù sao cũng đã vào bồn tắm lớn, tôi sẽ rửa sạch mặt sau chút. ”
Thiện Diệu nhớ lại lần đó Phục Kỳ rửa sạch mà nôn mửa, sắc mặt lúc này liền hơi khó coi.
“Nhanh lên đi.” Phục Kỳ trong lòng cũng xoắn xuýt, không lưu ý sắc mặt Thiện Diệu. Trước kia Thiện Diệu nói cái gì “ép khô cậu”, cậu đều nghe thành lời âu yếm, hiện tại thì sao, cậu thật sự đã là ruồi bọ bán thân cho Thiện Diệu mất rồi.
“Không phải cậu thấy tôi rất ghê tởm đấy chứ?” Thiện Diệu nắm cằm Phục Kỳ hỏi.
“… Không.” Phục Kỳ muốn quay mặt đi, nhưng Thiện Diệu dùng sức rất lớn, cằm cậu bị nắm đau.
“Tôi đây không đánh cậu, cũng không cảm thấy cậu bẩn, hai ta trực tiếp làm đi.” Thiện Diệu thu tay lại, thấy Phục Kỳ môi dưới đỏ bừng, âm thầm hối hận, vừa rồi hắn tức đến hồ đồ mà.
Không đợi Phục Kỳ trả lời, Thiện Diệu đã ôm lấy người, từ bồn tắm lớn đứng lên. Nhìn Phục Kỳ mặt mày có chút ẩn nhẫn, cuối cùng đánh không lại đau lòng mới học được, ôm người đơn giản vọt về phòng, cũng không quấn khăn tắm, mang theo hơi nước ướt sũng đặt người lên trên giường.
Hô hấp ấm áp phun trên mặt đối phương, Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ hai má hơi hồng, tâm tình chuyển biến tốt đẹp tẹo, biết đỏ mặt chứng minh cái gì?
Thiện Diệu mang theo vô hạn rối rắm, lúc nhận ra mình thoát khỏi tranh đấu giữa lí trí và ám thị thì đã hôn lên đôi môi mềm mại của Phục Kỳ.
Phục Kỳ nhắm mắt lại, môi hơi mở ra, mặc kệ Thiện Diệu tiến vào đánh cướp. môi Thiện Diệu có chút lạnh, không giống cái thứ to lớn phía dưới, cứ như sắp chọc thủng lỗ trên người cậu vậy.
Công thành chiếm đất, mỗi một tấc đều bị kẻ xâm lược chiếm đoạt. Lướt qua hai hàm răng, cuối cùng quấn quýt với lưỡi Phục Kỳ thật lâu không thôi.
Ngay cả hô hấp cũng bị cường bá đoạt đi, Phục Kỳ mặt nghẹn đỏ bừng, bất an giật giật thân thể.
Thiện Diệu chấm dứt nụ hôn thật dài, hai tay chống bên đầu Phục Kỳ, từ trên cao nhìn xuống cười nói: “Không đánh răng, cái miệng trên mặt có mùi vị không tệ, ừm, còn có mùi hạt vừng nữa. Để tôi nếm thử cái miệng phía dưới coi có phải cũng ngọt đến muốn mạng người như vậy không. ”
Là câu hỏi, nhưng lại dùng ngữ điệu trần thuật.
Thiện Diệu đi lấy dầu bôi trơn, Phục Kỳ liền nhân cơ hội muốn xoay người, ghé vào trên giường, mắt không thấy tâm không phiền, coi như mặt sau có cái gậy mát xa lớn cắm vào đi.
“Tôi muốn cậu nhìn tôi vào.” Thiện Diệu bá đạo lật người Phục Kỳ lại, đặt chân cậu lên vai, chèn cái gối đầu vào dưới eo. Như vậy mông Phục Kỳ sẽ nâng cao, Thiện Diệu quệt chút dầu bôi trơn, với một ngón tay chậm rãi đâm vào.
Cảm giác dị vật tiến vào cũng không có bao nhiêu khó chịu. Động tác của Thiện Diệu vô cùng thong thả, hơn nửa ngày mới vào ngón thứ . Phục Kỳ nhớ thương bản thảo còn chưa viết, thật sự không có hứng để Thiện Diệu từ từ đến.
“Vào đi.” Phục Kỳ mở miệng mời mọc.
Thiện Diệu hô hấp rất nặng, rõ ràng là đang liều mạng khắc chế.”Không, ít nhất là ba ngón tay, chúng ta đã vài ngày chưa làm, đừng để bị thương.”
Phục Kỳ trầm mặc, cậu chán ghét Thiện Diệu ở trên giường ôn nhu, loại kiếm này chuyên môn giết người không thấy máu.
“Tốt lắm, tôi vào đây, bảo bối.” Thiện Diệu cúi đầu hôn lên cái bụng trắng trắng của Phục Kỳ, sau đó chậm rãi đi vào.
Quá trình tiến vào rất chậm, chẳng qua Phục Kỳ đã không còn sức mà oán giận, cảm giác như có một cái que sắt nung hồng đâm vào, ra sức hướng vào bên trong vách tường yếu ớt.
Thiện Diệu có tâm ở trên giường cho Phục Kỳ khoái hoạt, tung ra tất cả thủ đoạn gây sức ép.
Phục Kỳ lúc đầu còn muốn lấy di động qua đặt báo thức, chỉ là những cơn sóng tình xô bờ không dứt, bao phủ lý trí của cậu, chìm đắm dần trong từng đợt va chạm không ngừng của Thiện Diệu.
Chỉ nhớ điều du nhất là, không thể kêu lớn tiếng.
Không biết khi nào thì bất tỉnh, lần thứ hai tỉnh lại, ánh sáng trong phòng hôn ám. Mí mắt nặng nề, Phục Kỳ nghĩ, trời hãy còn sớm, ngủ tiếp một hồi đi. Không được, phải dậy sớm chút viết bản thảo.
Phục Kỳ mở mắt ra, muốn ngồi lên, nhưng rất nhanh lại té xuống giường. Phần eo khẳng định đã bị Thiện Diệu gặm sạch, cái mông còn tạm, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng vẫn rất đau. Không giống những lần trước, lần này sau khi tỉnh lại, thân mình mệt cực kì. Nhớ lại, tối hôm qua cậu lại bắn những lần.
Chết tiệt Thiện Diệu, sao cậu đi làm được bây giờ?
Vẫn buồn ngủ quá. Ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng, chờ đi làm thì vụng trộm viết bản thảo cũng được. Không, vẫn là dậy đi, có rất nhiều tư liệu chưa tra, hai ca sĩ này cậu cũng chưa nghe qua. Không dậy nổi. Dậy.
“Tỉnh?” giọng Thiện Diệu vang lên bên tai.”Sao vừa tỉnh đã nhíu mày, trên người rất khó chịu?”
“Vẫn được, hiện tại mấy giờ, sao anh lại dậy rồi?” Vừa rồi cũng chưa chú ý tới Thiện Diệu có bên cạnh hay không đã tự đấu tranh tư tưởng rồi.
“Buổi chiều ba giờ rưỡi.”
“Cái gì.” Phục Kỳ kinh ngồi dậy.”A, thắt lưng.”
Thiện Diệu buông cái bát trong tay, đè lên người Phục Kỳ, không cho cậu đứng lên.”Đừng kích động, bọn nhỏ tôi đã đúng hạn đưa đến trường, bữa sáng cũng không chậm trễ bọn nó. Nhìn cậu ngủ rất say, không nỡ đánh thức. ”
Phục Kỳ đỡ lo hơn phân nửa, nhưng mà bản thảo cậu còn chưa viết đâu. Thế mà lại ngủ thẳng đến buổi chiều, tối hôm qua gây sức ép tới mức nào vậy chứ. Không khỏi oán hận mà trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái, không ngờ, lại cùng Thiện Diệu đối diện. Phục Kỳ tức giận thu không kịp ánh mắt, bị Thiện Diệu nhìn thấy hết.
“Giân rồi?” Thiện Diệu đem gối đầu dựng lên để Phục Kỳ dựa vào ngồi dậy.”Oan quá mà, tối hôm qua không biết là ai vẫn cứ khóc hô xin tôi lần nữa, giờ lại oán giận tồi.”
Phục Kỳ cắn môi.
Thiện Diệu lại trêu tức mà cười nói: “Thôi, đừng cắn thành sẹo, môi cậu đã sưng rồi, buổi tối bọn nhỏ trở về, khẳng định sẽ đánh tôi cho coi. nào, tôi tự nấu cháo đó, ninh lâu lắm, cam đoan vừa mềm lại thơm.”
“Tôi tự ăn.” Trong lúc nói chuyện thì cháo đã nóng vừa miệng ăn đã bị nhét vào miệng. Phục Kỳ đành phải nuốt xuống, còn muốn nói “đừng đút tôi”, lại bị nhét vào một thìa.
Một chén cháo rất nhanh thấy đáy, Phục Kỳ không có cách nào nói chuyện, dùng ánh mắt ý bảo Thiện Diệu, đừng thêm chén nữa, cậu có đói bụng hay không chỉ là việc nhỏ, Thiện Diệu ngồi ngay bên giường giả thiên sứ đút cơm cho cậu, ăn bực bội lắm.
Phỏng chừng mình không có cách nào khác đi làm, giường cũng không muốn xuống. Người chắc đã được Thiện Diệu ôm đi rửa sạch, không hề có cảm giác dính dấp, mặt sau cũng không có thứ gì còn lại.
“Tôi có thể dùng máy tính của anh chút không, còn mấy bản thảo chưa viết nữa. ” Da mặt dày nói ra, Thiện Diệu đã sớm nói để cậu dùng mà.
“Bản thảo gì mà phải viết bây giờ, tôi đi gọi điện cho trưởng phòng cậu, bảo anh ta kêu người khác viết.”
“Đừng, tôi đã ít khi đi làm, sao dám đẩy công việc của mình cho người khác chứ. ”
Thiện Diệu miễn cưỡng lấy máy tính qua, đặt cái bàn nghiêng trên giường cho Phục Kỳ tiện nằm đánh máy. Bây giờ ngồi cũng là khảo nghiệm lớn đối với Phục Kỳ.
Hoa quả rửa sạch để ráo nước đặt trên đầu giường, Phục Kỳ không ăn được đồ khô, ăn chút hoa quả đỡ buồn miệng cũng tốt. Bản thân hắn thì ngồi xếp bằng ở cuối giường, nghịch cái máy tính khác.
Trong nhà có bảy cái máy tính, bọn nhỏ một cái, phòng tắm một cái, chú Lâm một cái, tầng hầm ngầm cái hỏng. Còn lại hai cái trong thư phòng, một cái là Thiện Diệu dùng làm việc, một cái khác ngẫu nhiên để thư kí hoặc khách trong nhà dung.
Phục Kỳ dùng chính là cái sau.
“Thiếu gia, Thiện thiếu gia.” Ngoài cửa là giọng của chú Lâm.
Thiện Diệu nói: “Vào đi.”
“Lão gia tử phái tôi đưa chút đồ qua đây.” Chú Lâm giương mắt, nhìn Thiện Diệu nhanh chóng đi qua, đè nặng Phục Kỳ không cho cậu ngồi dậy, tư thế hai người vô cùng ái muội.
“Chỉ là tặng đồ, còn cần chú qua đây? Cũng tốt, vừa lúc chú Lâm cũng đi theo lão gia tử dưỡng sinh, lão gia tử cứ nói chú qua nhà cháu là chịu tội mà. ” Thiện Diệu vừa nói chuyện với chú Lâm vừa lấy mắt trừng Phục Kỳ. Rõ ràng khó chịu, sao cứ cố bò xuống giường, chú Lâm cũng không phải người ngoài.
Chú Lâm cười nói: “Đúng vậy, lão gia tử sắp tới không định thả tôi về đâu, ngài ấy nói đã chiều cậu quá. Tôi vẫn còn ở đây thì cậu cả đời cũng không học được cách làm người ba đủ tư cách, cũng không biết nên chống đỡ cái gia đình này ra sao.”
“Vừa về đã mắng cháu rồi.” Thiện Diệu cùng Chú Lâm thân thiết nên nói chuyện cũng không kiêng kị gì.”Nhiều ngày như vậy, cháu cũng không mời người hầu nào nhé, sao nào, không tệ đúng không chú. Về bên ông nội chú nhớ nói mấy lời hay cho cháu, đừng có cả ngày coi cháu như thằng nhóc nhặt từ thùng rác về nhé. ”
“Lão gia tử nếu coi cậu là thằng nhóc nhặt ngoài bãi rác về sẽ không ngầm đồng ý đứa ở cùng nhau.”
Thiện Diệu cùng Phục Kỳ đều nhìn qua. Thiện Diệu không cười nữa, hỏi: “Ý của ông nội là?”
“Lão gia tử bảo tôi chuyển lời cho cậu, về bên lão gia ngài đã nói chuyện rồi. Nhưng lão gia tử cũng không thể cả ngày đặt lão gia dưới mí mắt mà trông chừng, rốt cuộc lão gia có thể tiếp thu Phục thiếu gia hay không, lão gia tử chỉ có thể nói là đã hết sức.”
Nghe Chú Lâm xưng hô với Phục Kỳ, thì biết thái độ của lão gia tử rồi.
“Ông nội vẫn luôn khuyên nhủ ba cháu á? Thật sự là quá tốt, cho dù ba cháu có chết cũng không nhận nhưng có ông nội ngăn chắc cũng không dễ động vào Phục Kỳ đâu?” Thiện Diệu hưng phấn trở lại mà mổ cái lên mặt Phục Kỳ.
“Đừng làm rộn.”
Hai đứa nhỏ đeo cặp dắt tay nhau, đứa lùn hơn do dự: “Chúng ta trốn học trở về, cha nhất định sẽ rất tức.”
“Ngốc, bây giờ là mẹ gặp nguy hiểm, chúng ta đi cứu mẹ.” Thiện Sơ cao hơn chọt trán Phục Thần.
Phục Thần cũng không đánh trả, ngoan ngoãn theo đuôi: “Sao anh lại cho là cha đang gặp nguy hiểm, em thấy ba hôm nay rất vui vẻ mà, buổi sáng còn ngâm nga nữa, không giống có việc. Ba đều nói cha tối qua ngủ quá muộn, mình cũng có lúc làm biếng không rời giường mà. ”
“Hừ.” Thiện Sơ hừ lạnh: “Em có bao giờ thấy ba chịu khó như vậy không, nhất định có quỷ.”
“Chưa thấy qua thật.” Phục Thần gãi đầu, nhìn tường rào cao lớn trước mặt, hỏi: “Chúng ta thật sự phải trèo tường sao, cao quá.”
Thiện Sơ liếc Phục Thần một cái, kiêu ngạo nói: “Ai kêu em lùn vậy làm chi?” Nó vứt cái cặp sách qua tường, sau đó quỳ rạp trên mặt đất, nói rằng: “Dẫm lên lưng anh rồi trèo lên, nhanh.”
Phục Thần còn đang đau lòng máy tính và di động trong cặp, nghe Thiện Sơ nói thế, lập tức không muốn.”Em không dẫm anh đâu, thân thể anh không tốt.”
“Ai kêu em lùn. Không có việc gì, em cũng không nặng lắm.” Thiện Sơ nóng vội về nhà cứu người.
Phục Thần vẫn không muốn dẫm lên Thiện Sơ, nói “Chờ em”, sau đó chạy mất dép. Ngay lúc Thiện Sơ lo lắng mà xoay quanh thì Phục Thần mang theo vài huynh đệ trở về.
“Hai người nằm úp sấp, còn cậu lát nữa đỡ anh tôi lên.” Phục Thần thong dong mà chỉ huy nói.
Thiện Sơ vỗ vỗ đất trên đầu gối, hoan hô, em trai thông minh quá.
Hai đứa nhỏ gian nan mà trèo tường, chân Thiện Sơ hơi trẹo chút, nhưng không có chuyện gì, đau chút thì hết ấy mà. Sau đó hai đứa nhỏ phát hiện vấn đề lớn —— túi sách không thấy?
“Làm sao đây?” Thiện Sơ dậm chân, đau, nó giẫm tiếp, thật tức chết mà.
Phục Thần lãnh tĩnh nói: “Không có việc gì, máy tính và di động đều có truy tung, không lạc được đâu. Trên người em có tiền, chúng ta gọi xe về nhà hẵng nói. ”
“Được.” Thiện Sơ mới không thèm quan tâm túi sách đâu, không có thì không có, chẳng qua tiền của nó đều ở bên trong, mới vừa rồi còn lo là không về được.
“Không tốt, ôi hai vị tiểu thiếu gia của tôi, có thể đừng gây chuyện được không?”
bóng râm cao lớn chặn mất ánh sáng của đứa. Phục Thần ngẩng đầu, thấy một người lớn cười như không cười, vội che chở cho anh trai lui về phía sau.
“Là chú, khoai lang to.” Thiện Sơ chỉ vào người đàn ông cao lớn này, nói với Phục Thần: “Người này trước kia là bảo tiêu ba mời đến, rất lợi hại, chúng ta đánh không lại.”
“Không phải trước kia, bây giờ cũng vậy, tôi phụng mệnh hai mươi bốn giờ canh giữ quanh tiểu thiếu gia. Quẹo trái, trở về trường cho tôi”
Phục Thần đại khái thăm dò tình huống, con mắt đen đảo loạn, chu miệng nói: “Chú ơi, cặp sách của tụi cháu không thấy, chú đi tìm giúp bọn cháu với, nếu không thầy giáo sẽ mắng.”
khoai lang to cười cười xoa xoa đầu Phục Thần: “Khó trách ba cậu khen cậu suốt, đầu óc thật mau lẹ nha. Không cần lo, cộng sự của tôi đã đuổi theo, tôi cam đoan, lúc các cậu lê được bước chân vào cổng trường cậu ta có thể tìm về được túi sách.”
Hai đứa bị buộc đi đến cổng trong, túi sách quả nhiên được tìm về. chẳng qua đồ bên trong bị ném hư rồi. Người trộm túi sách lấy đi ví của đứa, rồi ném cặp ra giữa đường bị xe chèn qua. Bảo tiêu không có cách nào khác, chỉ đành chờ đường bớt xe, đi ra nhặt về.
“Ngu ngốc.” Thiện Sơ lấy được khí thế, mắng khoai lang to một câu, sau đó lôi kéo em trai, chậm rì rì đi vào trường.