“Cậu dám gạt tôi?” Hình Tân đi về phía trước.
Phục Kỳ cũng không lui lại, cậu dùng sức cố định mình lại chỗ, không thể lui. Nhếch mày, cười lạnh: “Lừa anh? Kỳ quái, tôi lừa anh cái gì? Hừ.”
“Lớn gan nhỉ, không sợ tôi nói ra chuyện của cậu phải không?” Hình Tân cách Phục Kỳ hai bước thì dừng lại, còn đi nữa, gã sẽ phải ngửa đầu nhìn Phục Kỳ. Phục Kỳ không giống lúc trước, mới mấy tháng, vì cái gì cảm giác giống như là thay đổi thành người khác.
Không, không có đổi. Vẫn là tế mi (lông mày dài, k dày) thản nhiên, mắt hoa đào, ngay cả động tác nhỏ vò quần áo lúc khẩn trương cũng không thay đổi. Có thể xác định, chính là cậu ta không sai.
“Sợ cái gì, ai mà tin chứ. Anh đi mà nói, có tin tôi kiện anh tội vu cáo không?” Phục Kỳ hất cằm đi qua.
Hình Tân suy tư một lát, thăm dò nói: “Thẻ căn cước của cậu lấy được rồi? ”
“Đương nhiên, sớm nên trở lại.” Vì để người này hoàn toàn hết hy vọng, cậu lấy thẻ căn cước quơ quơ trước mặt Hình Tân, nhướng mày nói: “Cách tôi xa một chút.”
“Muốn chết à!” Hình Tân nghiến răng nghiến lợi mà bức ra hai chữ.
Phục Kỳ nghiêng đầu, hoàn toàn thất vọng: “Còn lâu, anh không tố giác được tôi chẳng lẽ muốn đánh tôi trước mặt mọi người à?”
“Đầu óc cậu có phải bị nước vào hay không?” Hình Tân cao thấp đánh giá Phục Kỳ, mắt lộ tinh quang, như muốn dùng ánh mắt kéo lớp nguỵ trang của cậu xuống.
Phục Kỳ liều mạng tự trấn định, trước mặt Hình Tân, cậu luôn có thể cảm nhận được trái tim mình không ngừng sợ hãi. Không giống hàn ý đối với Thiện Diệu, là sợ hãi thuần tuý.
“Có anh mới đầu vào nước.” Phục Kỳ không muốn ngốc nhiều, xoay người muốn đi.
“Ảnh chụp, lúc cậu sinh con.”
Phục Kỳ dừng bước. Trên thực tế, cậu không phải đứng lại, mà là cứng đờ.
Hình Tân tiến lên, để sát vào tai cậu, hạ giọng nói rằng: “Ảnh chụp lúc cậu sinh đứa nhỏ, tính để tôi công khai?”
“Anh công khai cũng chỉ khiến người ta cho là đồ qua pts.” Phục Kỳ lấy ra khí lực phản bác, mà tự thân cũng đã bắt đầu hoài nghi lời Hình Tân nói là sự thật. Dù sao cậu cũng chưa trải qua thời gian sinh đứa nhỏ, lúc đó rốt cuộc có bị Hình Tân chụp ảnh hay không, cậu không biết.
“Thật không? Có phải pts hay không, người chuyên nghiệp liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Chúng ta có muốn thử một chút hay không?”
Trách không được bản thân lại chịu uất ức như vậy, lại chịu năm bị Hình Tân chèn ép. Tính tình cậu có mềm đi nữa cũng không thể chịu người ta khi dễ đến mức đó được, thì ra Hình Tân nắm trong tay nhược điểm trí mạng của cậu.
Phục Kỳ không muốn nghe nữa. Cậu muốn che lỗ tai lại, nhưng vươn tay ra lại đụng đến vật cứng trong túi. Đó là con dao nhỏ thằng nhóc mang theo, cậu phát hiện ra sợ bọn nhỏ không cẩn thận làm bị thương mình nên gập lại bỏ trong túi áo.
Bàn tay thò vào, lặng lẽ bật con dao ra. Con dao nhỏ này dùng để tước cành cây, như vậy, hẳn là sẽ rất sắc bén đi.
Nếu xảy ra vụ giết người mà cả đương sự đều chết đi, như vậy, ít nhất có thể cam đoan bọn nhỏ sẽ an toàn.
Phục Kỳ nắm chặt con dao, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, dính dấp như máu.
“Cậu đang làm gì đó?”
Bên tai truyền đến giọng nói không vui, thân mình bị dùng sức kéo lại, hai chân như nhũn ra, ngã vào lồng ngực phía trước. Phục Kỳ nhắm mắt lại, cả người toàn mồ hôi, tựa vào Thiện Diệu bả. Lần đầu tiên sau khi gặp lại, cậu cảm nhận được bả vai Thiện Diệu rắn chắc cùng rộng lớn. Cậu rất muốn nhắm mắt lại, chơi xấu làm con rùa đen rút đầu.
Nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy. cậu không muốn ỷ lại ai, cũng không phải yếu đuối sợ hãi mà trốn tránh sự thật, cậu chính là, vì suy nghĩ vừa rồi của bản thân mà bị doạ sợ không nhẹ. Nếu Thiện Diệu không đến, cậu nhất định sẽ làm như vậy. Thương tổn cậu, cùng lắm thì nhẫn nhịn, nếu dám thương tổn người nhà của cậu, sẽ phải trả giá đại giới.
Vốn trông thấy Phục Kỳ cùng một gã đàn ông xa lạ nói chuyện, Thiện Diệu cực kì không vui, vừa muốn đi qua phát hỏa, không ngờ lại có cái ôm ấm áp mềm mại này. Phục Kỳ đang phát run, tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng Thiện Diệu vẫn cảm giác được. Hắn ngắm gã đàn ông xa lạ trước mặt, tay vòng qua đầu gối Phục Kỳ, ôm người đi.
Hiện tại không phải lúc truy cứu, chờ Phục Kỳ bình tĩnh trở lại, rồi hỏi cho rõ cũng được.
“Trách không được cứng như thế, ra là tìm được gã có tiền đè mình.” Hình Tân miệng phun ác ngôn.
Thiện Diệu đã ôm người đi được vài bước, lại nghe được lời của Hình Tân, âm lượng gã không nhỏ, khiến người qua đường sôi nổi ghé mắt.
“Em ấy là bạn trai tôi, là vị hôn phu của tôi. Anh có ý kiến sao, miệng sạch sẽ chút đi.” Thiện Diệu cuối cùng đi không được, sao hắn có thể chịu nổi người khác nhục mạ người yêu của mình cơ chứ.
Hình Tân ôm tay, ra vẻ xem kịch vui: “Ây ây, thì ra cậu mới là tên bị đè. Đừng nóng giận, tôi không ý gì khác, chỉ là muốn nói cho cậu biết bí mật nhỏ. Nếu cậu đè ngược lại cậu ta, ha ha, biết đâu lại có kinh hỉ không chừng.”
Người trong ngực rõ ràng run lên cầm cập. Thiện Diệu ôm chặt, để Phục Kỳ dựa sát vào ngực mình hơn, giờ không phải lúc tức giận.”Có lời gì muốn nói, mời đến nơi này tìm tôi.” Quay đầu lại, lập tức có người đi ra, đưa cho Hình Tân tấm danh thiếp.
Hình tân không nghĩ tới người đàn ông cao lớn đeo kính râm trước mắt này thì ra lại là kẻ có tiền đi ra noài còn có bảo kê đi kèm. Gã không khỏi lui khiếp vài phần, nhận danh thiếp, thái độ cũng khách khí không ít: “Được, tôi sẽ đi tìm anh.”
Thiện Diệu không nhiều lời, ôm Phục Kỳ nhanh chóng chui vào xe. Hắn tự lái xe đến, lúc này lại ngồi ghế sau, bảo tiêu hiểu ý, phân ra một người tới lái xe.
“Đi gọi đứa nhỏ xuống, chúng ta về nhà.” Thiện Diệu nói. Hắn không nói chuyện với Phục Kỳ, Phục Kỳ cũng vẫn luôn an tĩnh mà ghé vào người hắn. Không khí trong xe rất áp lực, một lát sau, Phục Kỳ tự ngồi dậy, lau khô nước mắt, chỉnh lại quần áo, thử kéo khoé miệng cười vài cái.
“Thật khó nhìn.” Vài phần tức giận vài phần đau lòng, quấy thành vị đắng chắt, Thiện Diệu khó chịu.”Đừng cười.”
Phục Kỳ nghiêng đầu nói: “Nhìn không sao đúng không, đừng nói với bọn nhỏ, cũng đừng nhắc gã đó trước mặt Tiểu Thần, chuyện trước kia tôi muốn để nó quên đi. ”
“Ừ.” Thiện Diệu miệng không động, hừ một tiếng.
Phục Kỳ thực cảm kích cũng thấy rất may mắn, Thiện Diệu không hỏi chuyện người kia. Cậu cố chớp mắt, muốn bức lui nước mắt trực chờ trào ra khoé mi.
“Mẹ.” Thiện Sơ mở cửa xe, trực tiếp bò qua đùi Thiện Diệu chui vào ngực Phục Kỳ.
Phục Thần cảm thấy đằng sau xe không có chỗ cho nó nên cẩn thận mở miệng: “Ba ơi, ba có thể lên ngồi phía trước được không?”
Thiện Diệu giang hai tay: “Lại đây, ba ôm con ngồi.” Phục Thần hoan hô một tiếng, lên xe, ngồi lên đùi ba.
“Mẹ, bọn con đóng gói rất nhiều bánh ngọt đủ vị.” Thiện Sơ dính vào người Phục Kỳ, đột nhiên đứng lên, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, sao mắt mẹ hồng hồng thế? ”
Phục Thần cũng duỗi đầu nhìn: “Cha khóc à?”
Thiện Sơ quay đầu quát hỏi: “Ba, có phải ba lại bắt nạt mẹ con đúng không?”
“Không có, là do bên ngoài rất lạnh, mẹ vừa vào xe còn chưa kịp thích ứng, hắt xì vài cái, phỏng chừng là bị cảm.” Phục Kỳ cố ý sụt sịt cái mũi.
“Mới đi tắm suối nước nóng về lại bị cảm, mẹ thật đáng thương.” Thiện Sơ tâm tư đơn thuần, nghe xong liền chuyển đề tài, ngược lại Phục Thần nhìn người lớn thêm lúc.
Bọn nhỏ chơi một ngày, về đến nhà cũng mệt mỏi, trở về phòng nằm lăn lóc trên giường. Phục Kỳ để bánh ngọt vào tủ lạnh. Thiện Diệu xuống xe cất đồ liền đi ra ngoài, ngay cả giày cũng chưa thay. Phục Kỳ trong lòng rối loạn, lười suy nghĩ xem Thiện Diệu làm gì.
Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ, Thiện Diệu trở về, trong tay xách rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đứng ở cửa, dựa vào tường, gian nan mà đổi giày. Phục Kỳ ngồi trên ghế sa lông sững sờ, nhìn thấy, liền đi đi qua giúp hắn xách bớt.
“Không cần xách.” Thiện Diệu tránh đi, cúi đầu đổi giày, giọng nói nghe không ra hỉ giận: “Về ghế sa lông ngồi đi, tôi mới vừa vào cửa, người lạnh lắm.”
“Được rồi.” Phục Kỳ không yên lòng mà gật đầu.
Thiện Diệu đổi giày xong, đi vào bếp, nhìn Phục Kỳ ngơ ngác ngồi, nói rằng: “Sao còn chưa thay quần áo đi? Tôi giúp cậu thay.”
Phục Kỳ nào dám để hắn hầu hạ mình, cuống quít đứng lên cởi áo khoác, Thiện Diệu cười vươn tay quấy rối, hai người tranh đoạt hồi, một vật rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lưỡi dao lộ ra một nửa, ánh sắc xanh dưới ngọn đèn, như bôi kịch độc.
Phục Kỳ chột dạ, hoang mang rối loạn xoay người nhặt lấy.
Thiện Diệu kéo tay lôi cậu dậy. Hô hấp không xong hỏi: “Cậu mang theo dao gấp làm gì?”
“Là, là hai con mang theo, tôi sợ bọn nó tự làm mình bị thương, cho nên mới tịch thu bỏ vào túi áo.” Phục Kỳ không dám nhìn vào mắt Thiện Diệu.
Nếu Phục Kỳ không sốt ruột nhặt lại, Thiện Diệu nói không chừng sẽ tin. Nhìn thần sắc kích động của Phục Kỳ, tất nhiên không tin được là con dao này dùng để gọt bút chì. Dao đã mở ra, chứng tỏ Phục Kỳ đã định dùng nó. Tự sát chắc chắn là không, như vậy là muốn đả thương người khác. Sẽ làm bị thương ai đó?
“Gã kia uy hiếp cậu?” Thiện Diệu hạ mắt hỏi.
Phục Kỳ đột nhiên bắt lấy tay Thiện Diệu, cầu xin nói: “Diệu, giúp tôi đi, giúp con đi. Người kia nói, gã có ảnh chụp khi tôi sinh con. Ảnh đó mà bị phát tán thì các con phải làm sao đây? Anh cũng không muốn liên lụy đến hai con đúng không?”
“Cậu xác định gã có?”
“Tôi, tôi không biết. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, anh cũng phải tra cho rõ ràng. ”
Thiện Diệu ôm lấy Phục Kỳ ngồi xuống ghế sa lông, tay khẽ vuốt sau lưng cậu, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc có quan hệ gì với Hình Tân? Sao gã lại có ảnh chụp khi cậu sinh con?”
“Anh biết gã tên là Hình tân?” Phục Kỳ thở gấp hỏi.
“Lúc rời đi tôi có kêu người theo dõi gã. Vừa rồi chính là đi ra ngoài lấy tin tức. Cậu và gã ta ở cùng nhau năm, trước sau khi mang thai đều ở lại nhà gã, rất có khả năng gã có ảnh chụp. Chẳng qua cậu đừng vội, tôi cam đoan, cho dù có, thì sẽ lấy lại không sót tấm nào. ”
Sợ hãi tan hơn phân nửa. Phục Kỳ tin tưởng Thiện Diệu có lòng cùng với năng lực giải quyết việc này. Cậu sợ Thiện Diệu, là bởi vì Thiện Diệu mạnh mẽ, mà cũng vì hắn mạnh mẽ nên cậu mới tin tưởng rằng hắn có thể thuận lợi giải quyết chuyện vô cùng khó khăn đối với cậu.
Thiện Diệu thấy sắc mặt Phục Kỳ tốt lên nhiều, do do dự dự nhưng vẫn mở miệng: “Tôi muốn hỏi quan hệ của người chút?”
Cậu và Hình Tân có quan hệ gì? Mặt Phục Kỳ vừa mới hồng hào lại tí thoắt cái đã trắng bệch. năm, Hình Tân đối với “cậu” nắm quyền khống chế tuyệt đối, Tiểu Thần nói qua “Bị đánh vài ngày không xuống được giường”, khiến Phục Kỳ không thể không tiếp thu rõ ràng sự thật.
Nhưng mà ——
“Chỉ là chủ cho thuê nhà và khách trọ, nhiều nhất, nhiều nhất là ông chủ và người làm công. Tôi chưa làm với gã, tin tôi đi, Diệu.” Phục Kỳ cắn nát môi. Bây giờ cậu không thể để Thiện Diệu ghét bỏ, cái gì cũng chưa chuẩn bị hết mà.
“Cậu nhéo vào thịt tôi rồi.” Thiện Diệu dừng mắt trên cái tay đang nhéo tay hắn của Phục Kỳ. “Vì sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi? Cậu không phải diễn viên sao, sao lại khẩn trương lên thì quên diễn xuất rồi?”
“Diệu.” Phục Kỳ vẫn cầm lấy Thiện Diệu quần áo cùng thịt, cậu không dám buông tay, sợ buông tay rồi, mọi thứ đang có sẽ vuột mất.
Thiện Diệu chuyển tay từ lưng lên cổ Phục Kỳ, Phục Kỳ nắm tay hắn càng chặt. Miễn cưỡng cười cười, vò vò mái tóc ngắn của cậu: “Tôi biết, tôi mà nói không quan tâm cậu sẽ không tin đúng không, khẳng định còn sẽ kinh hồn táng đảm mà nghĩ tôi muốn đối phó với cậu.”
“Cho nên nói thật. Tôi rất khó chịu, nhưng, cũng không muốn so đo cái này với cậu. Cậu về phòng ngủ một giấc đi, ngủ xong quên hết mọi chuyện, ngày mai lúc mặt trời mọc thì nó sẽ trôi vào dĩ vãng. “