Thời gian cuối tuần thật sự là nhàn nhã. Phục Kỳ vừa tỉnh dậy, ăn bữa sáng, ngủ tiếp, dậy rồi ăn trưa, lại hơi mệt mỏi muốn ngủ.
Thiện Diệu biết là hôm qua cậu chịu kích thích quá lớn, đến tối lại bị hắn giằng co một phen, cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, quả thật cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Cố gắng không đi quấy rầy, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh.
Nhưng đứa nhỏ lại không biết nguyên nhân, bị ba ngăn ở ngoài cửa không được nhìn thấy mẹ, đều hết sức tức giận, ngay cả Phục Thần luôn lãnh tĩnh cũng thấy tức.
“Em đánh lạc hướng ba, anh vào coi sao.” Phục Thần xung phong nhận việc, anh trai đã than thở với nó cả nửa ngày, còn không phải muốn nó hiến kế hay sao.
Quả nhiên Thiện Sơ thoắt cái đã có tinh thần hơn hẳn, học bộ dáng người lớn, sờ sờ Phục Thần đầu: “Ngoan lắm, đi đi.”
Phục Thần nghĩ nghĩ, chạy qua gõ cửa.
Thiện Diệu lạch bạch chạy qua, ôm lấy Phục Thần hỏi han.”Làm sao vậy? Đói bụng hay là khát? Cha con đang ngủ, đừng đập loạn cửa nghe không. ”
Phục Thần bị nói ủy khuất không thôi, hốc mắt đỏ bừng. Cúi đầu, lấy chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, lại không nói lời nào.
“Ai u, tiểu tổ tông, rốt cuộc làm sao vậy.” Thiện Diệu chỉ sợ Phục Thần giận. Thiện Sơ giận mau nhưng nguôi giận cũng mau, cho dù không dỗ, ngày hôm sau cũng vẫn vậy, mà dỗ thì hôm sau cũng sẽ không cho hắn vẻ mặt hoà nhã. Nhưng Phục Thần không giống, đứa út trong lòng giấu nhiều chuyện, khi giận dỗi sẽ để trong lòng.
“Là ba không tốt, ba nói chuyện nặng. Con trai ngoan, rốt cuộc có chuyện gì, chẳng lẽ là nhớ cha?” Thiện Diệu xoa khuôn mặt nhỏ của Phục Thần. Thịt nhiều thêm rồi, chẳng qua vẫn chưa tròn bằng Thiện Sơ, cằm vẫn hơi nhọn.
“Mới không có.” Phục Thần hiện giờ đã biế làm nũng cách linh hoạt tự nhiên, nó biết ba sẽ quan tâm nó, chiều nó. Trước kia nó hâm mộ những đứa trẻ khác, giờ nó chẳng thua kém ai cả.
Thiện Diệu nhìn nó mím mỏ, trông y chang Thiện Sơ.”Làm sao vậy? Nói cho ba, mặc kệ chuyện gì, ba nhất định sẽ làm chủ cho con. ”
“Ba, hai ngày trước mẹ để quả bóng bàn lên nóc tủ rồi, ba lấy giúp con được không?”
“Được rồi, có thế thôi hả, nhìn con này, bé trai cũng là nam tử hán, chỉ cho phép đổ máu không thể rơi lệ.” Thông qua chuyện của Phục Kỳ, Thiện Diệu ngược lại có tự giác giáo dục bọn nhỏ. Giáo dục con trẻ phải từ từ cẩn thận, bằng không đợi đến tầm tuổi như Phục Kỳ, muốn thay đổi tính tình liền khó khăn.
“Nhanh đi lấy bóng cho con.” Mắt liếc thấy Thiện Sơ đang rình quanh đó, Phục Thần sốt ruột kéo Thiện Diệu.
“Rồi rồi rồi, gấp cái gì. Rất muốn chơi bóng bàn sao, vậy chờ cha con khoẻ lên thì người chúng ta đại chiến ba trăm hiệp. A, chậm một chút…”
Thiện Sơ lặng lẽ đi vào phòng người lớn, dùng đôi chân ngắn ngủn bò lên giường. Phục Kỳ còn đang ngủ, sau khi ăn cơm trưa xong liền ngủ nông, cảm giác giường có dị động, cậu mở mắt ra, liền thấy Thiện Sơ đang mở to đôi mắt tròn mê mang nhìn mình.
“Tiểu Sơ.” Phục Kỳ cố gắng thanh tỉnh lên chút.”Mấy giờ rồi? Ngồi dịch vào trong chút, đừng té xuống.”
“ h rồi, mẹ sao hôm nay chưa ra ngoài?” Thiện Sơ chèn gối đầu cho ba, ngồi dậy.
“Thế mà ngủ đến tận giờ.” Phục Kỳ xoa mi tâm, ngồi xuống. Gần đây sao mệt vậy trời? (ai đoán nn cái =)))) “Em trai đâu, hai đứa hôm nay có ngoan không thế?”
“Có.” Thiện Sơ khẳng định mà gật đầu. Nó mới Phục Thần từ sáng đến tối vẫn luôn nghiên cứu chuyện của ba mẹ, chuyện xấu gì cũng chưa kịp làm.
Phục Kỳ cười cười: “Ngoan lắm.”
Thiện Sơ ôm tay Phục Kỳ nói: “Mẹ, có phải ba bắt nạt mẹ hay không? Cho nên mẹ mới không xuống giường được?”
Phục Kỳ trong lòng cảnh rung lên hồi chuông cảnh báo. Đứa lớn mặc dù hiểu biết nhiều chuyện của người lớn, nhưng bản chất của “bắt nạt” “không xuống giường được” còn lâu nó mới hiểu. Ngàn vạn lần đừng hiểu nhé, con trai bảo bối t của cậu, sao có thể trưởng thành sớm như vậy chứ?
“Đừng nói bậy.” Phục Kỳ giả vờ giận: “Ba mới không có khi dễ mẹ đâu. Tiểu Sơ về sau phải nói chuyện tử tế với ba nghe không, ba là người yêu con lớn thứ hai trên đời. ”
“Là thứ .” Thiện Sơ làm bóng tay cho Phục Kỳ nhìn.
Phục Kỳ sửng sốt: “Sao lại là thứ ?” thứ đương nhiên là cậu, thứ hai chẳng lẽ lại có người khác?
“Đương nhiên là thứ rồi, bởi vì mẹ là thứ , em trai là thứ hai, ba chỉ có thể là thứ . Sau đó thì sao nhỉ, cụ nội là thứ bốn, ông nội là thứ năm, ông Lâm là thứ sáu, à, không, ông Lâm và ông nội cùng đứng thứ …”
Thiện Diệu đứng ở cửa, đối với xếp hạng của Thiện Sơ bất đắc dĩ lắc đầu. Phục Thần che mắt, không thể tin được, anh trai lại có thể trong khoảng thời gian quý giá nó tranh thủ được nói mấy lời râu ria. Phục Kỳ ngoắc ngoắc một lớn một nhỏ đang đứng ở cửa, tầm mắt nhìn Thiện Sơ vẫn còn đang rối rắm với vụ xếp hạng, ánh mắt lộ vẻ từ ái cùng yêu chiều.
Cậu nhập vai người ba không khó, nhưng không phải lập tức có thể tiếp thu chuyện đột nhiên nhiều thêm đứa con trai. Phục Thần khổ nhất, khi cậu vừa mới trọng sinh đến năm sau, còn bị cậu mắng, bị cậu ghét bỏ, thậm chí còn bị cậu nghĩ muốn vứt bỏ.
Thiện Sơ thì không giống, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà kính. Thiện Diệu tuy rằng không tính là một người ba đủ tư cách, nhưng lại yêu con vô cùng. Lúc nhìn thấy Thiện sơ đã chấp nhận thân phận làm ba, cho nên thời kì tiếp xúc dần chấp nhận là không có.
Cậu thật có lỗi với đứa út.
“Tiểu Thần. Buổi tối muốn ăn gì? Mẹ bảo ba mang chúng ta đi ra ngoài ăn, muốn ăn gì cứ gọi.” Phục Kỳ kỳ thật rất muốn tự mình mang con đi ăn, xài bao nhiêu tiền cậu cũng không đau lòng. Nhưng chuyện cậu có tiền còn muốn gạt Thiện Diệu. Đơn giản cứ để Thiện Diệu tiêu tiền đi, không coi là cậu chiếm tiện nghi của Thiện Diệu.
Thiện Diệu sờ sờ cái mũi. Lão bà đại nhân hiện giờ cũng có phong phạm của người làm chủ gia đình rồi.
Phục Thần “lạch bạch” chạy tới, cũng bò lên giường, ngồi trên giường suy nghĩ kỹ một hồi, mới rối rắm nói: “Con cũng không biết nên ăn gì bây giờ? Trước kia nhìn cái gì cũng chảy nước miếng, nhưng giờ ăn đồ ngon nhiều, cũng không có hứng thú quá lớn với đồ ăn. ”
“Ăn nhiều cơm mới lớn được.” Thiện Diệu nhất châm kiến huyết mà cường điệu.
Phục Thần trợn to mắt, quyết đoán nói với anh trai: “Vậy anh phải ăn nhiều cơm hơn.” (nhớ vụ uống sữa k =))
“Yên tâm, giao cho anh không thành vấn đề.” Thiện Sơ không cần nghĩ nói luôn.
Hai người lớn nhìn nhau, thế giới của trẻ con quả nhiên thâm ảo.
“A ——”Phục Thần tinh mắt đột nhiên kêu to.
Phục Kỳ vội hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Thiện Sơ cũng sợ tới mức nhào qua.
Phục Thần chỉ vào làn da trơn bóng dưới áo ngủ rộng thùng thình của Phục Kỳ, kinh ngạc nói: “Mẹ, sao trên người mẹ có vết thương?”
Phục Kỳ cúi đầu nhìn thấy, mặt và cổ như lửa liếm quá, vội vã kéo áo lại.
“Đầu sỏ gây tội” Thiện Diệu đi qua giải cứu Phục Kỳ mặt đỏ rực: “Nói bậy, đó không phải miệng vết thương gì đâu, đó là ba không có việc gì mới vẽ lên người mẹ con thôi. Đi nào, đứa nên đi làm bài tập.”
“Là vẽ á?” Phục Thần không tin, bướng bỉnh không chịu động.
Thiện Sơ mắt sáng như đuốc, nhìn cái này, trừng cái kia, phẫn nộ nói: “Ba, con thật thất vọng về ba. Ba thế mà lại đánh mẹ, mẹ tốt thế mà, ba đồ bại hoại, con muốn gọi điện thoại cho cụ nội. ”
Thiện Diệu mỗi tay tóm đứa, cười cười với Phục Kỳ cũng đang vẻ mặt đau khổ, xách thằng nhóc đang khóc nháo ra ngoài.
“Anh đi dỗ đứa nó, trong tủ lạnh có bánh ngọt, lấy ra dụ bọn nó chút.” Phục Kỳ vẫn xót con khóc.
Thiện Diệu đau đầu: “Cậu cảm thấy Thiện Sơ đại thiếu gia sẽ bị một miếng bánh ngọt dụ dỗ, hay là cảm thấy Phục Thần tiểu thông minh có thể bật người quên chuyện này?”
“Cùng lắm thì anh vẽ thật lên người tôi vài nốt rồi lau đi trước mặt bọn nó là lừa được thôi.”
Thiện Diệu bỗng nhiên hếch cằm: “Màu nào giống được bông hoa tôi cố gắng hút cả đêm mới ra được chứ.”
“Đi ra ngoài.” Phục Kỳ ném gối đầu qua.
Hai đứa khóc ầm ĩ, tay Thiện Sơ bấm điện thoại cũng không ổn, vẫn là Phục Thần hỗ trợ.”Anh nhất định phải nói cho cụ nội, ba thật hư. ”
Phục Thần lại không vui lòng làm như vậy, nó khó xử nói: “Nếu nhỡ cụ nội thật sự giận ba, đón đứa chúng ta đi thì làm sao bây giờ?”
“Vì sao lại muốn đón đứa mình đi?” Thiện Sơ không hiểu.
“Rất nhiều nguyên nhân. Tỷ như sợ ba cũng đánh chúng ta nè, cũng có thể cụ nội thấy ba không chăm sóc được đứa mình. Ông nội cũng nói ba không biết nuôi con hay sao?” Phục Thần nói.
Thiện Sơ lo sợ không yên: “Vậy làm sao bây giờ? Hình như đúng như vậy, anh nhớ là mỗi lần cáo trạng xong, đều sẽ bị cụ nội hoặc ông nội đón đi. ”
“Anh không muốn qua đó sao?”
“Đương nhiên không. Tuy rằng các ông đều tốt lắm, nhưng mà anh lo cho mẹ.” Thiện Sơ nắm chặt bàn tay nhỏ, ra vẻ anh hùng nhỏ có thể bảo vệ mẹ mình.
Phục Thần vò đầu hỏi: “Nếu mẹ mang chúng ta đi thì sao?”
Thiện Sơ ngốc nói: “Thế ba thì sao, sao ba không đi cùng chúng ta?”
Buổi tối, Phục Kỳ rốt cục từ trên giường đứng dậy, mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài ăn cơm chiều, thuận tiện đến siêu thị tiến hành càn quét. Chờ bọn nhỏ cuối tuần thi xong kì thi cuối kì, bọn họ nên đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, còn có đi đăng kí kết hôn. Trong nhà đồ dùng cũng cần bổ sung không ít, ra nước ngoài cũng cần mang nhiều thứ.
Lúc trở về, phát hiện trong nhà đèn sáng. Thiện Diệu đi đỗ xe, Phục Kỳ đành phải thêm can đảm, tự mình mang theo hai đứa nhỏ đi vào nhà. Thiện Diệu nếu đã thuê bảo tiêu thì hẳn sẽ bảo vệ đứa nhỏ đi, sẽ không mặc kệ người xấu tiến vào.
Vào cửa nhìn thấy chú Lâm đang ngồi trên ghế sa lông, Phục Kỳ nhẹ nhàng thở ra, để đứa nhỏ nhanh chóng đi vào nhà cho ấm.”Chú Lâm, chú về rồi?”
Chú Lâm vuốt cằm cười nói: “Ừ, lão gia tử phái ta lại đây nhìn xem. Tiểu Sơ thiếu gia gọi điện thoại nói, cậu bị thiếu gia bắt nạt không xuống được giường, lão gia tử bảo ta đem đến chút đồ. ”
Phục Kỳ ở trong lòng rơi lệ. “Bắt nạt không xuống được giường”, chỉ mong lão gia tử không hiểu theo cái nghĩa mà ai cũng hiểu kia.
“Chú Lâm.” Giọng Thiện Diệu vui vẻ. Nếu chú Lâm không phải tuổi quá lớn, có thể ở nhà trông hộ hắn thằng nhỏ, như vậy hắn có thể cùng Phục Kỳ hưởng thụ thế giới người.
Thiện Diệu bao lớn bao nhỏ đi vào, mà Phục Kỳ trên tay cái gì cũng không có, đem hết thảy thu hết đáy mắt, chú Lâm không tỏ vẻ gì, trong đầu đang nghĩ nên nói gì với lão gia tử mới tốt. Xem ra, thiếu gia thật là muốn hồi tâm sống qua ngày.
“Mua đồ không ít nhỉ. Chú cũng giúp thu thập.” Chú Lâm hầu hạ Thiện gia bốn đời, đối với chỗ để đồ hiểu rõ hơn ai hết.
“Đừng đừng, để cháu làm là được, người cứ ngồi nói chuyện đi.” Sao có thể để chú Lâm từ xa tới còn động tay động chân, Phục Kỳ nhanh chóng đoạt đồ đi vào nhà ăn.
Thiện Diệu không tranh với Phục Kỳ, hắn cười đắc ý với chú Lâm. Hắn tìm được bạn sống qua ngày, tất nhiên là chiều sao thì chiều, bên ngoài cho cậu chút mặt mũi là tốt nhất. Chẳng qua không cho được thì cũng chẳng sao. Giống như lúc đối mặt với Hình Tân và quần chúng vây xem, hắn có thể hào phóng thừa nhận Phục Kỳ là bạn trai, vị hôn phu của hắn, người khác nghĩ sao thì kệ, hắn cũng không thể khiến người khác coi thường Phục Kỳ.
Chú Lâm lấy ra quà, dỗ đứa nhỏ đi lên lầu chơi. Thiện Sơ dính chú Lâm nhất, qua hồi lâu mới theo em trai đi lên lầu. Chờ bọn nhỏ vừa đi, Chú Lâm lại lấy đồ cho Thiện Diệu.
“Đây là đồ lão gia tử cố ý tìm Nghiêm lão thầy thuốc làm, lúc hành sự dùng nhiều chút, so với dầu bôi trơn ở chợ thì có thêm công dụng bảo dưỡng. Lão gia tử nói, mặc kệ hai ngươi nháo thật hay giả, Phục Kỳ thiếu gia dầu gì cũng là người ba sinh ra tiểu thiếu gia, có muốn thế nào cũng phải nghĩ về lâu về dài.”
“Ông nội tốt nhất. ” Thiện Diệu vội nhận lấy.”Cám ơn chú Lâm.”