Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ lầu hai nhảy cửa sổ đi vào, quẹo trái, gặp thang máy. Lập tức vào thang máy lên tầng , chỉ cần trước khi bảo an đuổi tới nơi thuận lợi vào được phòng là có thể nắm được tên khốn Thiện Diệu kia.

Thân thể trải qua năm sa sút, hơn nữa còn vừa mới bị hành hung một trận, không tốt bằng trước đây, cứ như dùng thân thể người khác vậy, chỗ nào cũng không hài lòng. Phục Kỳ leo lên tầng đã thở hồng hộc. Không dám dừng lại lâu, cấp tốc quẹo trái đi vào thang máy. Thang máy này là dành cho khách VIP chuyên dụng, không cần chờ, bấm phát là mở ra luôn.

Phục Kỳ đi vào, lên tầng , quen cửa quen nẻo tìm được phòng . Thiện Diệu không có thói quen khoá cửa, tật xấu này Phục Kỳ trước đây đã nói qua rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị Thiện Diệu tìm các loại lý do lấp liếm cho qua. Có một lần bảo là muốn để cửa cho người hầu dễ dọn dẹp, Phục Kỳ lúc đó cười không dứt nổi, người hầu trong nhà còn không biết là nam hay nữ, còn giả bộ thân sĩ cái gì.

Đẩy cửa ra, nghe Thiện diệu đang gọi “Bảo bối” “Bảo bối”, trước đây cậu cũng là bảo bối của Thiện Diệu, khi đó nghe rất thân mật, giờ nghe lại thấy buồn nôn.

Nhẹ chân đi vào, chỉ thấy Thiện Diệu đeo bịt mắt đang lục lọi tìm kiếm trong phòng, khóe môi nhếch lên cười, trên người đã trần như nhộng. Thân thể được tỉ mỉ bảo dưỡng chuyên cần rèn luyện hiện lên đường cong ưu mỹ, cả người không một tia sẹo lồi, làn da dương chi ngọc sắc ít khi thấy ánh mặt trời cho dù ai thấy đều phải xấu hổ ba phần. Đại gia hỏa phía dưới đã hơi ngẩng đầu.

Thiện Diệu tên khốn này, chính là như vậy, phong lưu hoa tâm, nhưng hết lần này tới lần khác đều làm như hắn có bao nhiêu thực tâm thực tình, cho dù là người ôm mục đích nào tiếp cận hắn về sau đều đối với hắn khăng khăng một mực. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, chính là mắng tên cặn bã như hắn.

Trong tay nắm lá vương bài, Thiện Diệu cho dù có khốn nạn thì con trai mình cũng không thể mặc kệ đi. Phục Kỳ không phải muốn lợi dụng Bất Yếu, chí ít đem bí mật nói ra, có thể tranh thủ cho Bất Yếu cuộc sống tốt hơn chút đỉnh. Chính cậu, nếu có thể giải trừ được hợp đồng thì là tốt nhât, nếu không thể vậy mình sống cũng dễ dàng hơn.

Chủ ý đánh đến đây, không làm không được, Phục Kỳ lá gan lớn lên, hận ý cuộn trào mãnh liệt. Mình và con trai màn trời chiếu đất, vào quán ăn nhanh còn bị người ta chú ý đối xử đặc thù, hắn lại có thể đốt tiền mua nhiều vui vẻ như vậy. May là trọng sinh sống lại, bằng không nếu thật chết đi vậy thực không đáng, đây là cái tên khốn kiếp mình bị thiên đao vạn quả cũng chẳng nhớ tới mình, còn nói chi vì mình mà nhỏ giọt lệ. Phục Kỳ càng nghĩ càng hận.

Vừa vặn lúc này Thiện diệu nghe tiếng hít thở nặng nề gần mình, tóm vai Phục Kỳ, không hảo ý cười to rồi lại nghi ngờ nói:

“Tại sao lại mặc quần áo vào rồi, bảo bối, anh đều nhanh không chịu được, sao em lại dằn vặt anh thế chứ, không ngoan nha.”

Phục Kỳ động tác cực nhanh nắm tay Thiện Diệu bẻ ra sau, đẩy người ngã sấp trên giường. Cậu cũng ngã xuống trên giường, dùng thân thể đè nặng Thiện Diệu, tay rút ra cà vạt bị lẫn lộn trong đống quần áo vứt bên giường.

Thiện Diệu chỉ coi đây là tình thú yêu thích của mỹ nhân mới mà thôi, vẫn không hề phản kháng, trong miệng nói: “Thì ra bảo bối em có khẩu vị thật nặng a, sao không nói sớm. Nhưng mà anh không thích làm M, chẳng qua thật ra đối với việc dùng roi quất người cũng cảm thấy hứng thú đó.”

Vừa nói chuyện, cảm giác có vật thể mềm mại từ đùi lướt qua hệ rễ đến đại điểu của mình(=.=b để nguyên vậy), khiến thân thể vốn đã có phản ứng của hắn run rẩy. “ Yêu tinh, em đồ yêu tinh này.”

Cái đồ ngựa giống nhà mi! Phục Kỳ ngực thầm mắng. Giơ tay lên cấp tốc trói tay Thiện Diệu. May là Thiện diệu không phản kháng, bằng không cậu vừa bị đánh qua không đánh ngã nổi Thiện Diệu.

Người sau cũng không giãy dụa, trong miệng cũng chìm trầm xuống: “Anh nói rồi anh không thích làm M, thế nhưng nếu em muốn chơi trò tự mình đến, anh cũng nguyện ý hảo hảo hưởng thụ một lần.”

Một công tử ở quán bar có cho lá gan cũng không dám làm đau Thiện Diệu, đừng nói làm đau, bọn họ đến cãi lời Thiện Diệu cũng không dám. Thiện Diệu ôm loại ý nghĩ này, tùy ý Phục Kỳ đem tay hắn cột đầu giường. “Trước đừng dùng mặt sau, dùng cái miệng nhỏ nhắn của em mà phục vụ người anh em của anh cho tốt đi.”

Thiện Diệu bộ thong dong.

Phục Kỳ cười nhạt, dùng miệng việc này cậu đã làm qua không ít. Thiện Diệu thích trước khi đi vào hưởng phen công phu bằng miệng của tình nhân. Chính hắn có cái lí luận kì quái là, mặt trên biết thổi tiêu, mặt dưới cũng sẽ tiêu hồn. Phục Kỳ từng ngây ngốc vì những lời này mà mua một mô hình trốn đi luyện tập thật lâu, mỗi lần đều có thể phục vụ Thiện Diệu đến mức hưởng thụ kêu to.

Hắn đưa tay cầm lấy hạ thể Phục Kỳ, năm gian nan sinh hoạt mài ra vết chai dày cọ ở chỗ yếu ớt của Thiện Diệu, khiến hắn hít sâu một hơi, cấp thiết nói: “Nhanh dùng miệng, hầu hạ khiến anh hài lòng anh liền bao em tháng cho em giá gấp lần tiền.”

Khẩu khí cấp bách, đã không còn dỗ ngon dỗ ngọt, điều này nói rõ Thiện Diệu đã thật không nhịn được, muốn bắt đầu.

Hạ thể quả nhiên lớn thêm không chỉ một vòng, Phục Kỳ há mồm ngậm, thuần thục đánh vòng đầu lưỡi.

“A. Kỹ thuật của em quả thật không tồi.” Thiện Diệu cho ra cái đánh giá hài lòng.

Phục Kỳ trong lòng cười nhạt, ngoài miệng cũng không ngừng, nhìn kỹ biểu tình của Thiện Diệu mà tuỳ thời thay đổi khẩu kĩ.

Không chặn miệng Thiện Diệu lại đúng là sai lầm lớn. Thiện Diệu liền vừa hưởng thụ vừa nhớ lại nói rằng: “Đã nhiều năm trước, một tình nhân cũ của anh kỹ thuật của y cũng rất tốt, chính là hưởng thụ cấp cao nhất dục tiên dục tử. Sau y anh vẫn chưa gặp người nào có thể khiến anh cả đêm giương cao như vậy. A, ư, đương nhiên, em là ngoại lệ.”

Cả đêm giương cao?

Ông trời mà cho mày mỗi ngày lên cao, mày còn có thể sống đến bây giờ chắc, đã sớm tinh tẫn nhân vong cmn rồi. Răng nanh Phục Kỳ xẹt qua đỉnh, hô hấp của Thiện Diệu càng thêm thô trọng.

“Lại nói tiếp, đêm nay còn nhìn thấy y. Chậc chậc, vừa bẩn vừa xấu, cảm giác tốt đẹp năm trước thiếu chút nữa vì bộ dáng hiện tại mà mất sạch.”

Phục Kỳ sắp hỏng mất mới là thật. Cảm giác tốt đẹp? Nghĩ không ra năm chung đụng kia của bọn họ ở trong mắt Thiện Diệu lại có thể kêu là cảm giác tốt đẹp. Cũng đúng, vừa qua khỏi thời kì yêu đương cuồng nhiệt liền chia tay, khuôn mặt người thương tròn méo ra sao cũng không nhớ mảy may.

Vừa bẩn vừa xấu? Phục Kỳ nội tâm nguyền rủa: sâu khiết phích, ham gái, sớm muộn có một ngày đẩy mày vào hố phân đầy giòi bọ, sâu sia. Ai kêu mày thích sạch sẽ, ai kêu mày ghét bỏ tao. Lúc đó còn nhìn mặt tao mà làm thơ —— lê hoa tuyết cơ phu, đào hoa ánh diện hồng, mai hoa ngạo kỳ cốt, tuyết hoa chân kỳ cách đích thì hậu (da thịt tuyết trắng như hoa lê, mặt đỏ như ánh hoa đào, cốt cách kiêu ngạo như hoa mai, phong cách như hoa tuyết), lại không nghĩ qua rằng tao cũng sẽ già, cũng sẽ biến dạng sao?

“Nếu y không bẩn như vậy, a, xấu như vậy, nói không chừng anh còn có thể gọi y tiến đến thi triển tài hoa. Hừ, trời ạ, với hình dạng hiện tại của y, nếu như đụng vào anh, khẳng định có nhảy vào Hoàng Hà cũng tắm không sạch mất.”

Phục Kỳ hơi có chút đắc ý: Không cần mày gọi, tự tao đã tiến đến thi triển mọi cách thủ pháp hầu hạ, làm cho mày có nhảy vào sông dài hơn Hoàng Hà cũng tắm không sạch. Hàm răng dùng lực đạo hơi mạnh cắn phần đỉnh phát, lại quan sát thần sắc của Thiện Diệu liền biết đã đến lúc. Phun ra gia hoả vừa mập vừa to vừa thối vừa tội ác chất chồng, Phục Kỳ lấy tay nắm lại cửa ra.

“Này, em làm gì, buông tay, anh muốn bắn.”

Toàn thân máu đều chạy đến một chỗ, như thiêu như đốt, lại bị người ngăn chặn cửa ra, không thể nghi ngờ đây là chuyện nam nhân không thể tiếp thu được nhất.

Tay bị trói, hai chân còn bị người gắt gao ngăn chặn, vô pháp tự cứu mình. Thiện Diệu thống khổ nhưng vẫn cố làm ra vẻ đại thiếu gia, uy hiếp nói rằng: “Phương Phương, mau buông tay… Em yếu ớt vậy, không muốn sống nữa à, dám chỉnh anh… Còn không buông tay, có tin anh cho người đem bán em vào trại kĩ Việt Nam không hả? (=’’= liên quan éo j đến VN thế?!)

‘Thiện Diệu, là tao, tao không phải kẻ yếu ớt. A, sao không nói nữa? Có phải đang nghĩ xem tao là ai không? Ha ha, tao là cái gì chứ, mày nói như thế nào ấy nhỉ, ruồi bọ bán thân. Đúng, tao chính là ruồi bọ, hiện tại tới canh chừng mày.

Phục Kỳ khanh khách cười to, thanh âm tràn ngập căn phòng, có vẻ cực kì doạ người.

Lời này đối với Phục Kỳ chỉ là mấy ngày trước, nhưng đối với Thiện Diệu lại là năm trước. Lúc đuổi người thì nói qua vô số lời nói ác độc, hắn đâu thể nhớ từng lời chứ.

Thiện Diệu đang ở thời khắc mấu chốt, đầu óc một lúc không cung cấp đủ máu, cuối cùng không nhớ nổi người kia là ai. Nhưng hắn cũng không muốn rơi xuống thế yếu, chỉ có thể khó chịu mà uốn éo người bảo trì trầm mặc.

Phục Kỳ liễm cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến đỏ bừng có chút sợ run. Đó là khuôn mặt của người cậu đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, cũng là người cậu hận đến mức tận cùng. Thở dài, thanh âm không tự chủ vơi đi rất nhiều hận ý:

Tao là Phục Kỳ.

Là mày.

Thiện Diệu kinh hô. Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi mình phát, đau đớn khiến hắn tỉnh táo không ít, lập tức phân tích điều kiện có lợi cho mình. Hắn cười nhạt đàm phán nói: “Mày liều mạng chỉnh tao như thế, không sợ sau này tao sẽ tìm đến mày, biến con trai mày thành mồ côi rồi còn thảm hơn nữa sao?”

“Không sợ.” Phục Kỳ nói: “Dù ta có chết, nó cũng sẽ không phải cô nhi, bởi vì mày còn sống.”

“Có ý gì?” Thiện Diệu lần thứ hai cắn đầu lưỡi, gọi lí trí quay về.

“Bởi vì mày là ba nó.”

“Ha ha.” Thiện diệu chịu đựng đau đớn cười to: “Sao, lẽ nào nó là mày sinh cho tao? Cho nên nó có người ba.”

Phục Kỳ khẳng định nói: “Đúng vậy, đúng là tao sinh cho mày. Còn nhớ rõ cái năm lần cuối tao đến tìm mày không, tao muốn nói cho mày biết tao mang thai con của mày.”

“Tao van mày, dù cho mày nói là vợ mày sinh còn đễ tin hơn đấy. Vài năm không gặp, tế bào não của mày chẳng hề phát triển gì. Sao mày không nói là mày sinh cho tao vài đứa luôn đi? Ha ha, đàn ông sinh con, buồn cười chết tao.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Phục Kỳ vội la lên:

“Đàn ông sinh con có cái gì kì quái chứ, tao còn vì mày mà tự sát, sau đó sống lại ở năm sau. Thế giới này không gì không có, người ngoài hành tinh còn thường xuyên tới lui địa cầu, có cái gì kỳ quái đâu.”

“Chúng mày nhanh lên chút, lũ thùng cơm chết tiệt.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trẻ tuổi, có chút bén nhọn, kêu lớn: “Thiện tổng, em mang người tới cứu anh đây.”

Thiện Diệu hô to: “Đều chớ vào.”

đống chết tiệt tiến vào sẽ chỉ làm ác đồ tâm tình càng thêm kích động, đương nhiên đây là lý do chính thức, Thiện Diệu tuy thích người trần truồng ở trong phòng thác loạn nhưng cũng không muốn bị đám xấu xí nhìn thấy tình cảnh muốn bắn không được của mình.

“Mày buông tay, đi ra ngồi góc tường. Tao sẽ không giết mày, nhiều lắm chỉ đánh một trận, việc này tao có thể coi như chưa từng xảy ra.” Thiện diệu nói vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio