Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai thằng nhỏ bị bắt đi ôn bài, giả vờ giả vịt ngồi trước bàn học, sau đó ngó nghiêng ba mẹ trong phòng tắm.

“Ba ơi, con gấu nhỏ kia vứt đi, đúng, cái con kia kìa, vứt đi. Mua con mới.” Thiện Sơ tốt bụng mà nhắc nhở ba đang do dự.

Thiện Diệu nhíu mày: “Nhìn đứa trong ngày mà bày bao nhiêu rác đây này. Vỏ đồ ăn vặt chất cả thùng rác. Ai cho đứa bây ăn vặt, Tiểu Sơ, đem đồ ăn vặt giấu chỗ nào rồi?”

“Ăn hết rồi ạ .” Thiện Sơ vội trả lời. Trước vẫn luôn là Phục Kỳ quét dọn phòng đứa nó, học hành bị quản nghiêm nhưng về phần đồ ăn vặt, chỉ cần Thiện Sơ đem phần lớn bảo là cho Phục Thần ăn, lúc ăn cơm cũng phải ăn nhiều chút thì Phục Kỳ sẽ không quản, bọn nó không nghĩ tới đột nhiên lại đổi thành Thiện Diệu sang quét dọn.

Thiện Diệu trừng mắt nhìn Thiện Sơ, Thiện Sơ cũng trừng lại. Phục Thần đứng một bên kéo kéo áo Thiện Sơ, làm bộ hỏi bài tập, dời đi lực chú ý của Thiện Sơ.

Từ dưới giường tìm ra rất nhiều đôi giày, cơ hồ có hơn bảy tám đôi. Tính Thiện Diệu sạch sẽ, vốn là tuyệt đối sẽ không chú ý tới gầm giường, chẳng qua lúc hắn hút bụi, đột nhiên nhìn thấy cái gầy cũ của mình dưới gầm giường. Nói là cũ, chẳng qua là mới đi đực vài ngày, hắn co đôi khác thích hơn nên vứt xó.

Thiện Diệu ngồi xổm xuống, moi hết đồ trong gầm giường ra, kết quả lập tức tìm được bảy tám đôi giày, phần lớn là giày của hắn.

“Ba ơi, không được di chuyển đồ đạc.” Thiện Sơ chạy tới, dùng sức đẩy Thiện Diệu.

Chút sức lực cày của nó sao đẩy được Thiện Diệu, hắn lôi từ trong dép lê ra gói đồ ăn vặt, cùng đồ ăn ở các đôi giày khác dốc ra hết.”Trách không được mỗi lần càn quét phòng đều có cá lọt lưới, thì ra là giấu ở đây, Tiểu Sơ, ăn cũng không ngại thối nhỉ.”

Thiện Sơ tức giận đỏ cả mặt. Phục Thần chạy tới, thấp giọng nới với Thiện Sơ: “Thôi, lại mua mới, bao nhiêu chả được.”

Thiện Diệu rất ít ăn mấy thứ rác rưởi này, chỉ vào này một đống hỏi: “Có cái gì chua hoặc ăn ngon không. Được rồi, nhìn con kia, cứ như đại địa chủ bóc lột người ta ấy nhỉ. Coi như là phí thuê giày, còn lại không tịch thu.”

“Hừ, nếu không phải thấy đôi giày lớn thì còn lâu con mới dùng, thối chết.” Thiện Sơ bất mãn hừ hừ.

“Cho mẹ ăn.”

Quả nhiên, Thiện Sơ bớt bất mãn, tìm ra vài gói đồ ăn to.”Đây là sơn tra khô, ô mai, đều là món chua, còn có mấy gói này nữa, ăn cũng rất ngon.”

Thiện Diệu bất đắc dĩ. Chẳng qua, hắn biết trong lòng con có mình, tuy vậy, Phục Thần là sợ Thiện Sơ, mà Thiện Sơ, hình như đã có thói quen đối nghịch với hắn hay sao ấy.

Nhìn hai đứa chui vào ổ chăn, Thiện Diệu tắt đèn, trở lại phòng, thấy Phục Kỳ lại đặt tay lên ngực ngủ, mày nhăn chặt. Bỏ tay Phục Kỳ ra, nhẹ giọng an ủi, muốn người này từ trong mơ trầm tĩnh lại.

“Diệu.” Phục Kỳ tỉnh lại, mí mắt không ngừng khép lại mở, buồn ngủ cực kì.”Bọn nhỏ ngủ chưa?”

“Ngủ. Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì rồi ngủ tiếp không?” Thiện Diệu thanh âm ôn nhu như muốn tan chảy thành nước đến nơi.

Phục Kỳ ngồi xuống, miễn cưỡng nói: “Có một chút, hôm nay cháo ăn thật ngon, còn nữa không?”

“Không có, cháo kia nấu cần nhiều thời gian, giờ nấu cái gì nhanh thôi, cháo kia ngày mai lại ăn nhé?” Thiện Diệu đem đồ ăn vặt tịch thu được đặt ở trên giường: “Từ chỗ Tiểu Sơ lấy được đồ ăn vặt, ăn tạm nhé, để anh đi nấu mì?”

“Chịu chút là được, không cần nấu.”

“Sao lại thế, nấu mì thì tốn bao nhiêu công đâu.” Thiện Diệu không đồng ý, lấy cho Phục Kỳ cốc nước ấm đặt ở tủ đầu giường, đóng cửa lại, xuống phòng bếp nấu mì.

Phục Kỳ theo dõi hắn ra khỏi phòng mà ngẩn người. Biết cậu có thai xong, Thiện Diệu giống như bị ma nhập, hầu như không phút nào nghỉ ngơi, không phải vây quanh cậu làm này làm nọ thì bị sai đi chăm lo cho các con. Phục Kỳ cố ý cao giọng sai bảo, nói nặng vài câu thì Thiện Diệu cũng không hề phản kháng mà nghe theo răm rắp.

Nếu bảo Thiện Diệu là vì đứa nhỏ trong bụng cậu, thì từ trước khi biết cậu có thai hắn đã chịu đựng tính khí thất thường của cậu. Những thứ này Phục Kỳ đều xem trong mắt lại không tài nào tiêu hóa được. Cùng lúc dựa vào Thiện Diệu đối xử tốt với mình mà trả thù Thiện Diệu những món nho nhỏ, về phương diện khác, cậu lại thấy sợ những thứ mà Thiện Diệu “ban cho” mình, sợ mình sẽ quen thói hưởng thụ, sẽ sa vào trong.

Cho dù có phải là thật tình hay không thì những người đối tốt với cậu, trừ mẹ ra chỉ có Thiện Diệu, thậm chí, Thiện Diệu so với mẹ cậu còn tốt hơn, cẩn thận hơn.

Cho nên năm đó mới có thể đánh mất trái tim, cho dù ngay từ đầu quan hệ đôi bên đã chẳng bình thường.

Phục Kỳ thở dài thật lâu.

“Làm sao vậy, không thoải mái?” Thiện Diệu bưng mì đi tới.

“Không, có chút mệt mà thôi.” Phục Kỳ nhận bát mì, cười cười: “Thời gian mang thai chưa lâu mã đã y như con heo rồi, ăn ngủ, ngủ ăn.”

“Bác sĩ Thường không phải nói, mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, hơn nữa còn có nôn oẹ, có khi còn ăn không vô thứ gì, thừa dịp có khẩu vị thì ăn nhiều một chút đi nhé.” Thiện Diệu kéo chăn lên trên.

Phục Kỳ gật gật đầu, ăn mì.

“Hợp khẩu vị không, không ăn được thì bảo anh đổi.” Thiện Diệu thấy Phục Kỳ ăn không quá ngon miệng, không khỏi lo lắng.

Phục Kỳ tay dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “Có thể cho thêm tí dấm không?”

Ngày hôm sau, Phục Kỳ tỉnh tương đối sớm, dậy trước cả Thiện Diệu, nhìn đồng hồ, quyết định đi thu dọn dụng cụ học tập cho các con. Cậu mới vừa ngồi dậy, áo ngủ cởi được một nửa, người bên cạnh đến tận nửa đêm qua vẫn chưa ngủ được cũng lập tức tỉnh.

“Đói bụng hay là khó chịu?” Thiện Diệu xoa xoa mái tóc lộn xộn, phía dưới đôi mắt xếch xinh đẹp là vành mắt đen. Phục Kỳ hỏi.

Thiện Diệu cong môi, hạnh phúc mà trả lời: “Làm sao có thể ngủ ngon, đột nhiên sẽ thêm đứa nhỏ, rất hưng phấn.”

Phục Kỳ cúi đầu thay quần áo. Thiện Diệu từ trong tủ treo quần áo đưa qua bộ bình thường cậu hay mặc: “Hôm nay muốn đi làm sao? Quần áo chật rồi, áo mặc tạm đi, mua đồ rộng thùng thình mới được. Ngày hôm qua không lưu tâm đến chuyện này, hôm nay mua thêm vài bộ có nhãn hiệu đi. Dù sao cũng sắp đến tết, quần áo của đứa nhỏ cũng cần mua mới, có hứng thú đi dạo phố không. Ngay gần công ty mình có plaza lớn, ngồi văn phòng cũng chán, mình qua đó xem sao.”

“Bụng đã lớn lên đâu.” Phục Kỳ kiên trì mặc quần áo của mình.”Mấy ngày nữa hãy mua, phỏng chừng sang năm, bụng cũng chưa chắc đã lớn lắm. Trong tủ quần áo của các con cũng có vài bộ mới, cũng chưa thấy bọn nó mặc bao giờ, thế thì đừng lãng phí. Mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể tiêu hoang.”

Thiện Diệu đáp ứng luôn mồm, dỗ Phục Kỳ cao hứng mới thôi.

“Đỡ việc mua quần áo đi, mời gia sư riêng ấy. Tôi nghĩ như vầy, tính Tiểu Sơ không thích ở cùng người khác, thuê gia sư về phụ đạo thêm cho Tiểu Thần, để sang năm cho nó học năm giống Tiểu Sơ. Thấy sao?” Thừa dịp Thiện Diệu hiện tại vẫn,nói gì nghe nấy’ với cậu, Phục Kỳ nhân cơ hội dẫn con vào quỹ đạo giáo dục bình thường.

“Cũng tốt, Tiểu Thần mới đi học, kiến thức cơ bản, thành ngữ không tốt lắm. Nó với Tiểu Sơ đọc nhiều sách cũng đỡ. Phụ đạo thì cũng đúng nhưng mà gia sư riêng thì chỉ sợ Tiểu Sơ thấy không được tự nhiên.” Thiện Diệu ngồi xổm người xuống, hầu hạ Phục Kỳ đi giày.

Phục Kỳ cả người cứng ngắc, không nhìn tới cái tên cái tên giống y như trung khuyển bên chân mình.”Đi nói chuyện với Tiểu Sơ, bảo là vì muốn Tiểu Thần học cùng lớp với nó, nó nhất định cũng muốn học cùng lớp với Tiểu Thần để tiện dính vào nhau cho xem.”

“Hai thằng nhỏ ở với nhau thân quá, cùng ăn cùng ở không nói, ngay cả kết bạn cũng là mấy thằng nhóc kia. Nhất là Tiểu Thần, rất nghe lời Tiểu Sơ, dễ không có chủ kiến.” Thiện Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn chân Phục Kỳ, ý bảo cậu thả lỏng.

“Lần trước không phải nói qua vấn đề này rồi sao? Cũng có chút lo lắng.” Phục Kỳ tận lực thả lỏng, để Thiện Diệu có thể thuận lợi đi tất với dép lê cho mình. “Nhưng này, ngẫm lại, bọn nó vẫn còn nhỏ, quá khứ cũng không quá tốt đẹp, chờ thời gian làm mờ lo lắng trong lòng bọn nó đi. Về sau chậm rãi mở rộng cửa lòng, sẽ có rất nhiều bạn. Hy vọng bọn nó về sau dù có bao nhiêu bạn bè cũng vẫn đặt nhau ở vị trí quan trọng nhất.”

Thiện Diệu đỡ Phục Kỳ đứng lên, cười nói: “Bạn bè tất nhiên là không quan trọng bằng anh em rồi. Xem đi, đứa nó lớn lên bên nhau từ nhỏ, xem cảm tình của đứa thì, tương lai tách ra nhất định sẽ không chịu đâu.”

Phục Kỳ rút cánh tay về, cậu cũng không phải,ông chửa’ hành động gian nan gì, làm gì mà đến mang giày, đi đường cũng muốn giúp đỡ?

“Đi làm cơm, hiện tại thời gian còn sớm, anh đi nấu tô cháo nhuyễn, em qua coi bọn nhỏ hoặc đến phòng khách ngồi một lát?” Thiện Diệu nhanh chóng thay quần áo.

“Đi xem hai con đi, sáng nay Tiểu Thần thi văn, chiều Tiểu Sơ cũng thi văn, đi thu dọn sách vở đồ dùng cho bọn nó.”

Thiện Diệu chỉ biết Phục Kỳ dậy rất sớm,nhất định là lo hắn không thu thập sách vở tử tế cho hai con. Không phải chỉ là cuộc thi giữa kì lớp thôi sao? Xem ra, Phục Thần dính Thiện Sơ không phải chuyện nghiêm trọng nhất, cái cần chữa nhất hẳn là việc hai đứa nhỏ chiếm lấy toàn bộ trái tim Phục Kỳ.

Cuộc sống vốn là nên muôn màu muôn vẻ, người hoặc vật mình thích có thể chiếm phần hơn chút, nhưng nếu bị một hoặc vài người hoặc vật chiếm lấy toàn bộ cuộc sống, chẳng phải là sẽ rất đơn điệu sao. Lại nói, Thiện Diệu buồn bực, Phục Kỳ chỉ quan tâm cùng chú ý hai thằng nhỏ, hắn nên chen chân vào làm sao?

Lúc Thiện Diệu lo cho cậu, tâm tình Phục Kỳ cũng không phải không vui. Nhiều ngày nay tâm tình cậu phiền muộn, luôn cảm thấy Thiện Diệu không để bụng hai đứa nhỏ như trước. Chẳng qua giờ nhìn đến phòng của hai đứa được Thiện Diệu thu thập sạch sẽ chỉnh tề, đồ dùng học tập cũng sắp xếp đủ, Phục Kỳ thấy thoải mái hơn nhiều. Ai cũng không thể đoạt đi tình thương của người ba dành cho đứa con bảo bối của cậu, ngay cả bản thân cậu cũng không thể.

Sờ sờ bụng, đứa nhỏ bên trong lúc sinh hẳn sẽ rất hạnh phúc, hai người ba đều yêu thương nó, còn có hai người anh trai thông minh sẽ bảo vệ nó, cùng chơi đùa.

“Mẹ, sớm.” Thiện Sơ ngồi xuống, không chịu tự mặc quần áo. Phục Kỳ ôm lấy nó, đặt bộ quần áo bên cạnh.

“… Không dậy nổi.” Phục Thần ôm gối đầu không buông tay. Thiện Sơ rất muốn chui vào ổ chăn của Phục Thần làm ồn, chẳng qua nó lo quần áo mình sẽ bị nhăn, được rồi, tối về nghịch tiếp.

Phục Kỳ đơn giản mặc luôn quần áo cho Phục Thần còn đang nhắm tịt mắt không muốn dậy, chân cũng nhét luôn vào trong dép lê.”Tiểu Thần, hôm nay sáng tám giờ rưỡi còn phải đi thi nữa đấy, mau tỉnh lại, đi rửa mặt đi.”

“Sao sáng ra gọi dậy lại khó như vậy?” Phục Kỳ than thở.

“Bởi vì buổi tối em chơi di động khuya quá đấy ạ.” Thiện Sơ cười hì hì giải thích cho mẹ. Phục Thần tỉnh cả ngủ, lấy bàn tay nhỏ bé bịt miệng Thiện Sơ lại.

“Đừng làm rộn, lần này mà thi không khá hơn, sẽ tịch thu di động, games trong máy tính cũng xóa hết, TV cũng không cho xem.” Phục Kỳ nghiêm mặt. Đứa nhỏ này, sao lại thích chơi điện tử thế nhỉ?

Theo lý thuyết, một đứa nhỏ khát vọng đến trường khi thật vất vả tmới được đi học, không phải hẳn là vạn phần quý trọng cơ hội đến trường, tranh thủ hịc tập, cố gắng phấn đấu sao, sao thằng út mới đi học được hai ngày đã không muốn đi nữa? Ngay từ đầu nói là thầy cô giáo dạy quá đơn giản, nhưng thi không được xếp nhất đã chứng minh đây không phải là lý do, so với hắn học tập thật nhỏ bằng hữu cũng không ngoan ngoãn đi theo lão sư đi học sao?

Thật vất vả vội vàng để đứa ăn sáng rồi ra cửa, Phục Kỳ ra cả người mồ hôi.

Thiện Diệu thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn thằng nhóc đang nghịch di động, nói khẽ với Phục Kỳ: “Cơm nước xong, thấy sắc mặt em không đúng lắm.”

“Không có việc gì.” Bởi vẫn còn bài xích và đề phòng Thiện Diệu, Phục Kỳ theo bản năng nhanh chóng phủ định. Chờ Thiện Diệu khởi động xe, Phục Kỳ rồi lại đổi ý, đưa đầu qua, nhỏ giọng nói: “Bụng dưới bên trái hơi đau, lúc rời giường vẫn không sao, không xoay đến, có phải do tối qua ăn nhiều quá, hơn nữa ăn xong liền ngủ không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio