Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng nay trời nắng đẹp, Thiện Diệu bê cái ghế mây to ra ban công lầu , trải thảm nhung mềm mại, đặt cốc nước đường lên cái bàn tròn nhỏ, đỡ Phục Kỳ nằm xuống.

Hắn mang theo hai thằng nhóc, mỗi đứa cầm cái xẻng xào rau, mang theo túi hạt giống hoa Tiếu Hình Cung đưa tới, đào hố trồng hoa ở vườn hoa nhỏ phía trước nhà. Vườn hoa hoang phế đã hơn một năm, công cụ trồng hoa cũng không biết bị người hầu trước dọn vào chỗ nào, hắn lười tìm, mượn xẻng xào rau dùng tạm.

Còn chưa đào được hố, thằng nhóc đã không chịu làm việc, đuổi nhau khắp hoa viên. Thiện Diệu đứng lên, ngẩng đầu nhìn nhìn Phục Kỳ đang từ từ nhắm hai mắt ngủ đến thực thoải mái chỗ cửa sổ sát đất lầu .

Bụng đã tháng, từ tháng thì bụng đã hiện rõ, Phục Kỳ cả người cũng phù thũng một vòng, đi dép cũng lớn một số. Thường xuyên xương sống thắt lưng đau, buổi tối ngủ rất không yên. Nhưng khẩu vị trở nên vô cùng tốt, bệnh trạng nôn nghén không còn.

“A.” Phục Kỳ bất mãn bị người quấy rầy mộng đẹp.

“Thắt lưng lại khó chịu, anh giúp em xoa bóp.” Thiện Diệu dùng lực rất nhẹ, sợ không cẩn thận xúc phạm tới Phục Kỳ cùng các con.

Phục Kỳ trong bụng có bảo bảo, long phượng thai. Bác sĩ Thường đã muốn điều tra ra, lão gia tử vui không chịu được, lại tự mình đến nhà, một chuyến, dặn dò Thiện Diệu ngàn vạn lần phải cẩn thận. Muốn đưa qua bà vú để chăm sóc cho Phục Kỳ, Phục Kỳ không đồng ý, lão gia tử cũng không miễn cưỡng.

Thiện Phú Phong sắc mặt cũng chuyển tốt không ít, hiện tại cơ bản không có công tác thì sẽ ở nơi đây, còn giúp đỡ chú Lâm tay, bình thường cũng có thể để ý Phục Kỳ.

“Hoa trồng được chưa?” Phục Kỳ trở người, cậu định tới đây đọc sách nhưng nắng đẹp quá, vừa nằm xuống đã muốn ngủ.

“Ừm, thì mấy hạt giống hoa, đào vài cái hố, rồi ném vào trong.”

Phục Kỳ bật cười: “Em xem nó có thể mọc ra không nhé?”

“Nhất định có thể, em yên tâm.”

“Buổi chiều không có chuyện gì thì qua quán trà sữa với em đi, bồn hoa trong nhà nhìn đẹp lắm, cho em mấy bồn đi?” Lúc cùng Thiện Diệu nói mình đầu tư Thời thượng D cùng mở quán trà sữa, đáng chết, Thiện Diệu phản ứng thản nhiên, bình thản cứ như cậu nói mình mua cái toilet vậy. Phục Kỳ trong lòng không thoải mái, mỗi lần đón con đều kêu Thiện Diệu qua quán trà sữa của cậu, nhưng Thiện Diệu mỗi lần đều không phản ứng gì.

“Thích liền mang đi, anh kêu khoai lang to mang giùm, em đi chuyến làm gì?”

Phục Kỳ không vui lòng: “Anh tính xem đã bao lâu em chưa ra ngoài rồi. Trong nhà rất buồn, thừa dịp cuối tuần quán trà sữa không có ai, anh đi theo em giải sầu.”

“Ừ.” Thiện Diệu cũng biết Phục Kỳ buồn.

Thiện Sơ trước chạy đi tắm rửa, thay quần áo xong mới chạy tới, chơi xấu ôm tay Phục Kỳ, ồn ào: “Mẹ, con cũng đi.”

“Nhìn đầu con toàn nước này, đừng sinh lên người Kỳ, lại đây ba lau cho con.” Thiện Diệu không đợi Thiện Sơ trả lời, một tay kéo người qua, kêu Phục Thần lấy cái khăn lông lớn lại đây. Kết quả phát hiện Phục Thần tóc cũng ướt sũng, cũng túm lấy luôn, thay phiên lau cho khô mới thả người.

“Tiểu Thần, chính sách khuyến mại con nghĩ thế nào?” Phục Kỳ cười tủm tỉm hỏi. Phục Thần cùng Tiếu Hình Cung vì nâng cao lợi nhuận của quán trà sữa nên quyết định thương thảo đưa ra chương tình khuyến mại hấp dẫn khách hàng. Đương nhiên, nói là thương thảo, kỳ thật đều là Tiếu Hình Cung giảng giải cho Phục Thần nghe. Bởi vì Phục Thần mỗi lần đều đặc biệt nghiêm túc, cho nên mọi người đều thích trêu chọc nó.

Phục Thần lập tức nuốt xuống miệng cá khô, nghiêm trang chững chạc nói: “Con cảm thấy chú Tiếu Hình Cung nghĩ không được, chén thứ hai nửa giá, tuy rằng người mua sẽ nhiều, nhưng hai chén của mình sẽ có ly kiếm ít tiền hơn, hơn nữa vì giá rẻ, người mua sẽ tương đối nhiều, chú Tiếu Hình Cung sẽ phải làm nhiều trà sữa hơn, nói như vậy, chú Tiếu Hình Cung vừa mệt, mà chi phí sẽ nâng cao.”

Phục Kỳ cùng Thiện Diệu nhìn nhau, đều bất ngờ. Tuy rằng Phục Thần nói đạo lý không quá đúng, nhưng có thể đầu óc rõ ràng nói ra như vậy cũng rất khiến người ta giật mình.

Thiện Sơ không nghe hiểu, đoạt lấy đồ ăn vặt của Phục Thần đút cho mẹ.

“Thế con có ý tưởng gì hay không?” Thiện Diệu muốn đứng đắn chút, nhưng thật sự lại hận không thể đi lên ôm Phục Thần hôn cho đã, ôi, con trai nhỏ của hắn thật sự là quá thông minh.

Phục Thần kéo Thiện Sơ qua nói: “Con có biện pháp tốt nè, không cần gia tăng phí tổn, lại có thể thu hoạch càng nhiều khách hàng.”

“A?”

“Chính là để anh trai ngồi ở cửa quán, học sinh trường con ấy mà, bất luận nam nữ hay tuổi tác, đều rất thích anh trai. Còn có các phụ huynh cũng rất quý anh. Chỉ cần để anh trai ngồi ở cửa, tin tưởng rất nhiều người sẽ vào mua trà sữa.”

Thiện Diệu nhịn không được cười to.

Phục Kỳ đau đầu.

Phục Thần lại chăm chú mà cho thêm một câu: “Nhưng không cho anh nói chuyện lung tung với người khác đâu, cẩn thận bị lừa bán đi. Anh chỉ cần nói với em là được, em sẽ cùng anh ngồi ở cửa.”

Phục Kỳ vì thế càng đau đầu.

Hai đứa vừa nghe nói muốn đi quán trà sữa, đều ồn ào muốn đi cùng. Phục Kỳ để hai đứa mỗi đứa chọn cây tiên nhân cầu (ball cactus) bé bằng bàn tay, cậu chọn bồn lan điếu (hanging orchid), bồn hoa lớn nhất do Thiện Diệu dọn.

Đến quán trà sữa, hai đứa nhỏ quấn Tiếu Hình Cung chơi ở lầu một. Phục Kỳ dẫn Thiện Diệu lên lầu tìm chỗ nghỉ.

“Em giấu anh mua quán trà sữa, anh có giận không?” Phục Kỳ rót cho Thiện Diệu chén nước ấm. Ở quán trà sữa, Thiện Diệu không cần mẫn giống ở nhà, luôn miễn cưỡng, cái gì cũng không muốn chạm.

“Không giận, em thích là được.”

Phục Kỳ nhìn chung quanh một vòng, cắn răng nói ra lời ẩn sâu dưới đáy lòng rất lâu: “Còn nhớ rõ anh đã từng đáp ứng em không? Nếu chúng mình chia tay, chỉ cần em có thể thuê một căn phòng ra dáng chút, anh liền đồng ý cho hai con mỗi tuần qua đây ở một hai ngày. Anh xem nơi này ra dáng không?”

“Thì ra em mở cửa tiệm là vì cái này.” Thiện Diệu rốt cuộc chịu không nổi, tay cầm cốc run run. Phục Kỳ nhìn ra, hắn đang cố hết sức khắc chế tính tình, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Phục Kỳ gật đầu: “Em không biết lái xe, nơi này lại cách trường các con rất gần…”

“Hơn nữa có quán trà sữa, ngộ nhỡ em bị điều tra thì có thể nói dối là vì mở cửa tiệm kiếm tiền.” Chén thủy tinh vỡ vụn, mảnh đỏ tươi rơi vỡ đầy đất. Thiện Diệu giật mình chưa phát hiện, nghiêng đầu nhìn Phục Kỳ, khẩu khí kiên định: “Anh biết em không tin em, vĩnh viễn cũng sẽ không.”

Phục Kỳ bình tĩnh nhìn máu trên tay hắn từng giọt từng giọt rơi xuống, nở đoá hoa hồng nở dần trên gạch men trắng noãn.

“Chính là, chỉ cần anh không buông tay thì em sẽ không buông bỏ anh, đúng hay không?” Thiện Diệu nhẹ giọng nói thế. Mặc kệ cố gắng ra sao, hắn đều không chiếm được tín nhiệm của Phục Kỳ, là trước đây hắn sai lầm quá sâu hay là hắn cố gắng vẫn chưa đủ? Không quan trọng, cho dù không được tín nhiệm, hắn cũng muốn lưu Phục Kỳ lại. Chỉ cần hắn không buông tay, hắn chết cũng không buông tay.

Phục Kỳ khuỵu chân, ngồi xổm xuống, mở bàn tay nắm chặt của Thiện Diệu ra: “Cũng không biết đau sao? Đồ ngốc.”

Thiện Diệu vội vàng thu tay, trách cứ nói: “Trên tay anh có mảnh vụn thuỷ tinh, đừng động vào.”

Phục Kỳ cười cười, mở ra cửa phòng ngủ: “Em mua cái giường đôi.”

“A?” Thiện Diệu sửng sốt, bị kinh hỉ thật lớn đột nhiên buông xuống bao phủ không biết phải làm sao.

“Về sau nếu dám cãi nhau với em, em sẽ mang bọn nhỏ đến đây, chờ anh nhận sai thì em mới về. Đúng rồi, phòng bọn nhỏ chỉ có phòng, xem ra thằng nhóc phải chen phòng, công chúa nhỏ một phòng. Nơi này cách công ty của anh cũng gần hơn so với nhà, chờ sinh con xong, có thể đến nơi đây trụ một đoạn thời gian, như vậy anh có thể quen giường, không cần dậy sớm lái xe đưa bọn nhỏ đi học.”

Đây là cái cớ Phục Kỳ dưới tình thế cấp bách nghĩ ra. Có khoai lang to đưa bọn nhỏ đến trường, Thiện Diệu nếu thật không nhớ ra, cũng có thể ngủ luôn. Phục Kỳ mua cái giường đôi, vốn là muốn ngẫu nhiên ngủ cùng các con. Vừa rồi thấy Thiện Diệu quá mức kích động, cậu không có do dự mà nói ra những lời này để an ủi Thiện Diệu.

“Thật sự?” Thiện Diệu đứng lên ôm Phục Kỳ, trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ: “Anh biết em sẽ không bỏ rơi anh mà. Kỳ, tính em rất mềm lòng, rất dễ dàng thỏa hiệp, luôn phải chịu thiệt, về sau, đừng mềm lòng với anh. Đừng nhân nhượng anh, để anh nhân nhượng em.”

“Tiểu Thần đừng nhìn, phi lễ chớ nhìn.” Giọng Thiện Sơ đột nhiên từ cửa truyền đến.

Phục Kỳ hộc máu. Chân chính không nên nhìn, thì thằng nhóc này có bao giờ kiêng dè qua, hiện tại hai người họ chỉ ôm nhau chút, có cái gì không thể nhìn. Phục Thần trong quan hệ giữa người với người xử lý đã mơ hồ, lại còn đi theo Thiện Sơ, không biết sẽ mơ hồ đến bao lâu đây.

“Xem đi xem đi, có cái gì không thể nhìn.” Thiện Diệu cười cười toe tóe.

Phục Thần kinh hô: “Tay ba đổ máu.”

Gần trường học có bệnh viện, Phục Kỳ lôi kéo Thiện Diệu đi băng bó, xong thì mang con về nhà. Buổi tối, Thiện Diệu cố ý đến hỏi Thường Thanh Hà, thân mình Phục Kỳ hiện tại, có thể chịu nổi hoan ái buổi tối không?

“Đàn ông sinh con nếu là từ cửa sau thì làm tình là bước khuếch trương tất yếu, vậy thì đứa nhỏ đi ra sẽ dễ hơn. Đề nghị thường xuyên làm, nhưng là không thể quá kịch liệt.”

Thiện Diệu đem lời bác sĩ Thường nói nguyên văn cho Phục Kỳ nghe, lúc nói đã để Phục Kỳ ngồi ở trên người hắn.”Tư thế này đỡ, nằm hay úp sấp đều sợ đè nặng em bé trong bụng.”

Phục Kỳ bởi vì mang thai, tình dục còn mạnh hơn bình thường, không đợi Thiện Diệu nói xong, liền chậm rãi ngồi xuống.

Mùa xuân cơ hồ không thể nào dừng lại liền đi qua. Phục Kỳ hiện tại bụng rất lớn, lúc đi đường, Thiện Diệu đứng một bên lo đến toát mồ hôi, luôn cố ý lắc lư trước mặt Phục Kỳ. Quyền lợi ra ngoài hoàn toàn bị tước đoạt, số lần Thiện Diệu ra khỏi cửa cũng càng ngày càng ít, hầu như mỗi ngày đều ở trong nhà, chính xác mà nói, hầu như mỗi ngày đều ở bên Phục Kỳ.

Hôm nay, thầy giáo Tang Vũ gọi điện thoại về nhà nói Phục Thần ở trường học phát triển bang phái. Gọi đến số Phục Kỳ, Phục Kỳ biết, trước liền trừng mắt nhìn Thiện Diệu một cái. Lúc Thiện Diệu tuổi trẻ không hiểu chuyện có lăn lộn hắc bang, con của hắn di truyền tốt lắm, tiểu học năm hai đã bắt đầu thu binh mãi mã.

Thiện Diệu bất đắc dĩ, muốn để ba hắn đến trường hộ, Phục Kỳ lại không nguyện ý, không muốn cùng Thiện Diệu đi chung.

“Tới cổng trường, em không xuống xe.” Vẫn là gia trưởng tự mình đi một chuyến thì tốt hơn. Cậu không đi thì Thiện Diệu sao dám đi ra ngoài.

“Được rồi, nhưng để khoai lang to ở trên xe cùng em.”

Trời nóng nực, cũng không có thể mặc áo bành tô che bụng. Thiện Diệu tìm cái áo ngắn tay màu trắng rộng thùng thình, Phục Kỳ mặc vào dù có ra ngoài cũng chỉ coi là mập, nhiều lắm bị nói là bụng bia. Giày bình thường đều không thể đi, số to hơn cũng không được, Phục Kỳ chân phù thũng rất lợi hại, chỉ có thể đi dép lê.

Phục Kỳ thu thập sẵn sàng đi ra cửa, liền nhìn thấy Thiện Diệu trên bậc thang trước cửa lau sạch nước.”Cẩn thận, đừng làm dơ quần áo, em chọn chỗ không nước đi là được, phí sức thế làm gì, phơi nắng hồi là nó khô thôi mà.”

Thiện Diệu ngẩng đầu, sốt ruột hô: “Ai cho em ra đây, mau trở về, chờ anh kiếm cái dù cho em, trờ nắng to lắm.”

“Đừng lề mề, nhanh lên đi. Thầy giáo người ta đang chờ kia.” Phục Kỳ mỗi ngày đều phải vì hành vi như bà mẹ già của Thiện Diệu mà buồn cười vài lần.

Thiện Diệu bướng bỉnh không cho Phục Kỳ phơi nắng, điểm tô cho đẹp hành vi của mình: “Anh sợ các con mình đen đi lắm, đừng có vừa sinh ra đã là cục than đen.”

Hai người đi tới trường học, Tang Vũ gọi điện thúc giục lần. Phục Kỳ không hiểu, tuy nói thành lập bang phái bắt nạt người quả thật nghiêm trọng, nhưng cũng không cần gọi phụ huynh đến gấp vậy chứ.

“Anh đi vào trước, không cho em xuống xe, nghe thấy không?” Thiện Diệu thấp giọng uy hiếp.

Phục Kỳ mới không sợ hắn: “Em cứ ra ngoài đấy, cái mặt này không phải không gặp được người.”

“Ngoan. Anh đi xem thằng quỷ này làm cái trò gì ở trường. ”

“Không được mắng con.” Phục Kỳ hạ cửa kính xe, hô về phía Thiện Diệu: “Cũng không cho mắng thầy giáo, lại càng không cho mắng học sinh của thầy ấy.”

Thiện Diệu khoát tay, tỏ vẻ nghe được.

“Phục Kỳ?”

Phục Kỳ còn chưa kịp đóng cửa xe lên, chợt nghe thấy có người thấp giọng gọi cậu. Quay qua nhìn lại, là một người phụ nữ trung niên, vóc dáng không cao, để tóc đen cuộn sóng thật dài. Phục Kỳ nhìn lạ mặt, nhưng người phụ nữ này có thể kêu tên cậu, chắc là người quen. Liền mở nửa cửa kính xe, chỉ có thể nhìn đến mặt Phục Kỳ, Phục Kỳ an tâm mà hỏi: “Cô là?”

“Thật là cậu, Phục Kỳ?” Người phụ nữ kia hiển nhiên còn chưa quá xác định.

“Là tôi, xin hỏi cô là?” Chẳng lẽ là người quen nhiều năm trước?

Vẻ mặt người phụ nữ kia nói không nên là chán ghét hay là ngạc nhiên: “Tôi là vợ của Hình Tân, cậu thế mà quên mất tôi? Tôi chưa hề thay đổi, không giống cậu, không nghĩ tới hiện tại sống lại sướng như vậy, chẳng những có xe, còn béo không ít, thật sự là quý nhân hay quên chuyện, tôi nghĩ lại cậu ở trong tay Hình Tân vài năm, là ác mộng cả đời không quên được cơ.”

Phục Kỳ gặp qua vợ của Hình Tân, nhưng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, lúc ấy chỉ lo chạy trối chết, nào có tâm tình nhớ kỹ bộ dáng vợ gã nữa.”Nhờ phúc của cô, hiện tại sống thật đúng là không tồi.” Không thèm che dấu chán ghét: “Không có việc gì thì xin mời đừng quấy rầy tôi.” Nói xong muốn cuốn kính xe lên, người kia nóng nảy, lấy tay chặn lại. Khoai lang to xuống xe, muốn đuổi người này đi. Xuống xe, lại không đi lên phía trước mà đứng một bên chờ.

“Từ từ, Hình Tân đi tìm cậu không?”

Phục Kỳ lắc đầu.

Người phụ nữ kia cũng không thấy nhiều thương tâm: “Anh ta mất tích, đã nửa năm rồi.” Đnag nói chuyện,đằng sau có giọng nam vang lên: “Sao còn nhắc gã, gã lại không thể cho cô sung sướng trên giường, thật là, một gã đàn ông không cứng được, đáng cho cô nhắc tới lâu thế à.”

“Miệng anh sạch tí.” Khẩu khí thực mềm, không có bao nhiêu vẻ buồn bực.

Phục Kỳ nhìn qua, là gã đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo, thần tình không kiên nhẫn.”Cô mới vừa nói là có ý gì, Hình Tân hắn?”

“Cậu còn giả không biết với tôi, nếu anh ta có thể làm, cậu sớm đã bị anh ta làm chết.” Cô ta cho rằng Phục Kỳ đang giả ngu, rất tức giận.

“Đi thôi đi thôi, chúng ta trở về sống cuộc sống tạm bợ của chúng ta thôi, để ý mấy ông tổng đó làm gì?” Gã đàn ông trẻ tuổi dỗ vợ Hình Tân rời đi.

Hai người đi rồi, Thiện Diệu luôn đứng sau lưng nghe liền hiện ra.

“Anh nghe thấy được?” Phục Kỳ hỏi.

Thiện Diệu gật đầu.

Phục Kỳ lại hỏi: “Sao anh lại không vui?”

Thiện Diệu khó xử nói: “Sợ là anh muốn vui cơ, em cứ cho là trước đây anh luôn ngầm ghét bỏ em, cứ giận dỗi anh đấy?”

Phục Kỳ hừ hừ: “Chính là nhìn anh có vẻ gì là để ý đâu, em ngược lại cảm thấy anh chẳng hề để ý gì đến em.”

Thiện Diệu nhăn mặt, lập tức trốn vào trong trường: “Anh đi xem thằng quỷ kia.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio