“Cậu đứng ở đây, đừng ra ngoài”. Dịch Tiểu Lâu nắm trong tay một cây súng ngắn màu bạc, dựa lưng, áp sát tai vào cửa, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đáy mắt lại khó kiềm nén được đau thương.
Bọn họ bị vây ở chỗ này đã bảy tám tiếng đồng hồ để tránh bị tang thi vây khốn nên tinh thần cậu đã sớm suy kiệt, hiện tại lại không sử dụng được năng lực, tang thi tập trung ngoài cửa ngày càng nhiều, cậu cũng không biết mình có thể chống đỡ đến khi cứu viện tới hay không, nhưng cậu biết mình nhất định phải bảo vệ thật tốt người bên cạnh này.
“Cậu đưa vũ khí cho tôi, tôi cũng ra ngoài”. Tưởng Chấn Vũ khoác trên người cái áo khoác trắng, lúc trốn chạy đã bị kéo rách bươm. Mái tóc dài ngày thường buộc chỉnh tề đã sớm tản ra, lớp lớp phiêu bay phía sau ót. Trên chân chỉ còn một chiếc giày, chiếc còn lại đã sớm rớt đi đâu không rõ.
Từ khi chạy trốn đến nay, hắn đều một mực không mở miệng, chỉ yên lặng cắn môi theo sát Dịch Tiểu Lâu trốn đông nấp tây, mà hiện tại câu đầu tiên hắn mở miệng nói lại là chính là bác bỏ đề nghị của Dịch Tiểu Lâu. Giọng nói không nhanh không chậm, như thể hiện tại không phải là một cuộc đào vong.
Dịch Tiểu Lâu không quay đầu lại, nhíu mày khẽ trách mắng: “A Vũ, cậu đi ra ngoài sẽ lập tức thành mồi cho tang thi thôi, ở lại đây, chờ tôi.”
Tưởng Chấn Vũ im lặng trong chốc lát, đột nhiên khàn khàn nói: “Tiểu Lâu, cậu đã nói sẽ không vì tôi mà một mình ra ngoài mạo hiểm.”
Dịch Tiểu Lâu nghe vậy thân thể chấn động một cái, đáy mắt càng thêm đau thương, cậu cắn chặt môi dưới, trên tay càng dùng sức siết chặt khẩu súng ngắn, trầm giọng nói: “A Vũ, tôi sẽ trở về, cậu tin tôi “.
Tưởng Chấn Vũ ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào tấm lưng Dịch Tiểu Lâu, bước đến nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, khẽ nói: “Tôi tin cậu.”
Dịch Tiểu Lâu khẽ gật đầu, dùng tay không cầm vũ khí vỗ vỗ lên mu bàn tay Tưởng Chấn Vũ rồi rụt tay lại, cẩn thận hé cửa ra một khe nhỏ, nhẹ nhàng lách ra ngoài, chạy xa dần đến cuối cùng cũng không quay đầu lại nhìn Tưởng Chấn Vũ.
Tưởng Chấn Vũ chậm rãi gõ cánh cửa Dịch Tiểu Lâu vừa khép. Có chút xuất thần nghiêng tai nghe âm vang tiếng ngón tay gõ vào ván cửa theo tiết tấu.
Tại sao bọn họ lại bị vây ở chỗ này?
Hắn nhớ rõ bản thân lúc ấy đang ở sở nghiên cứu Liên minh Trung Quốc làm thí nghiệm, đột nhiên trong trại huấn luyện truyền đến một tiếng thét chói tai, sau đó còi cảnh báo vang lên, không đợi hắn kịp phản ứng đã bị Dịch Tiểu Lâu vội vã lôi ra khỏi sở nghiên cứu.
Trên đường chạy khỏi sở, hắn thấy xung quanh tràn ngập máu, xác chết còn có những tang thi tái nhợt thối rữa lắc lư đi đi lại lại. Hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về sự tồn tại của tang thi thì đã bị chúng đuổi theo khiến cho chật vật không chịu nổi, chỉ có thể bị động tránh sau lưng Dịch Tiểu Lâu, đi theo cậu né tránh sự tấn công của tang thi, chờ lúc hắn bình tĩnh lại thì mình và Dịch Tiểu Lâu đã bị vây ở chỗ này.
Khi đó hắn lập tức nghĩ, trước đây tại sao mình không luỵên võ? Như vậy, ít nhất bản thân cũng có thể cùng Dịch Tiểu Lâu chiến đấu, không cần phải trốn sau lưng cậu, cho cậu thêm phiền phức.
Hắn biết rõ căn bản không có cái gì gọi là cứu viện, những người dị năng mạnh nhất đều tập trung ở Khu liên minh Trung Quốc này rồi, bây giờ, Liên minh Trung Quốc bị tấn công, còn ai có thể đến cứu bọn họ đây?
Tưởng Chấn Vũ nhíu mày, cúi đầu rồi đột nhiên đứng lên mở cửa, xông thẳng ra hành lang thẳng tắp bên ngoài.
Dịch Tiểu Lâu chạy chậm lại, tang thi bốn phía ngửi được mùi người còn sống, tứ chi cứng ngắc chậm rãi hướng về phía cậu, Dịch Tiểu Lâu nhíu mày gương mặt âm trầm dẫn tang thi rời xa chỗ Tưởng Chấn Vũ ẩn nấp, vừa chạy vừa nổ súng, tuy mỗi phát đều bắn trúng đầu tang thi nhưng cậu cũng không còn nhiều đạn, cách một đoạn mới nổ súng một lần, cậu nhất định phải dẫn bọn tang thi rời xa nơi này.
Tang thi ngày càng nhiều, trên người Dịch Tiểu Lâu dính đầy chất lỏng màu xanh lục, toả ra mùi tanh tưởi nồng nặc. Cậu biết, đây là máu của tang thi, con đường dẫn về phía trước xa không thấy điểm dừng, cậu muốn trở về nhưng… Không về được rồi.
Nhất thời không cẩn thận, bị con tang thi bên cạnh cắn chặt cánh tay, dùng sức xé rách ra cả một mảng thịt lớn, cậu vẫn không thể ngã xuống, muốn chạy xa một chút, xa thêm một chút. Máu tươi dọc theo đầu ngón tay chảy xuống, nhỏ lên sàn nhà, rộ lên như những cánh hồng xinh đẹp nhưng lại toát ra hơi thở của cái chết.
Khuôn mặt Dịch Tiểu Lâu tái nhợt trốn vào một góc khuất của vách tường đằng sau. Lấy tay còn lại che đi cánh tay đã bắt đầu thối rữa, đầu ngón tay dần chuyển thành màu đen, cậu biết không bao lâu nữa, cậu cũng sẽ biến thành tang thi, trừ phi chết đi.
Tiếng rên rỉ của tang thi ngày càng gần, Dịch Tiểu Lâu thật sự muốn khóc. Nếu như có thể, cậu không muốn chết, cậu còn chưa nói cho Tưởng Chấn Vũ biết cậu yêu hắn, cậu còn rất nhiều lời muốn nói với Tưởng Chấn Vũ, cậu muốn trở về, muốn ở bên cạnh người kia, không muốn phải chết cô độc một mình nơi này.
Dịch Tiểu Lâu hốt hoảng, dường như cậu nghe thấy tiếng Tưởng Chấn Vũ gọi mình, buồn cười khẽ giật nhẹ khoé miệng, chẳng lẽ tinh thần cậu không tỉnh táo đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi sao? Gượng chút sức lực còn lại nâng cánh tay phải lên, dùng súng chỉa vào huyệt thái dương của mình, bên trong còn một viên đạn, có thể cứu cậu không phải đi vào vận mệnh biến thành tang thi.
“Cậu không tuân thủ lời hứa, cậu nói cậu sẽ trở lại”. Tưởng Chấn Vũ dịu dàng bắt lấy tay cầm súng của Dịch Tiểu Lâu, chậm rãi kéo xuống, miễn cưỡng nhếch khoé môi, lộ ra một nụ cười.
Dịch Tiểu Lâu ngưng mắt nhìn Tưởng Chấn Vũ ngồi xổm trước mặt mình, run rẩy vuốt ve gò má nhợt nhạt của hắn: “Tại sao cậu không ở lại đó?”. Âm thanh bức thiết mang theo ý trách cứ.
Tưởng Chấn Vũ nhíu mày, không vui nói: “Ở lại đó cũng chết, đi ra ngoài cũng chết, tại sao tôi lại không chọn nắm tay cậu cùng chết chứ?”
“Sao cậu có thể tuỳ hứng vậy? Cậu …”
“Không cầu sinh cùng lúc nhưng lại muốn chết cùng mồ.”
“….Tôi cuối cùng cũng nói không lại cậu, từ nhỏ đến lớn đều là …”
“Ha ha, vậy kiếp sau lúc cậu đầu thai nhất định phải lấy cái miệng lưỡi bén nhọn gắn lên người mình đi.”
Tưởng Chấn Vũ lấy một con dao màu bạc từ ngực Dịch Tiểu Lâu ra, đây là quà sinh nhật năm đó hắn tặng cho cậu.
“Đã đến lúc rồi sao? A Vũ, tôi cảm thấy hơi sợ…” Một Dịch Tiểu Lâu lúc nào cũng tỏ ra dũng cảm giờ rốt cuộc cũng không kềm nén được mà toát ra vẻ bi thương.
“Không sợ, có tôi ở đây”. Tưởng Chấn Vũ cúi người nhẹ nhàng hôn cánh môi Dịch Tiểu Lâu, giống như những lần hôn môi bình thường trong quá khứ, ngọt ngào mà ấm áp. Dịch Tiểu Lâu từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn giữa hai người.
Tưởng Chấn Vũ chợt mở to mắt, cố ghi nhớ gương mặt Dịch Tiểu Lâu, khẽ đâm con dao sâu vào lồng ngực Dịch Tiểu Lâu.
Trong không gian, mơ hồ như có ai đang nói ‘Tôi yêu cậu’.
Chậm rãi đỡ Dịch Tiểu Lâu nằm xuống đất, Tưởng Chấn Vũ cũng nằm lại bên cạnh cậu, tay nắm chặt tay, cố mở mắt nhìn ngắm cậu, chờ chất độc trong người phát tán. Trước khi tới đây, hắn đã uống thuốc độc. Những con tang thi gần đó, tiếng gào thét ngày càng vang vọng.
Một cơn gió mạnh thổi bay góc áo của hai người, mang theo hương máu tươi cùng sự mục nát, với quá khứ xanh thẳm tựa bầu trời, tựa cây cối tươi tốt thanh tuý – đến nơi không còn nhìn thấy được nữa.
Máu dọc theo khoé miệng vô thanh vô tức chảy xuống, mạch máu như quay cuồng, sắc mặt biến đen, Tưởng Chấn Vũ biết rõ chất độc đã phát tán, hắn hơi hơi nhếch môi cười, nắm chặt tay Dịch Tiểu Lâu.
Tay nắm tay, bên nhau đến già, sinh tử xa cách, cùng nhau ước nguyện. Cả đời này, có thể gặp cậu, yêu cậu, thật tốt.