Lệ Tuyết mơ màng tỉnh giấc khi nghe âm thanh như ai thét lớn.
Cô ngẩn người như còn ngái ngủ, bật dậy sắp xếp đồ đạc vào balo.
Lệ Tuyết đứng lên, định bước ra khỏi cửa thì chân như có thứ níu chặt lại, không đi được.
Cô đưa mặt xuống, thấy một dây leo xanh quấn quanh cổ chân lúc nào không hay.
Còn có bông hoa lan mà trắng nhẹ nhàng lay chuyển qua lại.
" Quỷ dị "
Lệ Tuyết rút súng trong túi quần ra rồi nả đạn vào đóa hoa, thân cây liền héo úa.
Thấy tình hình không ổn, cô mở cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt.
Từng nhánh cây hoa lan như rắn uốn éo dưới sàn, đung đưa trên trần, quấn quanh đồ vật.
Nó lay động di chuyển, đung đưa trông vô cùng đáng sợ.
Căn nhà chìm trong bóng tối được ánh trắng bên ngoài hắc vào, làm khung cảnh thêm vài phần âm trầm, u ám.
Các bông hoa lan rực rỡ màu sắc tưởng chừng vô hại thì đang phun ra làn khói trắng.
Dù Lệ Tuyết chưa từng chạm mặt với thực vật biến dị nhưng theo kinh nghiệm từng trải thì khí đó chắc chắn chẳng tốt lành gì.
Cô lấy khăn tay bịt mũi, tay phải nắm chặt khẩu súng.
Bóp cò bắn vào đám dây leo xanh.
Sự vùng vẫy của con mồi trước khi chết như làm đám thực sự biến dị này tức giận hơn.
Tụi nó lao nhanh tới Lệ Tuyết, trong khi cô đang bàng hoàng trước tốc độ bất thường đó thì nó đã quấn chặt tứ chi cô.
Lệ Tuyết càng cố thoát ra, nó càng siết chặt.
Cô đau đớn rên rỉ như thể đám cây này chỉ cần dùng lực thêm chút nữa thôi tay chân cô sẽ nát vụn, gãy răn rắc.
Mồ hôi trên trái cô túa ra như mưa, da mặt hết xanh lại trắng.
Cơ thể bỗng chốc mất hết sức lực, là khí trắng chúng nó thải ra đi sâu vào hệ thần kinh của con mồi, làm tê liệt cơ thể khiến con mồi không thể phản kháng.
Lệ Tuyết cắn chặt răn, đám dây leo siết chặt vào eo cô như muốn cơ thể cô tách ra làm đôi, chắc đã gãy vài chiếc xương sườn rồi.
Vị gỉ xét mặn ngọt lan khắp khoang miệng, chất lỏng đỏ tươi từ miệng nhỏ giọt rơi xuống.
Cô đang dần buông bỏ đấu tranh cho sự sống, đang dần trở thành thức ăn tiêu hóa cho đám lan biến dị này.
Mọi thứ trên đời này đều là thứ giả tạo, chỉ có cái chết là điều con người có được.
Trong khi Lệ Tuyết đang chiêm nghiệm nhân sinh thì Lam Thiên đã đi tới nhà nơi cô đang ở.
Cánh cửa bên ngoài bị đám dây leo bao phủ, nó lúc nha lúc nhúc như giòi bò.
Ba người lính dùng súng bắn vào hoa hoa khiến nó tan nát, dây leo vì thế mà mục nát héo úa.
- Lam Thiên, cậu vào trong cứu Lệ đội phó, tụi này ngoài đây hỗ trợ, không cho đám lan này tiến vào.
Lam Thiên gật đầu : " Phiền mọi người."
Cậu đi vào trong đã thấy Lệ Tuyết bị bao phủ bởi đám dây leo xanh tươi, cậu lấy súng bắn vào mấy bông hoa gần Lệ Tuyết.
Mấy dây leo bị bắn vào điểm yếu nên nhanh chóng chết đi.
Lệ Tuyết ngã bịch xuống đất.
Tay cô bị gãy nặng nề, xương sườn gãy bốn cái, thương thế rất nặng.
Lam Thiên vác Lệ Tuyết lên vai trái, tay còn lại từ trong dị năng lấy ra quả bom.
Cậu rút chốt rồi ném vào nhà, rồi nhanh chóng chạy khỏi đó.
Cậu vừa đi vừa nói với ba người lính : " Đi nhanh."
Nhưng chỉ thấy họ đứng bật động, họ chỉ nhìn cậu nở nụ cười như thể nhiệm vụ cuối cùng đã thực hiện được.
Lam Thiên vừa chạy vừa ngoái đầu về sau nhìn họ.
Thấy không thể quay về hỏi lí do thì chạy tiếp tục, nói thầm trong đầu : " Cảm ơn và xin lỗi mọi người."
Trong gốc khuất, Lam Thiên không biết vũ khí của họ đã hết đạn.
Đám dây leo len lỏi vào cơ thể từng những vết thương, chúng đi sâu vào tàn phá lục phủ ngũ tạng khiến họ đau đớn khôn cùng.
Đám dây leo lấy máu thịt con người làm dinh dưỡng để phát triển, nó hút cạn tinh túy của họ, làm họ chỉ còn là lớp da rỗng.
Bông hoa tím tỏa nhẹ mùi hương ngọt ngào, nó uốn nắn cơ thể dưới gầm xe chờ đợi người đàn ông trên xe rơi vào tình trạng tê lệt.
Đột nhiên một cây súng chĩa xuống gầm xe, bằng, nhanh chóng giải quyết được cây lan đó.
Cơ Hàn bước xuống xe, anh đem gai can xăng từ cớp xe xuống rồi đổ quanh trấn Lan Chi Địa này.
Từ đằng xa, hình bóng người thương đã xuất hiện.
Cơ Hàn bắn những bông lan muốn tập kích Lam Thiên từ đằng sau, nhờ tài bắn súng siêu việt đã yểm trợ cậu an toàn tới xe.
Lam Thiên cùng Lệ Tuyết nhanh chóng an vị trên xe, không nhiều lời mà chờ đợi Cơ Hàn.
Anh bước vào ghế lại, đóng cửa lại.
Rút điếu thuốc ra, châm nó bằng que diêm đã lỗi thời từ bao giờ.
Anh chậm rãi làm đến bình thản trong khi đám hoa từ đằng sau đang lũ lượt kéo tới.
Cơ Hàn hút một hơi dài, thổi ra đám khói trắng từ miệng.
Anh lạnh giọng nói : " Bám chặt."
Cơ Hàn nhấn chân ga vọt đi như vũ bão, trước đó anh đã ném que diêm đang cháy xuống đám xăng dầu được rưới bên dưới.
Xăng bắt lửa, bùng cháy lên dữ dội.
Đám hoa lan đột biên theo trớn chạy tới nên không kịp giảm tốc độ, như đám thiêu thân lao đầu vào lửa, nhanh chóng bị đốt trụi chỉ còn bột mịn.
Từ đó trấn Lan Chi Địa đã không còn, giờ đây nơi đó là mảnh đất trống hoang vu không người.
Cơ Hàn chạy khoảng ba mươi phút cũng tụ hội với đám Tinh Nhàn.
Tinh Nhàn đi trước nên chuyện sau này xảy ra đều không biết, anh chạy một khoảng đủ xa rồi nép vào bên đường chờ đội trưởng thân yêu.
Lam Thiên chỉ vào Lệ Tuyết, nói với Cơ Hàn : " Cô ta bị thương không nhẹ."
Cơ Hàn nhìn Lam Thiên từ trên xuống dưới, thấy cậu không không bị gì mới lên tiếng : " Sau này không liều lĩnh như vậy, nhớ.
Tương Tuấn."
Nghe Tu La đại nhân triệu kiến, Tương Tuấn liền bước tới : " Đội trưởng giao phó gì ạ?"
Vừa nói vừa mỉm cười thân thiện với Cơ Hàn, Tương Tuấn thuộc kiểu người hay đùa giỡn nhưng suy nghĩ khá có chiều sâu, tỉ mỉ, lúc làm nhiệm vụ thì nghiêm túc nên trở thành một trong hai người lính được Cơ Hàn trọng dụng.
Cơ Hàn : " Chữa cho cô ta."
Tương Tuấn thoáng yểu xìu nhưng vẫn lên tiếng : " Vâng.
Vết thương của An Khuyên cũng được tôi xử lý ổn thỏa nên mọi người đừng lo."
Câu sau là nói với Cơ Hàn cùng Lam Thiên.
Sau chuyện này, mất đi ba người lính.
Hai cô gái bị thương nghiêm trọng.
Sự tình đang chuyển biến xấu đi, liệu đây là điều mẹ thiên nhiên trừng phạt con người hay có kẻ bí ẩn sau bức màn đang thao túng mọi thứ.
Reng reng reng
Điện thoại Cơ Hàn vang lên, anh bắt máy : " Bác Cố Trung, có chuyện gì thế ?"
[ Ta cần cháu giúp, có một y sĩ đang mắc kẹt ở thành phố C.
Mong cháu giúp ta đưa nó về khu quân sự an toàn.
Thông tin ta sẽ gửi sau.]
Cơ Hàn lạnh giọng : " Cho cháu biết lí do được chứ ?"
[ Ta đang trong phòng nghiên cứu thuốc giải của dịch bệnh nên không thể ra ngoài nhưng cháu nên biết, thằng nhóc ta nhờ cháu tìm nó học y rất giỏi.
Có khả năng sẽ giúp ta được phần nào."
Cơ Hàn : " Được, cháu hiểu."
Sau khi Cơ Hàn cúp máy, Lam Thiên liền nhìn anh với đôi mắt long lanh.
Cơ Hàn thấy liền nói : " Bác Cố Trung, một trong ba vị lãnh đạo cấp A của khu quân sự tụi anh.
Bác ấy nhờ tìm một câu chuyện thanh niên học y đang ở Thành phố C.
Hiện tại thông tin của cậu ta chưa được gửi qua nên trước mắt cứ tới Thành phố C trước."
Lam Thiên hiếm khi thấy Cơ Hàn nói nhiều như vậy.
Lam Thiên gật nhẹ đầu rồi nói với mọi người thông tin vừa rồi, nhanh chóng lên đường làm nhiệm vụ vừa được giao.