Người tiến sĩ sau khi lắp ráp đứa con gái đáng yêu của mình xong xuôi thì nhẹ nhàng mỉm cười.
Đứa con gái đầu lòng của ông cuối cùng cũng hoàn thành.
Đôi mắt long lanh như sao trời, môi nhỏ dễ thương, dáng người đối xứng, mái tóc ngắn ngang vai ưa nhìn.
Từng khớp tay, khớp chân trông giống thật vô cùng.
Lớp da bao phủ toàn bộ máy móc được làm bằng chất liệu cao cấp, đàn hồi, mềm mại như da người thật.
Tuy ở năm này công nghệ tân tiến, người máy tựa như một chủng loài cùng sinh sống với con người.
Đi đâu cũng gặp robot, khoa học công nghệ ngày càng phát triển theo năm tháng, ông tuy tạo ra người máy này không phải điều đặt biệt nhưng đối với ông, đây là đứa con đầu lòng của mình.
Người phụ nữ từ trên cầu thang đi xuống tầng hầm, dáng người cao gầy, gương mặt quyến rũ gợi tình như tiểu yêu tinh từ phim ảnh bước ra.
- Chồng ơi, lại tạo ra gì vậy ?
- Một cô bé đáng yêu em à, nhóc sẽ là con của tụi mình.
Người phụ nữ tiến tới, một tay ôm eo ông, tay còn lại sờ vào gương mặt đáng yêu của người máy : " Con bé thật đẹp anh à, nhưng nó sao không động đậy gì thế ?"
- Còn cần năng lượng anh chưa ráp vào, mà sẽ xong nhanh thôi.
Cục năng lượng này cao cấp hơn, không cần sạc bằng điện, chỉ cần con bé đứng dưới ánh nắng thì năng lượng tự động nạp vào.
Người phụ nữ hôn vào môi anh, tựa như cảm ơn anh đã mang đến cho cô một thiên thần bé bỏng.
Hai người kết hôn đã sáu năm nhưng chưa có một đứa con nên họ rất hạnh phúc khi thiên thần nhỏ này sẽ trở thành thành viên mới của gia đình.
Người tiến sĩ hỏi người phụ nữ : " Uyên mới đến à ? Anh nghe tiếng của nó."
- Ừm, em ấy mới tới tìm anh.
Nghe em nói anh đang bận thì cậu ta đi luôn."
Người đàn ông nói : " Chuyện của nó cứ để sau, mà anh nói với em này.
Em cứ coi bé con như con người bình thường mà cư xử nhé.
Nó sẽ tuổi nếu bắt đầu lập trình, còn kí ức lúc nhỏ anh sẽ tạo dữ liệu đưa vào kí ức của con bé.
Tuy là kí ức giả nhưng con bé là con ruột của mình."
- Em hiểu rồi, không ngờ hai ta lại có tiểu thiên thần lớn vậy đấy.
Người tiến sĩ : " Em lên lầu đi, anh lắp cục năng lượng vào."
Người phụ nữ gật đầu, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, đi được phân nửa thì ngừng lại, cô hỏi : " Anh yêu, thế bé con mình tên gì nhỉ ?"
- Em yêu à, con mình tên An Nhiên đi, lấy theo họ của em.
______________( •-• )__________________
Lam Thiên cùng Cơ Hàn sau một ngày hồi phục sức lực thì cũng bắt đầu khởi hành.
May mắn một chiếc xe hơi còn chạy được nằm trong gara của nhà họ tạm trú, thế là đỡ tốn công tìm kiếm.
Hai người leo lên xe, xuất phát đến Thành phố C, mong mau chóng hội tụ cùng nhóm Tinh Nhàn.
Đang đi thì chuông điện thoại Cơ Hàn reo lên, anh bắt máy, bấm loa ngoài cho cả hai cùng nghe.
[ Cơ Hàn à, cháu đến Thành phố C chưa ?]
Cơ Hàn : " Trên đường gặp một vài chuyện dẫn tới chậm tiến độ nhưng cũng sắp đến thưa bác."
Cơ Hàn vừa xoay vô lăng, vừa trả lời.
Giọng nói khàn khàn từ điện thoại phát ra.
[ Thông tin ta chuyển qua cháu rồi, cảm ơn cháu đã nhận lời nhờ vả này của ta.]
Hai người hàn huyên đôi câu rồi cúp máy.
Cơ Hàn một tay giữ bánh lái, tay kia vào phần thông tin Cố Trung gửi qua.
Hình ảnh một cậu thanh niên trông khá trẻ với cặp kính cận dày cọm.
Mái tóc được tỉa gọn gàng chải thành hai nửa, tóc bồng bềnh nhẹ nhàng.
Gượng mặt trong hình quá đỗi quen thuộc với Lam Thiên, là Toàn Bảo!
Dưới ảnh còn có thông tin :
Toàn Bảo, là thành viên của căn cứ quân sự khu C, thuộc nhóm điều trị.
Sinh ngày tháng năm xxxx, sinh sống tại Thành phố C.
Mồ côi cha mẹ, được nhận nuôi bởi thành viên trong căn cứ C do nhìn thấy tiềm năng y học của cậu......
Thông tin còn nhiều nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm Lam Thiên kích động, cậu sắp gặp được Toàn Bảo rồi.
Một trong bốn thành viên khác trong nhóm.
Cơ Hàn nhìn biến hóa vui vẻ trên mặt Lam Thiên không giấu được, nói : " Sao thế ? Cậu quen ?"
Lam Thiên gằn giọng : " Khụ, biết cậu ấy...một chút thôi."
Cơ Hàn nhướng mày, gương mặt vẫn lạnh tanh không chút thay đổi nhưng cậu lại thấy Cơ Hàn đang giận, mà tại sao lại biết ? Chắc do trực giác, hoặc có thể không khí đột nhiên lạnh lẽo vài phần nên khiến cậu thấy vậy.
Lam Thiên không biết làm sao để dỗ cho con hổ giấy này hết dỗi, nhưng sao phải dỗ? Mà sao cậu ấy lại dỗi? Không lẽ....
Lam Thiên mỉm cười tinh nghịch, miễn nụ cười này xuất hiện chắc chắn cậu định quậy quá gì rồi : " Cơ Hàn à...chẳng lẽ cậu tức giận khi tớ để ý một nam nhân khác ?"
Cơ hàn : "....."
Lam Thiên đưa một tay nắm lên vai Cơ Hàn, nhích lại gần anh, nói : " Nè, cậu nghe tớ nói không đấy ? Cơ hàn à, cậu đang ghen đúng chứ ?"
Cơ hàn giọng trầm ấm, đáp : " Không có."
Sau đó chăm chú lái xe, Lam Thiên thu thế ngồi vô liêm sỉ của mình lại, an phận ngồi yên trên ghế.
Chỉ là đôi mắt lại tập trung nhìn lỗ tai ai kia đã sớm đỏ bừng.
____________________________
Tác giả : Phần kịch nhỏ.
Lam Thiên cười cười : " Cơ Hàn, cậu nóng lắm à ? Sao lỗ tai đỏ hết vậy ?"
Cơ hàn lấy hai tay che lỗ tai, nói : " Là ai kia nói chuyện kế lỗ tai tớ, gió từ miệng thổi vào sao chịu nổi."
Lam Thiên nghịch ngợm, tiến gần Cơ Hàn hơn, nói : " Phần trên đỏ bừng, tớ cũng muốn coi phần dưới như thế nào."
Câu nói vừa dứt, cả gương mặt Cơ Hàn liền đỏ lên, tựa như núi lửa sắp phun trào mà nóng hổi.