Toàn bảo cùng An Khuyên ở phòng trên lầu, còn khóa chặt cửa nên khí mê chưa phát tán tới nên họ vẫn giữ tỉnh táo.
Phòng An Khuyên cùng Toàn Bảo sát bên nhau, hai người đang trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng, đột nhiên nghe tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên.
Trước khi vào phòng, An Nhiên có nói với hai người là một chút đem đồ ăn lên cho họ nên khi hai người nghe tiếng bước chân thì tỉnh táo hẳn.
An Khuyên trong phòng, tay nắm chặt sợi dây chuyền mà An Nhiên đưa cho.
Cô nhớ rõ lúc trên xe, An Nhiên tháo sợi dây chuyền ra, đeo lên cổ cô.
An Nhiên nhẹ nhàng nói : "Chị à, sợi dây chuyền này là điều may mắn em giữ gìn cất giữ.
Giờ em giao cho chị, mong rằng nó phù hộ chị, giúp chị mau khỏe lại."
An Khuyên nghĩ tới hồi ức đó, miệng liền mỉm cười, em gái cô càng lớn càng hiểu chuyện, thật đáng yêu.
Cô biết bên trong dây chuyền này chứa ảnh của ai đó, vì cô thấy An Nhiên thường mở ra, nhìn vào bên trong.
Cô thì không mở ra xem bên trong chứa ảnh của ai, An Nhiên không cho phép, cô tôn trọng con bé.
Trong khi An Khuyên chờ em mình đưa đồ ăn tới thì Toàn Bảo phòng bên lại đang suy nghĩ.
Khoảng thời gian trong phòng, anh chỉ nghỉ ngơi chứ không ngủ.
Mấy tiếng nói ồn ào bên dưới sao đột nhiên lại im bặt, tiếng bước chân lên cầu thang cho thấy khoảng ba người.
Âm thanh cọt kẹt của trọng lực ép lên tấm gỗ cầu thang cho thấy ba người đó đều là nam nhân.
Linh tính mách bảo có điều không ổn.
Toàn bảo liền trốn vào tủ quần áo, chờ đợi khi trên tay nắm chặt con dao.
Có thể nói anh đa nghi thái quá, nhưng tin vào linh cảm cũng không mất tất da tất thịt nào.
- Á...các người là ai ? Không...không, thả tôi ra, buông ra....a....
Âm thanh An Khuyên vọng lại, do hai người cách nhau một bức tường mỏng nên Toàn Bảo nghe đặt biệt rõ ràng.
Giọng trầm thấp của một người đàn ông vang lên : " Bắt nó lại, tóc dài, mang dây chuyền, đúng là nó rồi.
Cố thiếu gia ra lệnh bắt An Nhiên, còn tên bác sĩ nữa, lục soát.
"
- Rõ.
Toàn bảo nghĩ thầm, An Nhiên ? Sao lại là An Nhiên, Cố thiếu gia là tên nào, có ân oán gì với cậu cùng An Nhiên à ? Tên đó bắt nhầm An Khuyên, nhưng An Khuyên không lên tiếng biện hộ có nghĩa cô muốn thay em gái bị bắt.
Chết tiệt thật, anh không giỏi việc đánh đấm như mấy người khác, một thân gầy ốm này sẽ bị hạ gục nhanh thôi...vậy...Haizzz, lượng sức mình đôi khi cũng không phải hèn nhát.
Rầm
Cánh cửa bị đạp ra, Toàn Bảo điều hòa hô hấp ở mức tối thiểu.
Người đàn ông thủ lĩnh lên tiếng : " Trên giường có vết nhăn do được nằm...!còn ấm.
Thằng đó chạy không xa, lục soát mau."
- Rõ Trương thủ lĩnh.
Toàn bảo im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài từ khe tủ.
Ba người, mặc quân phục.
Trên quân phục có in chữ nhỏ.
Anh cố gắng căng mắt ra nhìn...Khu nghiên...cứu quân sự A! Tại sao khu nghiên cứu quân sự A lại ra tay với bọn họ, chẳng phải cả hai đều làm cho chính phủ hay sao ? Toàn bảo dùng bút bi, ghi lên tấm gỗ phía sau vài chữ.
Vừa ghi xong, cánh cửa tủ liền mở bung ra.
Trương thủ lĩnh thân hình vạm vỡ to lớn, tay nắm lấy cổ áo Toàn Bảo lôi ra.
Anh bị kéo lê trên sàn, cổ áo siết chặt cổ khiến anh đau đớn khẽ rên vài tiếng.
Trương thủ lĩnh lôi xồng xộc anh từ cầu thang xuống dưới tầng trệt, bên dưới An Khuyên đang bị trói hai tay ra sau, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi.
Toàn bảo nằm dài trên sàn, cơ thể xước vài chỗ.
Cậu gắng gượng đứng dậy, nhìn qua sofa, mọi người xỉu hết rồi.
Toàn bảo hít hít không khí, là khí mê loại B chuyên được dùng để gây mê khi ám sát hoặc những ca phẫu thuật đơn giản.
Trương thủ lĩnh : "Thằng bác sĩ này khôn lỏi thật, bỏ đói nó hai ngày đi, dù sao tới chỗ chúng ta mất tới bốn ngày lận.
Miễn sao đừng cho nó chết là được."
- Vâng thủ lĩnh.
An Khuyên nhìn anh rồi quay sang nhìn mọi người trên sofa, vẫn chưa hiểu vì sao chỉ có hai người bọn họ bị bắt.
Cô nói với Toàn Bảo : " Cậu ổn chứ ?"
Toàn Bảo gật nhẹ đầu, nhìn lũ kia chia ra tìm lương thực, chỉ còn tên thủ lĩnh ở gần họ nhất thì cách khoảng mét.
Hắn vừa quan sát họ, vừa hút thuốc.
- Thủ lĩnh, lấy xong lương thực rồi.
Trương thủ lĩnh : " Ừm, đi thôi."
Hai tên lính áp hai người bọn họ đi lên xe, xe đó tựa như xe chở phạm nhân vậy.
Phía sau là chỗ nhốt phạm nhân có khóa, phía trước là ghế lái cùng ghế ngồi.
Nó được chế tạo đặc biệt nên đẹp đẽ, chắc chắn hơn.
Toàn bảo : " An Nhiên cô đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
An Khuyên ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó liền trấn định lại, gật đầu.
Cô biết bản thân phải đóng giả làm An Nhiên, nếu không người bị bắt là em gái cô.
Cả hai bị nhốt phía sau xe, tay bị còng ra sau hạn chế việc cử động vô cùng.
Tên Trương thủ lĩnh ngồi ở ghế lái nói vọng ra sau : " Bây yên phận một chút, đừng để tao thấy bây đang giở trò."
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, đưa họ rời xa đồng đội của mình.