Cha con bé chết rồi, tôi thì chẳng làm được gì, chồng tôi bị chính tay em trai anh ấy hại chết.
Thế lực sau lưng nó mạnh lắm, tôi chẳng làm gì được.
Hằng đêm rồi hằng đêm, hắn tìm cho tôi mấy gã đàn ông tồi tệ.
Bắt tôi lên giường với mấy gã đó, tôi tất nhiên không chịu.
Sự vùng vẫy của tôi khiến gã tức giận, tôi bị đánh đập một trận bán chết bán sống.
Gã nói : " Chị dâu, nếu chị không muốn thì em sẽ cho An Nhiên thành người thay thế."
Tôi run lên từng hồi, vừa đau xót vừa tức giận.
Tôi ôm lấy chân gã như con chó cầu xin chủ nhân : " Tôi sai rồi, làm ơn đừng đụng tới con bé."
Hắn chỉ mỉm cười, hằng đêm rồi hằng đêm.
Tôi bị lũ đàn ông đè dưới thân, vũ nhục.
Tôi hận bản thân vô dụng, hận tên khốn chó chết, hận ông trời không có mắt.
Tôi hận, hận.
An Nhiên bé bỏng của tôi ngày càng lớn, nó tưởng tôi phản bội chồng đưa tình nhân về nhà.
Nó bỏ đi rồi.
An Nhiên của tôi, thiên thần của tôi bỏ đi rồi.
Tôi chẳng còn ai cả, người chồng dịu dàng mất rồi, đến con gái yêu dấu cũng rời đi.
Tôi chết rồi, lòng tôi chết rồi.
Vào ngày sinh nhật lúc con bé tuổi, tôi cho con bé sợi dây chuyền.
Con bé lúc đó nắm sợi dây chuyền ném vào thùng rác, nói rằng tôi chẳng xứng đáng được làm mẹ nó.
Bảo tôi không xứng làm vợ của cha nó, sao lại in hình ông bên trong.
Con bé bỏ đi rồi, nó đóng sầm cửa, bỏ ra ngoài.
Ôi thần linh, con đã gây ra tội nghiệt gì? Con chưa bao giờ tin vào thần linh nhưng nếu có, làm ơn hãy phù hộ con bé luôn bình an.
Một ngày tên đó chưa chết, con chẳng an tâm.
Con sợ nó sẽ đụng tới con bé.
Tôi lụm lại dây chuyền, rửa sạch rồi để lên bàn cạnh bánh kem, tôi nghĩ con bé sẽ suy xét lại.
Con bé chịu đeo nó rồi, món quà tôi tặng ấy.
Con bé giỏi lắm, thích nghiên cứu giống bố nó.
Tôi tự hào, vui mừng lắm.
Còn tôi, chỉ như con đim dạng háng cho đàn ông, tôi không xứng làm mẹ con bé.
Khoảng cách giữa chúng tôi xa nhau rồi, hắn nhiều lần muốn đụng tới con bé, tôi sợ lắm.
Tôi cầu xin hắn, hắn đồng ý, hắn muốn thí nghiệm lên người tôi như cuộc trao đổi, tôi chấp nhận.
Con bé đã lớn, nó chuyển khỏi nhà, mang theo tất cả nghiên cứu của cha nó đi.
Giờ căn nhà lạnh lẽo, trống rỗng thật.
Tôi để mặc nó muốn làm gì thì làm, tôi thấy tôi không ổn rồi.
Tôi vô cảm, đau đớn sớm đã chai mòn, thật mệt mỏi.
Tôi...chết rồi nhưng thiên thần không tìm đến tôi nữa.
Chắc con bé giận tôi dữ lắm, tôi ngàn lần vạn lần xin lỗi.
Xin lỗi vì mẹ vô dụng.
Xin lỗi vì mẹ chẳng thể cho con cuộc sống hạnh phúc.
Xin lỗi vì là người vợ tồi.
Xin lỗi vì mẹ yếu đuối vô năng, chẳng biết làm gì.
Xin lỗi vì không thể bên con, đồng hành với con.
Xin lỗi khi ngăn cấm con tìm cha, khiến con uất ức.
Xin lỗi vì không cho con cảm giác thân thương.
Thần linh ơi, nếu Người nghe thấy nguyện vọng của con.
Làm ơn hãy phù hộ con bé có cuộc sống tốt, có người bầu bạn.
Làm ơn.
______________
Từ phía đối diện, một chiếc xe ngược chiều chạy tới.
Lam Thiên nhìn kĩ, người lái xe hình như là Toàn Bảo : " Cơ Hàn, ca, nhìn kìa.
Hình như là Toàn Bảo."
Vĩnh Kiên chồm lên trước : " Đúng là tên ngốc đó rồi."
Khi hai xe giáp mặt thì ngừng lại, Toàn Bảo xuống xe.
Tay cầm túi nhanh chóng trèo lên xe của Cơ Hàn.
Tinh Nhàn lú đầu ra khỏi cửa kính, nói vọng tới : " Toàn Bảo cậu ổn chứ? An Khuyên đâu rồi, không đi cùng cậu ư?"
Toàn Bảo nói : " Mọi người trước mắt ra khỏi đây, tôi sẽ giải thích sau."
Hai chiếc xe băng băng chạy đi, Toàn Bảo mệt mỏi dựa vào ghế, thở dốc từng hơi.
Cơ Hàn xoay vô lăng một vòng lớn, nhanh chóng rời đi.
Anh lên tiếng : " Giờ cậu định đi đâu?"
Toàn Bảo lấy tay lau mồ hôi trên trán, đáp: "Khu nghiên cứu C, làm ơn đưa tôi đến đó.
Nó cách đây hai ngày đi đường nhưng nếu được thì lái nhanh chút.
Tôi cảm thấy mình sắp chạm tới thuốc giải của bệnh dịch này rồi."
Lam Thiên bất ngờ : " Ở trong khu nghiên cứu A một chút mà cậu tìm ra thuốc giải rồi? Siêu vậy à."
Toàn Bảo uống chai nước khoáng do Vĩnh Kiên đưa tới, vài hớp nước hết nửa chai.
Anh dùng tay lau nước dính trên miệng, cứu cái cổ khô khan rồi nói : " Tôi đoán thôi, mọi chuyện là thế này...."
Vĩnh Kiên nghe hết mọi chuyện : " Vậy căn cứ đó bị cháy có lẽ An Khuyên làm, tại lan là cây, mà cây sợ lửa.
Chỉ tội An Nhiên, hai chị em đồng hành với nhau.
Thế mà một mất một còn."
Lam Thiên : " Tôi không ngờ Cố Trung là người như thế."
Toàn Bảo lục túi, lấy ra ống tiêm đó : " Đây là máu của ông ta.
Trong một nghiên cứu bảo mật hàng thế kỷ trước, loài người thường dùng máu để triệu hồi ác quỷ, dùng linh hồn làm vật đánh đổi để sai khiến ác quỷ.
Nghe thì điên rồ nhưng trong bóng tối, các nhà khoa học điên luôn tìm cách đào sâu vào gốc rễ của nó.
Ơ, đây là..."
Anh tìm thấy sợi dây chuyền của An Nhiên trong đây, chẳng lẽ lúc anh không để ý, An Khuyên đã để vào ? Sợi dây chuyền này cũng không ổn, anh sẽ giữ lại nghiên cứu sau.
Xe chạy rồng rã tới tối thì dừng, mọi người quyết định nghỉ ngơi trên xe.
Lam Thiên lấy thức ăn, nước uống từ trong dị năng ra cho mọi người.
Toàn Bảo nhìn toàn bộ quá trình, trố mắt : " Ôi mẹ ơi, cậu đang ảo thuật à, hay tôi bị ảo tưởng nhể."
Lam Thiên chỉ mỉm cười : "Có lẽ là cả hai."
An Nhiên cầm quả táo tươi ngon lại chẳng nuốt nổi, tuy trong thâm tâm, cả hai không phải chị em ruột.
Nhưng tình thương đã xuất hiện sau bao thời gian ở chung, nếu nói không đau long là giả dối.
Thời gian trôi nhanh, nhịp sống qua nhanh.
Gác lại mọi phiền muộn, mau chóng tìm ra thuốc giải.
______
Triết Minh đập tay xuống bàn khi nghe báo cáo : " Cháu gái yêu quý của ta bị bỏ rơi tại Bệnh viện đầy tang thi.
Qua khu nghiên cứu A thì bị tấn công, chết sạch toàn bộ.
Mất tích Cố Trung, Cố Đàm.
Chỉ tìm thấy cháu ta bị phỏng nặng còn thoi thóp."
Bùi Mẫn lấy tay xoa mi tâm, mệt mỏi : " Việc này phải điều tra kĩ càng."
Triết Minh nhìn chằm chằm báo cáo, tức giận lên tiếng trong khi cuộc họp đang diễn ra : " Cháu gái ta đang cấp cứu, nếu không có báo cáo này gửi đến, ta thật sự còn không biết.
Ta cứ như thằng ngu bị người khác đùa giỡn sau lưng, người đâu, bắt đám người Cơ Hàn về.
Nhanh."
Bùi Mẫn trừng mắt liếc đám lính, nói : " Mọi việc cần rõ ràng, sao không điều tra trước rồi hả bắt người."
Triết Minh nhếch mép, nói : " Ông thích thằng đó nên cứ cố chấp bảo vệ, ai mà chẳng biết.
Tôi nói rồi, việc này giải quyết không ổn thỏa, đám người đó phải chịu trách nhiệm khi làm cháu tôi như thế, hừ."
Nói xong Triết Minh bỏ đi, mọi người trong phòng họp nhìn nhau.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu chẳng dám hó hé.