Toàn Bảo đang ngủ say ở ghế sau, đầu dựa lên vai Vĩnh Kiên mà đánh giấc ngon lành.
Lam Thiên thì không ngủ được, mọi chuyện bây giờ thật khác biệt so với kiếp trước.
Kiếp này thậm chính còn chẳng có một dị năng giả.
Lam Thiên phiền não không thôi, chỉ mong Toàn Bảo mau chóng tìm ra thuốc giải, tiêu diệt dịch bệnh.
Lam Thiên từ trong dị năng lấy ra quyển sách, lật từng trang rồi đọc.
Cơ Hàn thấy anh ủ rũ thì nói : "Cũng giờ đêm rồi, hay chợp mắt một chút đi, sáng mai ta sẽ đến khu nghiên cứu C rồi."
Lam Thiên vừa đọc vừa trả lời : "Không mệt, quen rồi."
Cơ Hàn lấy tay xoa đầu anh một cái, giọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ nhỏ : "Ngoan, ngủ một giấc, nào tới nơi tôi sẽ kêu cậu."
Thấy Cơ Hàn lạnh lùng lại xuống nước khuyên bảo, cậu không thể cứ bảo thủ quyết định mà phớt lờ.
Cậu ngoan ngoãn bỏ sách vào dị năng, ngửa ghế ra sau, tìm tư thế thỏa mái rồi nhắm mắt.
Cơ Hàn lấy áo khoác của anh đắp cho cậu, trong mắt tràn ngập ôn nhu cùng sự chiếm hữu mãnh liệt không kiểm soát.
Từng tia nắng ấm áp chiếu rọi vạn vật, hai chiếc xe chạy băng băng nhanh chóng tới nơi.
Lính gác trong khu vực chặn xe lại, nói : "Xin hỏi các cậu có lệch cho vào chưa ?".
Toàn Bảo lú đầu ra, tay đưa thẻ chứng minh thân phận là bác sĩ khu C liền nhanh chóng cho vào.
Cơ Hàn di chuyển xe vào khu đỗ xe, cả đám lần lượt kéo xuống.
Toàn Bảo cầm túi đồ, chân như phết dầu chạy nhanh như gió, phi tới phòng nghiên cứu.
Mọi người đều đi theo, Toàn Bảo mặc đồ nghiên cứu vào, sát trùng cơ thể.
An Nhiên thấy cậu định một mình nghiên cứu, lên tiếng : "Tôi muốn làm việc cùng cậu, được không?"
Toàn Bảo nhìn cô, gật đầu, không nói gì mà nhanh chóng vào phòng, An Nhiên cũng đi theo sau.
Những người không phận sự, cấm vào.
- Mấy người là ai thế ?
Một giọng nói phụ nữ vang lên, mọi người nhìn qua.
Người phụ nữ ấy chừng tuổi nhưng bước chân vững vàng, ánh mắt sáng như sao, da dẻ hồng hào, không có hạn chế bởi tuổi tác.
Tương Tuấn : "Chúng tôi là bạn của Toàn Bảo."
Tất Nhi nghe thế, nói : "Thằng nhóc đó cũng biết về đây à? Các cậu trên người bụi bậm, đi đường mệt mỏi, tôi dẫn các cậu về phòng." Ánh mắt bà sắc sảo nhìn qua phòng nghiên cứu đang đóng kín, nói : "Chẳng biết nhóc đó đang làm gì, nhưng các cậu là bạn nó, tôi sẽ tiếp đãi tận tình."
_______________
Cô may mắn không bị thêu chết nhưng bị phỏng vô cùng nặng, từng vết phỏng to lớn mưng mủ mà phòng lên.
Tựa như bộng nước, chọt một cái nước tanh hôi sẽ tràn ra.
An Khuyên lết cơ thể đầy thương tích, tìm được một thôn trấn cách nghiên cứu A khá xa.
Cô vào một căn nhà gần nhất, tạm thời trú ngụ tại đó.
Trong đầu lại vang lên tiếng một người đàn ông.
( Ý chí mãnh liệt thật, cô có thể giành được quyền điều khiển cơ thể, khá khen đấy )
An Khuyên tìm được dụng cụ y tế trong nhà, cô thao tác sơ qua, băng bó chỗ bị thương, tuy không biết có lành được không? Giọng nói nam nhân trong đầu lại lên tiếng.
( Thân thể cô không như người bình thường nữa, một lúc sau vết thương sẽ nhanh chóng lành )
An Khuyên cũng chẳng ngạc nhiên khi giọng nói ấy phát ra trong đầu, cô biết hạt mầm của lan đột biến đã đi tới não, khống chế hệ thần kinh giành quyền điều khiển cơ thể, nó sớm muộn cũng sẽ tiến hóa trở nên có ý thức.
Nhưng ý chí sống của An Khuyên quá lớn, nên những lúc thế này, quyền điều khiển cơ thể thuộc về cô.
An Khuyên mệt mỏi ngã người xuống ghế sofa, thở dài thườn thượt.
Vết thương được băng bó vẫn chảy ra chất dịch xanh nhớp nháp, thấm ướt băng y tế.
An Khuyên cũng chẳng để tâm, nào vết thương lành hết cô muốn tụ họp với nhóm Lam Thiên.
-Gừ....gừ...
Một tang thi từ cửa bếp bước tới, nó nhìn thấy cô thì tiến lại gần, hít hít ngửi ngửi rồi bỏ đi.
Có vẻ thấy cô hơi khác thường nhưng không có mùi người sống nên bỏ qua, chẳng để ý đến cô mà rời khỏi nhà.
Đúng thế, tuy An Khuyên vẫn còn ý thức nhưng thật chết tế bào lan đột biến đã ăn sâu vào máu, nuốt chửng hồng cầu, cô thật chất đã chết.
An Khuyên nhắm mắt dưỡng thần, thứ chất xanh được tiết ra từ vết thương như đang chữa trị mấy vết phỏng, khiến sự đau đớn đó dần dịu lại.
Có lẽ thứ chất xanh kia là cơ chế cơ thể tiết ra nhằm chữa trị thương tích.
________________
Triết Minh cầm xếp báo cáo mới nhất : "Khu nghiên cứu C nhỏ nhoi cũng dám bảo vệ bọn chúng? Mau cử người đến, một tên cũng không được bỏ sót."
- Vâng.
Mấy đám lính nghe mệnh lệnh, lũ lượt kéo đi thực hiện.
Bùi Mẫn chứng kiến toàn bộ cũng chỉ thở dài, Triết Minh đã quá tức giận, dù khuyên bảo cỡ nào cũng không vào đầu nổi, ông chỉ thầm lặng cử người tới khu nghiên cứu C thật sớm, nhằm bảo vệ nhóm Cơ Hàn toàn vẹn nhất.
_______( •-• )______ ________
Lam Thiên tắm rửa xong, từ nhà vệ sinh đi ra, anh cùng Cơ Hàn ở chung một phòng hai giường.
Phòng dành cho khách, rộng rãi thoải mái, nội thất đầy đủ.
Lam Thiên ngồi một góc bên giường, chẳng biết làm gì nên cũng chán, hết ngắm nghía xung quanh thì nắm sợi dây chuyền đang đeo trên cổ.
Trong khi Lam Thiên cùng mọi người đang chờ đợi kết quả nghiên cứu, thì Toàn Bảo cùng An Nhiên đang miệt mài tìm hiểu thứ dung dịch đỏ kì lạ.
Mỗi người tự chiết xuất dung dịch, tự quan sát dưới kinh hiển vi.
Bên trong có mấy chấm đen li ti được nhìn thấy trong máu tang thi, nhưng ở đây họ còn thấy hồng cầu, có lẽ là máu của Cố Trung.
Ngoài ra còn có các chất kì lạ chưa bao giờ được nhìn thấy.
Toàn Bảo xem xét tới phần máu của Cố Trung được bảo quản tốt khi cho vào dị năng không gian của Lam Thiên cho nó không đông lại.
Trong máu hắn không có gì bất thường.
Sự chuyển hướng của Toàn Bảo chuyển sang chiếc dây chuyền, anh lấy dây chuyền ra, nhét nó vào chiếc máy đặc biệt.
Bấm mấy chiếc nút, máy sẽ xem thành phần cấu tạo dây chuyền này.
Nhưng trải qua phút, hiển thị của máy là "không tồn tại", vậy có nghĩa vật chất cấu tạo nên dây chuyền này vốn chẳng phải vật chất trên Trái Đất nên không điều tra ra được.
An Nhiên thấy dây chuyền mình trên tay Toàn Bảo thì nói : "Cậu định làm gì với nó?"
Toàn Bảo : "Vật chất cấu tạo nên dây chuyền không hề có mặt ở Trái Đất, hoặc có thể thứ vật chất đó chưa được loài người tìm ra.
Nói thật đi An Nhiên, cô lấy đâu ra sợi dây chuyền này, với lại sao trong đây lại có hình của Cố Trung - Một trong ba lãnh đạo cấp cao khu quân sự A hả?"
An Nhiên giật lại dây chuyền, cô trân quý nó như báu vật, tuy đây là phần quà của người mẹ lăng nhăng không chung thủy đó tặng.
Nhưng nó có thể coi là một vật kỷ niệm, liên kết cô ở Thiết Đại Lục quê nhà với nơi Trái Đất này.
Nhưng cô cứ tưởng Thiết Đại Lục là tương lai sau này của Trái Đất chứ, quái lại thật, sao vật liệu cấu tạo nên dây chuyền lại không tìm thấy ở đây?
Toàn Bảo nhìn biểu cảm của cô, biết cô đang giấu diếm nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói : " Trong máu tên Cố Trung chẳng có gì đặt biệt, còn chất lỏng đỏ đặc kia có thành phần hồng cầu của ông ta nhưng lại còn nhiều chất kì lạ tôi chưa từng nhìn thấy.
Dây chuyền cô lại được cấu tạo bởi các chất không nằm trên Trái Đất, chẳng phải quá trùng hợp hay sao?"
An Nhiên nhìn Toàn Bảo, rụt rè nói : "Í..í cậu là sao?"
Toàn Bảo khoanh tay : "Quá rõ ràng rồi còn gì, có thể dây chuyền của cô và virus dịch bệnh xuất phát cùng một nơi, một hành tinh kì lạ nào đó.
Tôi là người hay xem phim khoa học viễn tưởng nên trí tưởng tượng tương đối phong phú đấy, An Nhiên à, đừng giấu diếm nếu muốn chuyện này nhanh chấm dứt."
Nói rồi Toàn Bảo cởi bộ đồng phục thí nghiệm bên ngoài ra, An Nhiên thấy thế nói : "Cậu định đi đâu thế ?"
Toàn Bảo : "Ăn, ngủ, nghỉ.
Mọi chuyện trông chờ vào cô."