Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 107: may mắn của huynh trưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôn lễ của La Khải vô cùng long trọng.

La phủ những ngày này khách rất đông, hỉ yến mãi cho đến sáng sớm vẫn chưa tan.

La Khải say chuếnh choáng bị hai đệ đệ đỡ tới tân phòng.

“Đại ca huynh cứ yên tâm động phòng hoa chúc đi.” La Tắc vỗ ngực cam đoan với La Khải: “ Kẻ nào dám phá đám huynh động phòng đều phải bước qua xác đệ đã.”

La Duy vừa chúc mừng La Khải, vừa kéo La Tắc đi ra ngoài canh cửa cho La Khải.

La Khải đứng bên ngoài tấm rèm che hồi lâu, mới vén rèm che đi vào.

Tân nương lẳng lặng ngồi bên cạnh giường lớn trạm trổ hoa văn.

La Khải không nghĩ nhiều nữa, đi đến trước mặt tân nương, xốc tấm khăn voan đỏ thẫm, miệng nói: “Thật có lỗi, đã, đã để nàng đợi lâu, nàng…” Chưa kịp dứt lời, La Khải đã nhìn rõ tân nương, Triệu Quân Tú cái gì, nàng chính là Diệp Tú!

Diệp Tú nhìn nam nhân trợn mắt há mồm, khẽ nở nụ cười, nàng không phải nữ tử nhan sắc kiêu sa, nhưng nụ cười này trong mắt La Khải lại là trăm mỵ ngàn kiều.

“Tú?” La Khải ngỡ mình say rượu, tân nương sao có thể là Diệp Tú?

Diệp Tú đứng dậy, đưa tay véo gò má La Khải: “Ngốc quá, đại nguyên soái của thiếp!”

Cảm giác đau đớn chân thật nói cho La Khải, đây không phải mộng, nàng đúng là Diệp Tú!

“Tướng công.” Diệp Tú đỏ mặt gọi La Khải.

La Khải nhẹ buông tay, khăn voan đỏ thẫm rơi trên mặt đất, hắn ôm Diệp Tú vào lòng: “Chuyện gì thế này? Ta đã nghĩ rằng sẽ không thể gặp lại nàng nữa!”

Ngoài cửa sổ, La Duy mỉm cười nhìn bóng hai người ôm nhau, nhẹ nhàng thay bọn họ đóng cửa sổ, bước đến chỗ La Khải. Y không biết hai người này vì sao lại quen biết rồi yêu thương nhau, y không hỏi, Diệp Tú cũng không nói. Nhưng La Duy biết La Khải thực may mắn, có một nữ tử không quan hệ huyết thống ràng buộc, không mai mối kiệu hoa, lại nguyện ý cùng sống chết, nữ tử như vậy không phải ai cũng có thể gặp được.

Dưới hành lang, Hứa Nguyệt Diệu đưa bát canh cho La Tắc, thuận tiện thay La Tắc lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Trời chưa nóng, chàng đã đổ đầy mồ hôi! Uống canh gà đi, đừng ham uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu, ngày đại hỉ của đại ca, phải giữ chừng mực.”

“Phụ thân.” La Ưu ba tuổi ôm hai đầu gối La Tắc: “Ôm!”

La Tắc hớp vài hớp to đã uống xong canh gà, xoay người ôm lấy đứa con: “Hôm nay biểu hiện không tệ.” Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Ưu: “Cha sẽ thưởng cho con!”

“Phụ thân.” La Ưu hỏi La Tắc: “Hôm nay Ưu nhi không ngủ trên giường của đại bá sao?”

La Tắc cười ha hả: “Nhi tử ngốc, hôm nay trên giường của đại bá không có chỗ cho con nằm đâu!”

Hứa Nguyệt Diệu cười cười đánh La Tắc một cái: “Nói cái gì đó? Thật không đứng đắn!”

“A! Phụ thân lại bị mẫu thân đánh!” La Ưu vỗ bàn tay nhỏ xíu cười rộ.

“Thấy hả hê khi người khác gặp họa có phải không?” La Tắc dụi đầu vào ngực La Ưu: “Xem cha hôm nay giáo huấn con như thế nào!”

“Mẫu thân cứu con!” Hai cẳng chân nhỏ của La Ưu đạp loạn xạ trên người La Tắc, vươn đôi tay về phía Hứa Nguyệt Diệu: “Mẫu thân mau cứu con!”

Một nhà ba người ầm ĩ cùng một chỗ, cười vui vẻ.

La Duy đứng bên cạnh hòn giả sơn phía xa nhìn lại, cũng thấy vui mừng. Nhị ca La Tắc cũng là người may mắn, khi sinh mệnh nguy nan, lại gặp được người con gái của đời mình. Nếu như không có La Duy, kiếp trước bọn họ nhất định có thể đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn. Cả đời này nếu La Duy không phạm sai lầm, liệu bọn họ có thể cứ như thế bên nhau đến già không? La Duy tin là như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio