Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 125: làm mai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Tri Thu về phủ, trên người mang theo mùi rượu.

“Chàng cùng ai uống rượu thế?” Phó Hoa vội sai người nấu canh giải rượu cho La Tri Thu, một bên hỏi La Tri Thu.

La Tri Thu nói: “Ta cùng với Chu Đại học sĩ đi ra ngoài cung, hắn nhất định phải mời ta vài chén, ta không chối từ được.”

“Vậy thái tử điện hạ thế nào rồi?” Nghe La Tri Thu cùng Chu Trữ Văn uống rượu, Phó Hoa liền không lo lắng, hỏi về thái tử: “Bị thương nghiêm trọng không?”

“Không có ngoại thương.” La Tri Thu nói: “Nhưng trúng một chưởng nội lực của thích khách, phải điều dưỡng thêm.”

“Lại là điều dưỡng?” Phó Hoa nghe hai chữ này, lỗ tai như đã chai lên, La Duy bệnh, mãi không khỏe được, thái y nói vậy, hiện tại thái tử bị thương, thái y cũng vẫn nói như thế!

La Tri Thu khoát tay áo, nói: “Tạ Ngữ thế nào?”

“Cũng thế.” Phó Hoa tức giận nói: “Nhâm thái y kia cũng nói phải điều dưỡng, Minh Viễn có ngoại thương, nội thương ngược lại không có.”

“Ta đi thăm nó.” La Tri Thu muốn đứng dậy tới thăm Tạ Ngữ.

“Chàng hiện tại người toàn mùi rượu, đứng tới chỗ Minh Viễn.” Phó Hoa nói: “Chờ mùi rượu tan đi đã. Minh Viễn hiện tại hẳn là còn ngủ. Chàng hãy phái người báo cho Tạ đại nhân một tiếng, không thể để người ta lo lắng.”

“Ừ.” La Tri Thu nói: “Ta đêm nay sẽ viết thư gửi Tạ đại nhân. Duy nhi đâu?”

“Sau khi trở về đã tới, nói là mệt mỏi, nên thiếp bảo nó trở về nghỉ ngơi.” Phó Hoa nghĩ tới La Duy lại lo lắng: “Thân thể nó đến giờ vẫn chưa thấy khỏe lên, bước đi cũng không có khí lực, phải làm thế nào mới tốt đây? Thiếp hỏi Thất Tử, hôm nay nó còn đi dạo trên đường, đứa nhỏ này sao lại không biết tự bảo trọng mình đến thế? Sức khỏe của nó hiện giờ có thể đi dạo phố sao?”

“Duy nhi ở trong phủ đã hơn nửa năm.” La Tri Thu nghe Phó Hoa nói vậy, vội khuyên: “Đi dạo giải sầu cũng tốt, ngày mai lại gọi Ngụy thái y đến xem mạch cho nó.”

Phó Hoa biết trong mắt La Tri Thu, La Duy đã trưởng thành, nên không cần quá bận tâm chuyện của La Duy, nên hỏi La Tri Thu: “Chu Đại học sĩ chưa từng mời chàng uống rượu, sao hôm nay lại mời?”

“Hắn có chuyện muốn bàn với ta.” Lúc này trên khuôn mặt La Tri Thu mói có ý cười.

“Hả?” Phó Hoa vội hỏi: “Hắn muốn bàn chuyện tốt gì với tướng gia?”

“Thất tiểu thư của Chu gia, hẳn là nàng đã gặp rồi?” La Tri Thu hỏi.

Phó Hoa nói: “Nha đầu đó thiếp đã gặp, khuê danh Thục Tuệ, là con của chính thất, tướng gia sao lại hỏi về nó?”

“Nha đầu kia cùng tuổi với Duy nhi nhà chúng ta, nhỏ hơn Duy nhi sáu tháng.” La Tri Thu nói: “Chu Đại học sĩ muốn cùng chúng ta kết thông gia.”

Phó Hoa cao hứng, bà cùng Chu gia thất tiểu thư mấy ngày trước đây vừa mới gặp mặt: “Thiếp cứ thắc mắc sao ngày ấy Chu phu nhân lại mang theo thất tiểu thư đi lễ Phật, ở trước mặt thiếp đem thất nha đầu kia khoe thành một đóa hoa, thì ra Chu gia có tâm tư như vậy.”

“Nàng thấy Chu thất tiểu thư tướng mạo nhân phẩm có xứng với Duy nhi nhà ta không?” La Tri Thu hỏi.

“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, nhưng nói về xinh đẹp, vẫn kém Duy nhi nhà chúng ta một bậc.”

“Nào có ai lấy nhi tử nhà mình so xinh đẹp với khuê nữ?” La Tri Thu bật cười nói: “Lời này bị người khác nghe, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”

Phó Hoa nói: “Duy nhi dung mạo như vậy, tìm người xấu cho nó, chàng nguyện ý chứ?”

“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu nhượng bộ nói: “Nàng cứ nói xem thất tiểu thư có xứng với Duy nhi không đi.”

“Nha đầu kia nghe nói cầm kỳ thi họa đều không tệ lắm, tính tình cũng dịu ngoan, không thua kém Duy nhi.” Phó Hoa đối với vị Chu gia thất tiểu thư này ấn tượng cũng không tệ: “Nếu chàng không yên lòng, hay để thiếp sai người tới hỏi thăm đi.” Hôn sự của La Khải và La Tắc, Phó Hoa không được làm chủ, hiện tại hôn sự của La Duy sẽ phải do bà làm chủ, sức mạnh của Phó Hoa cũng vì thế mà tăng lên.

“Vẫn nên hỏi ý Duy nhi một chút chứ.” La Tri Thu lại nghĩ, La Duy sau lần bị bắt có nguyện ý lấy vợ hay không mới là vấn đề.

“Trai lớn dựng vợ.” Phó Hoa nói: “Nó còn có cái gì không muốn, Chu thất tiểu thư có tài có mạo, Chu gia cùng chúng ta cũng là môn đăng hộ đối, có cái gì không tốt?”

“Cha, nương.” La Tắc hồi phủ đến thỉnh an, vừa lúc nghe được câu cuối của Phó Hoa: “Hai người đang nói gì đến Chu thất tiểu thư vậy ạ?”

“Hôm nay Chu Đại học sĩ cầu hôn với cha ngươi.” Phó Hoa cười nói: “Muốn gả thất tiểu thư nhà hắn cho Tiểu Duy nhà chúng ta, ta với cha ngươi đang thương lượng việc này.”

La Tắc chẳng biết tiểu thư quý tộc nào, hắn chỉ quan tâm tới La Duy, hỏi: “Vậy Tiểu Duy biết chưa?”

La Tri Thu nói: “Vẫn chưa nói cho nó.”

“Vậy vẫn nên hỏi Tiểu Duy một chút đi.” La Tắc nói: “Vạn nhất hai người ưng ý, nhưng nó lại không hài lòng, chẳng lẽ hai người muốn ép hôn?”

“Ta sẽ tìm cơ hội hỏi nó.” La Tri Thu nói, hôn sự của La Duy, kỳ thật ý kiến của ai trong nhà cũng không được tính, cái này còn phải xem ý tứ Hưng Võ đế.

“Các ngươi hỏi của các ngươi, ta hỏi thăm của ta.” Phụ tử hai người đều nói thế, Phó Hoa chỉ có thể lui về phía sau một bước.

“Nghe nói Minh Viễn lần này bị thương rất nặng.” La Tắc lại hỏi tới Tạ Ngữ: “Thái y hôm nay nói như thế nào ạ?”

Lúc này quản gia đem canh giải rượu lên, La Tri Thu uống xong, liền nói với La Tắc: “Chúng ta cùng đi nhìn thăm đi.”

La Duy ngủ trong chốc lát rồi tỉnh, tinh thần mới tốt lên một chút. Sau nửa đêm, thời tiết càng lạnh, y hiện giờ không thể chịu lạnh, liền bảo Tiểu Tiểu đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, y nửa nằm nửa ngồi trong ổ chăn ăn cơm.

La Tắc cùng La Tri Thu tới thăm, Tạ Ngữ vẫn chưa tỉnh, liền đến chỗ La Duy. La Tắc vừa tới căn phòng che kín không một khe hở của La Duy, lại đốt lò sưởi, ngột ngạt lại nóng bức, cơ hồ ngạt thở. Lại nhìn trên giường, La Duy còn bọc chăn ngồi, chỉ thở dài, nếu La Duy thân thể tốt, sao lại sợ lạnh đến thế?

Vệ Lam giúp La Duy ăn thêm vài thứ, thấy La Tri Thu và La Tắc vào, vội đứng bên cạnh giường La Duy: “Tướng gia, tướng quân.”

La Tắc nói với Vệ Lam: “Lam à, Tiểu Duy hôm nay ăn bao nhiêu cơm?”

Vệ Lam nói: “Một bát cháo ạ.”

La Tắc đi đến trước giường, nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, thức ăn chẳng vơi đi chút nào, liền nói với La Duy: “Tiểu Duy, ngươi muốn uống thuốc, thì phải ăn nhiều một chút, như vậy thân mình mới mau khỏe. Ta nghe nói ngươi hôm nay vào cung, trở về liền mệt, ngươi cứ như vậy làm sao khỏe được?”

La Duy cười rộ lên: “Vệ Lam đã ca cẩm đệ nửa ngày, nhị ca cũng muốn giáo huấn đệ? Đệ đã dùng điểm tâm rồi, lúc này ăn không vào, chờ khi đói bụng sẽ ăn tiếp.”

Vệ Lam lắc đầu, non nửa chiếc bánh hạch đào kia, không biết có thể chiếm bao nhiêu diện tích trong dạ dày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio