Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 134: thì ra nàng cũng là kẻ ngu xuẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Làm hoàng tử bị thương, ngươi lấy cái gì chuộc tội?!” Lý phi giáo huấn La Duy.

“Hỗn trướng!” Hưng Võ đế đập tay vịn bên tháp, đứng lên.

“Tiểu thần đáng chết.” La Duy dập đầu với lực đạo ngày càng lớn, kể cả chính La Duy, tất cả mọi người trong điện đều tưởng rằng, câu “Hỗn trướng” của Hưng Võ đế là dành cho y.

“Cùng trẫm về điện Trường Minh.” Hưng Võ đế muốn đỡ La Duy đứng lên, nhưng nếu ngài tự tay kéo La Duy dậy, trước mắt bao người, đối với một thần tử, là quá mức ân sủng.

“Bệ hạ?” Trán La Duy có chút xanh tím, ngẩng đầu nhìn Hưng Võ đế, ngẩn người.

“Đi thôi.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi còn không đứng lên?”

La Tri Ý từ lúc Lý phi nổi giận với La Duy liền đứng lên, Lý phi đột nhiên phát tác khiến nàng không biết phải làm sao.“Bệ hạ.” La Tri Ý chạy qua người Hưng Võ đế đi đến bên cạnh La Duy, muốn biện hộ giúp La Duy.

“Hoàng hậu nghỉ tạm đi.” Hưng Võ đế nhìn La Duy đứng lên, mới quay đầu nói với hoàng hậu: “Trẫm sẽ trở về.”

Hưng Võ đế nói muốn đi, ba vị quý phi cũng đều đứng lên.

“Ái phi cũng mang theo hài tử trở về đi.” Hưng Võ đế lại liếc mắt nhìn Lý phi, sau cái liếc mắt này, ý cười hai ngày hôm nay liền biến mất, lại trở thành đế vương không rõ hỉ nộ ái ố trong quá khứ.

Lý phi lúc này mới phản ứng lại, bây giờ nàng mới nhớ ra La Duy là sủng nhân của Hưng Võ đế, La Duy bế con trai của nàng, cũng là Hưng Võ đế bảo làm, nàng giáo huấn La Duy như vậy, cũng là nói vậy với Hưng Võ đế. Lý phi muốn quỳ xuống nhận tội với Hưng Võ đế, nhưng Hưng Võ đế đã kéo La Duy đi.

“Lý muội muội.” La Tri Ý hiếm khi tức giận, nói với Lý phi: “Mời muội trở về.”

Lý phi ôm Thập hoàng tử xấu hổ đứng ở nơi đó, ba quý phi trong lòng cười đến vui thích, Lý phi này xem ra cũng là người ngu xuẩn, sinh hoàng tử, liền không biết cân lượng của mình.

“Các vị muội muội cũng đều trở về đi.” La Tri Ý không nhìn Lý phi, lúc này Thập hoàng tử trong mắt nàng cũng không còn đáng yêu như xưa nữa: “Bản cung muốn nghỉ ngơi.”

“Nhi thần cáo lui.” Các hoàng tử cáo lui trước.

Long Huyền lúc gần đi, liếc nhìn Lý phi một cái, nữ nhân này giờ đây đứng ở nơi đó, có chút đáng thương. Lại nhớ nữ nhân này sau khi mẫu phi hắn thất sủng liền tác oai tác quái, Long Huyền thầm cười lạnh, nữ nhân này sinh một nhi tử liền kiêu ngạo, chẳng thể sánh với mẫu phi hắn ngày đó. Còn nữa, nàng dám đối xử với La Duy như vậy, Long Huyền cùng thái tử Long Ngọc rời khỏi điện Phượng Nghi, trong lòng nghĩ nữ nhân này thật đúng là đáng chết.

Tất cả mọi người lui ra sau, Lý phi nhìn La Tri Ý khóc lóc: “Tỷ tỷ, muội muội không phải cố ý đối xử với tam công tử như vậy, chỉ là lo lắng cho Thập hoàng tử, mới nhất thời nóng vội, xin tỷ tỷ đừng giận muội muội.”

La Tri Ý nhớ tới La Duy với cái trán xanh tím, liền đau lòng không thôi, sớm biết rằng sẽ là như vậy, sao nàng lại để La Duy bế con trai Lý phi cơ chứ? Đúng rồi, nhi tử của Lý phi, La Tri Ý lúc này mới nhớ ra đây là nhi tử của Lý phi, không phải con nàng sinh ra. Có lẽ thật sự đã làm hoàng hậu lâu lắm rồi, nghe các hoàng tử gọi mẫu hậu, dường như nàng đã quên, trừ ba huynh đệ Long Ngọc, những người khác đều có mẹ ruột của mình.

“Tỷ tỷ!” Lý phi gọi La Tri Ý một tiếng, trong giọng nói mang theo hàm xúc yếu thế.

“La Duy là thần tử.” La Tri Ý nói: “Muội muội thấy nó sai, giáo huấn một chút thì có cái gì không được? Bản cung mệt mỏi rồi, muội muội cũng vừa sinh xong, hãy đưa tiểu thập về cung Cầm Sắt đi thôi.”

Lý phi biết bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn, nhưng nhìn La Tri Ý ngồi xuống dùng trà bánh, chỉ có thể hành lễ với La Tri Ý, rồi để ma ma bên người đỡ, lui xuống.

“Nương nương.” Thượng Hỉ đi tới trước mặt La Tri Ý.

“Đi xem tam công tử thế nào.” La Tri Ý nói: “Đem thuốc lưu thông máu tan vết bầm của bản cung cho nó, nếu đau quá, thì gọi thái y tới xem bệnh.”

“Vâng, nô tài đi ngay.” Thượng Hỉ vội liến thoắng đáp rồi chạy đi.

“Đợi đã.” La Tri Ý gọi Thượng Hỉ lại: “Trước khi nó rời cung, bảo nó đến đây một chuyến, để bản cung xem nó có sao không.”

“Nô tài hiểu rõ.” Thượng Hỉ lĩnh mệnh chạy đi.

La Tri Ý ngồi một mình sinh khó chịu. La Duy hiện tại là bảo bối của La gia, ngay cả đại tẩu Phó Hoa cũng không nặng lời với nó, không ngờ hôm nay lại bị Lý phi đẩy ngã rồi giáo huấn, La Tri Ý chỉ cảm thấy ngực như bị đè chặt, khiến nàng khó chịu.

“Nương nương.” Tiết ma ma lúc này mới bước vào, tới bên cạnh La Tri Ý, nhỏ giọng nói: “Ban nãy khi bệ hạ đi, vẫn để tam công tử ngồi kiệu, nô tỳ thấy bệ hạ cũng không có ý phạt Tam công tử, ngài cứ yên tâm đi.”

“Như vậy thì tốt.” La Tri Ý vỗ vỗ ngực: “Tiểu Duy thân thể không khỏe, bản cung thực sợ nó xảy ra chuyện. Lý phi này đúng là không thể nói lý, Tiểu Duy đã làm tiểu thập ngã đâu cơ chứ? Ngươi nhìn bộ dáng bừa bãi của ả xem!”

“Nương nương.” Tiết ma ma siết bả vai La Tri Ý: “Lý nương nương vừa sinh hạ long tử, trong lòng đắc ý, hành vi cử chỉ bừa bãi cũng không ngoài ý muốn, không phải sau này nàng sẽ không còn chỗ dựa sao?”

La Tri Ý không nói gì thêm, chỉ có Tiết ma ma bên cạnh lần đầu tiên thấy vị chủ tử luôn điềm đạm bình thản này tức giận.

Trường Minh điện, sau khi La Duy cùng Hưng Võ đế đi vào trong điện, liền quỳ rạp xuống đất, nói: “Bệ hạ, tiểu thần mạo phạm hoàng tử, tiểu thần đáng chết, xin bệ hạ trách phạt.”

“Mau đứng lên.” Hưng Võ đế lúc này có thể tự tay đỡ La Duy đứng dậy, nắm chặt tay La Duy, bàn tay thiếu vắng độ ấm, khiến sắc mặt Hưng Võ đế trầm xuống, nói: “Ngươi lạnh sao?”

La Duy vội đáp: “Tiểu thần không lạnh ạ.”

Hưng Võ đế nhìn La Duy từ trên xuống dưới, thấy La Duy hôm nay không ăn mặc phong phanh, vậy đó là do thân thể không tốt rồi. Nghĩ đến đây, Hưng Võ đế ủ tay La Duy trong tay mình, thổi hơi nóng, dùng lực chà xát, một bên nói với Triệu Phúc: “Nhanh đi lấy lò sưởi tay đến.”

“Bệ hạ?” La Duy lại rất bài xích động tác giúp y ủ ấm của Hưng Võ đế, trừ Vệ Lam và người nhà, y rất ghét bị người khác chạm vào: “Bệ hạ, tiểu thần thật sự không có việc gì.” La Duy không dám rút tay khỏi bàn tay Hưng Võ đế, chỉ có thể nói với Hưng Võ đế mình không lạnh.

Triệu Phúc rất nhanh lấy lò sưởi tay đến, hai tay dâng lên La Duy, đối với động tác của Hưng Võ đế, Triệu Phúc làm như không thấy.

Hưng Võ đế lúc này mới buông lỏng tay La Duy, lại đưa tay chạm vào vết bầm xanh tím trên trán La Duy, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”

La Duy lắc đầu, y thật sự không biết Hưng Võ đế vì sao quan tâm y đến vậy, không thể tìm được lý do, đến tột cùng là vì cái gì?

“Nô tài sẽ đi gọi thái y.” Triệu Phúc thấy Hưng Võ đế nhìn mình, vội nói.

“Không, không cần.” La Duy nói: “Bệ hạ, tiểu thần thật sự không có việc gì.”

“Nhanh đi đi.” Hưng Võ đế lại nói.

Triệu Phúc đi tìm thái y.

“Chuyện Thập hoàng tử người đừng để trong lòng.” Hưng Võ đế lúc này mới nói với La Duy: “Lời Lý phi nói ngươi cũng không cần để ở trong lòng.”

La Duy vẫn nhận tội, chỉ là trong lòng sinh ra một chút hiếu kì, nếu y thực sự đánh rơi Thập hoàng tử, Hoàng đế cũng sẽ không trách y sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio