Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 158: long huyền thăm bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy thái y thấy lần này La Duy hôn mê càng hung hiểm hơn lần bất tỉnh khi rơi vào tay Khô Lục. Y thuật Ngụy thái y trong thái y viện là số một, nhưng ông chỉ lắc đầu, nói không tốt, khiến mọi người đều sinh ra dự cảm xấu với bệnh tình La Duy.

Hưng Võ đế mang theo hoàng hậu và thái tử tới sau khi La Duy đã mê man năm ngày.

La Tri Ý chỉ nhìn La Duy, khóc rống lên. La Duy nằm trên giường, dưới một đống chăn dày, nếu không phải ngẫu nhiên nói vài câu nói mê, sẽ y hệt một cái xác. La Tri Ý từ mười ba tuổi đã là trắc phu nhân Hưng Võ đế, bấy giờ còn là Võ vương, từ khi ấy chưa từng về La phủ. Không ngờ, nhiều năm sau, khi trở về, lại là để xem mặt đứa cháu lần cuối.

La Tri Thu thấy Hưng Võ đế thần tình ảm đạm, liền bảo Phó Hoa đỡ La Tri Ý ra chính sảnh nghỉ ngơi, ông và thái tử lui ra ngoài, để Hưng Võ đế một mình ở bên giường La Duy trong chốc lát.

“Duy nhi?” Hưng Võ đế nghiêng người ngồi xuống giường, nhẹ giọng gọi La Duy.

La Duy không phản ứng, sắc mặt không chỉ là tái nhợt không có chút máu, mà còn chuyển xám, theo lời Ngụy thái y nói, đây là dấu hiệu sắp chết.

“Ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Trẫm đã không trách ngươi, cũng không trừng trị nhị ca ngươi nữa, vì sao ngươi không thể tự khống chế được? Là trẫm dọa đến ngươi? Duy nhi, chỉ cần lần này ngươi khỏe lại, trẫm cam đoan với ngươi, sau này không bao giờ nổi giận trước mặt ngươi nữa, trẫm là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, Duy nhi, người đừng dọa phụ… phụ hoàng ngươi như vậy.”

Một tiếng phụ hoàng ra khỏi miệng, Hưng Võ đế nhắm mắt lại ngăn nước mắt chực chảy ra. Vẫn nói sẽ che chở đứa nhỏ này, nay La Duy lại biến thành như vậy, Hoàng đế như hắn thật đúng là vô năng. Không giữ được nữ nhân mình yêu, nhi tử cũng không bảo vệ được, trăm năm sau, ngài còn mặt mũi nào mà gặp La Tri Cẩm?

Long Ngọc cùng La Tri Thu ngồi ở phòng ngoài, La Duy nay như vậy, Long Ngọc muốn nói vài câu an ủi La Tri Thu, nhưng không cách nào nói ra. Nói La Duy nhất định được trời phù hộ, gặp dữ hóa lành? Nói vậy ai có thể tin được chứ. Hay là cam đoan với La Tri Thu, rằng La Duy nhất định sẽ không có việc gì?

“Điện hạ dùng trà.” La Tri Thu chỉnh lại tinh thần, mời Long Ngọc uống trà.

“Cữu cữu, Tiểu Duy…?”

“Mặc cho số phận đi.” La Tri Thu nói. Ông đã viết thư sai người chạy suốt đêm tới Vân Quan, bảo La Tắc trở về nhà, La Duy nếu thật sự không qua khỏi, chí ít người nhà cũng phải có mặt đông đủ.

Hoàng hậu và thái tử đã ở đây, Hưng Võ đế không tiện ở lại Tả tướng phủ lâu, ngồi một lát, người bên ngoài mới thôi hiếu kỳ hóng chuyện sủng ân thăm bệnh.

Long Ngọc không muốn về cung cùng Đế Hậu: “Nhi thần muốn ở lại thêm một lát.”

Hưng Võ đế đồng ý, Long Ngọc có thể quan tâm La Duy, điều này khiến hắn có chút vui mừng.

Sau khi tiễn Đế hậu rời phủ, La Tri Thu lại cùng Long Ngọc về phòng ngủ La Duy.

“Cữu cữu.” Long Ngọc đứng bên giường La Duy, nói với La Tri Thu: “Con muốn ở với Tiểu Duy một lát.”

Hưng Võ đế muốn ngồi một mình với La Duy, đó là thiên tính phụ tử, La Tri Thu có thể lý giải, nhưng Long Ngọc là vì cái gì? Trong lòng khó hiểu, nhưng La Tri Thu cũng giữ mặt mũi cho Long Ngọc, tự lui ra gian ngoài chờ.

Long Ngọc bước vào căn phòng chỉ có hắn và La Duy đang mê man, đi đến phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở một cánh cửa, vươn đầu ra, nhỏ giọng nói với một người đứng dưới gốc cây nguyệt quế: “Vào đi.”

Long Huyền trèo cửa sổ mà vào, sau khi chân chạm đất, nhỏ giọng nói với Long Ngọc: “Đại ca, đa tạ.”

“Tình huống của nó không tốt, ngươi đi thăm nó một chút đi, nhưng đừng lên tiếng.” Long Ngọc sắc mặt trầm trọng nói với Long Huyền đang cúi đầu: “Ta ở ngoài cửa sổ chờ ngươi.” Long Ngọc nói xong, trèo ra ngoài cửa sổ.

Long Huyền đóng cửa sổ lại, lần trước thấy La Duy làm một lần, hắn cũng biết phải đóng cửa sổ như thế nào.

Long Ngọc đứng ở ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi tới, rét run. Long Huyền chạy tới tìm hắn, thỉnh cầu hắn giúp đỡ, để được gặp La Duy một lần. Long Ngọc không biết Long Huyền và La Duy rốt cuộc có chuyện gì, chính tai hắn từng nghe La Duy nói thích Long Huyền, cũng từng thấy Long Huyền khiến La Duy xấu hổ bao lần. Tại sao sau ngày ấy La Duy bị bệnh, hai người lại như nước với lửa? Là Long Huyền đã làm cái gì quá phận, khiến La Duy cùng hắn trở mặt thành thù sao? La Duy không để ý tới Long Huyền, Long Huyền lại bám dính lấy La Duy, không biết đến tột cùng hai người này nghĩ gì nữa. Long Ngọc đi tới cây nguyệt quế, hắn luôn nguyện ý giúp đỡ các huynh đệ, chỉ là không biết trong số các huynh đệ, có mấy người biết ơn.

Long Huyền ngồi bên người La Duy: “Ngươi cứ ngủ mãi không dậy như thế sao?” Hắn thấp giọng hỏi La Duy.

La Duy chỉ lẳng lặng ngủ.

“Ngươi…” Long Huyền đột nhiên ghé sát lại, thì thầm với La Duy: “Ngươi chẳng phải đã nói, muốn cùng ta không chết không ngừng? Ngươi cứ như vậy mà ra đi? Bốn kẻ không có mắt kia, ta đi xử trí, không để ngươi ủy khuất, vậy cũng không được sao?”

La Duy mặt lạnh băng, trong mê man, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

“Ta không cho ngươi chết, thì ngươi không thể chết!” Long Huyền giữ chặt cánh tay La Duy, thì thầm: “Ta muốn bắt ngươi nhìn ta quân lâm thiên hạ, muốn ngươi tận mắt thấy ta làm một Hoàng đế tốt như thế nào! Chỉ cần ngươi sống, trở về làm La Duy của trước kia, ta sẽ bảo hộ La thị vô ưu! Ngươi nghe thấy không?!” Long Huyền hi vọng có thể nhìn thấy La Duy mở mắt, chỉ là, La Duy không hề phản ứng, đến cả hàng lông mày nhíu chặt cũng không hề biến đổi.

Long Huyền siết chặt thêm lực tay.

La Duy miệng hé mở.

Long Huyền càng siết chặt không buông.

La Duy mặt dần dần phát hồng, miệng cũng há ra lớn hơn.

“Đáng chết!” Long Huyền thả tay: “Nếu ngươi bệnh chết, ta thà tự tay giết ngươi, như vậy ngươi thành quỷ cũng sẽ không quên ta!” Long Huyền hôn lên môi La Duy, hôn lên khắp gương mặt xinh đẹp: “Bởi vì ta ném nửa miếng ngọc Uyên Ương kia, cho nên ngươi mới đổi thay? Hay là ngươi luôn diễn trò, vốn không hề có tình cảm với ta? Vì Long Ngọc, đáng giá sao? Long Ngọc tốt hơn ta, ta thừa nhận, nhưng ngươi đã luôn luôn ở bên cạnh ta cơ mà!” Đầu lưỡi Long Huyền cậy mở đôi môi hé mở của La Duy, môi La Duy chỉ toàn vị thuốc đông y, miệng đắng chát, Long Huyền lại thấy vị ngọt. Người này không thể chết được, hắn còn chưa cho phép y chết, y không thể tùy tiện chết.“Không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng ta.” Long Huyền nói với La Duy.

Long Ngọc đứng dưới cây nguyệt quế nhìn Long Huyền một lần nữa mở cửa sổ, mới nhỏ giọng đi tới.

Hai huynh đệ đổi vị trí, Long Ngọc liền nghe Long Huyền nói: “Đệ về cung trước.”

“Nơi này là tướng phủ, thị vệ rất đông, ngươi hãy cẩn thận.” Long Ngọc dặn dò một tiếng.

“Bọn họ không phát hiện ra đệ đâu.” Long Huyền vẫn rất tự tin: “Đại ca, cảm tạ.” Thân hình nhoáng lên một cái, vài bước đã đi xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio