Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 177: có thể tin ta không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Duy ra khỏi điện Khuynh Văn, mới phát hiện trong cung đã thắp đèn, vào cung từ lúc hoàng hôn, lúc này đã là nửa đêm.

“La Duy.” Long Huyền đi đến La Duy phía sau, nhỏ giọng nói: “Giữa ngươi và ta ân oán khó giải, nhưng lần này vì giang sơn Đại Chu, ngươi hãy tạm buông khúc mắc, cùng ta hợp tác, ít nhất trước khi chiếm được thành Ô Sương, ngươi phải tin ta.”

La Duy quay đầu nhìn Long Huyền, rõ ràng người này đứng dưới ánh đèn ở hành lang, nhưng xung quanh lại bị bóng đen che phủ, La Duy không nhìn rõ thần tình trên mặt Long Huyền lúc này, chỉ nói: “Tiểu thần đã bao giờ không tin điện hạ? Ân oán như lời điện hạ nói, lại càng không có.”

“La Duy, cho dù là vì xã tắc giang sơn ngươi cũng không thể tin ta?”

“Ngươi hối hận ư?” La Duy đột nhiên hỏi Long Huyền.

Long Huyền không hiểu rõ: “Hối hận cái gì?”

“Vì chuyến đi Nguyệt Châu của ngươi, điện Khuynh Văn mất đi hai người.” La Duy nói: “Xem ra hai người này chết oan uổng, ngươi không hối hận sao?”

Long Huyền không hề nghĩ nhiều mà đáp: “Người đã chết, ta chưa bao giờ nghĩ tới.”

La Duy nhìn cung thất trước mặt, nơi này còn rất nhiều nữ tử mỹ mạo, y hỏi: “Nơi này rất nhanh sẽ có nữ chủ nhân chân chính.” La Duy nói với Long Huyền: “Chỉ là, không biết chi nữ công hầu nhà ai có được may mắn này, có thể làm chủ điện Khuynh Văn.”

“Ngươi cũng nghe nói chuyện ta muốn lập thê?” Long Huyền hỏi.

“Đúng, nghe nói.” La Duy nói: “Nữ tử rất ít khi hỏi chuyện quốc gia thiên hạ, nhị điện hạ cùng tam điện hạ lần này muốn lập chính thê, đây là đề tài khiến các nữ tử bàn tán nhiều nhất.”

Long Huyền nghĩ, việc này ngay cả La Duy bị bệnh nằm nhà cũng biết. Chuyện của hắn đặt ở một bên không nói tới, Tam đệ Long Hành tuyển chính thê, La gia không có khả năng mặc kệ không hỏi.

La Duy khom người hành lễ với Long Huyền, nói: “Điện hạ ở lại, tiểu thần cáo lui.”

Gió nơi đình viện bất chợt nổi lên, thổi những tán cây kêu xào xạc, ánh đèn nơi hành lang cũng lay động, chập chờn lúc sáng lúc tối.

“Điện hạ.” Phúc Vận từ chỗ gấp khúc của hành lang chạy tới.

Long Huyền không nhìn Phúc Vận, hắn nhìn La Duy chịu trận gió thổi này, hai vai không ngừng co lại.

“Điện hạ.” Chờ khi Phúc Vận tới gần, Long Huyền và La Duy nhìn thấy phía sau Phúc Vận, là Triệu Phúc, còn có Vệ Lam.

“Lam?” La Duy kinh ngạc nhìn Vệ Lam đi tới bên mình: “Sao ngươi lại đến?”

Vệ Lam nhìn La Duy cười, sau đó cùng Triệu Phúc hành lễ với Long Huyền.

Triệu Phúc hành lễ với Long Huyền xong, mới nhìn La Duy cười nói: “Công tử, bệ hạ biết người đến chỗ nhị điện hạ, lúc này đêm cũng đã khuya, gió lại lớn. Bệ hạ mệnh nô tài gọi Vệ thị vệ tiến cung, hầu hạ công tử.”

La Duy hướng về phía điện Trường Minh cảm tạ long ân.

Triệu Phúc đối với La Duy đầy mặt tươi cười: “Công tử, là bệ hạ sợ bọn nô tài không hầu hạ công tử được chu đáo.”

“Triệu công công sao lại nói thế?” La Duy cười nói: “Bệ hạ đau lòng cho các ngươi đấy thôi!”

Triệu Phúc cười liên thanh nói không dám.

“Điện hạ.” La Duy cùng Triệu Phúc nói giỡn qua lại, rồi nói với Long Huyền bên cạnh: “Tiểu thần cáo lui.”

Long Huyền nói: “Ừ, ngươi đi đường cẩn thận.”

La Duy vừa bước xuống một bậc thang, một rận gió lớn lại thổi tới, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn. La Duy dùng ống tay áo che mặt, dựa vào Vệ Lam.

Vệ Lam khoác thêm áo lông cừu cầm sẵn trong tay cho La Duy.

Long Huyền cởi dây lưng áo lông cừu trên người, bàn tay buông thõng.

Vệ Lam đổi chỗ với La Duy, bản thân đứng phía trước, giúp La Duy chặn một chút gió lạnh, đỡ La Duy ra ngoài điện Khuynh Văn.

Long Huyền nhìn hai người đi bên nhau, gió lạnh, trong lòng cũng lạnh, giao hòa cùng nhau. Long Huyền sắc mặt băng lãnh, xoay người vào điện, không muốn nhìn theo, cũng không cách nào tách hai người trước mặt ra, hắn chỉ có thể tự mình trốn tránh.

Bên ngoài điện Khuynh Văn, La Duy nói với Triệu Phúc: “Triệu công công trở về đi, ta đi cùng với Vệ Lam là được.”

Triệu Phúc nói: “Như vậy công tử sẽ mệt nhọc.”

“Chẳng còn cách nào.” Tiền thưởng của La Duy được đặt vào tay Triệu Phúc: “Ta ngồi lâu, giờ muốn đi lại một chút. Có Vệ Lam ở đây rồi, các ngươi không cần để ý đến ta.”

Triệu Phúc nói: “Hay là công tử ngồi kiệu ra khỏi cung, để Vệ thị vệ cùng đi có được không?”

La Duy nhỏ giọng nói với Triệu Phúc: “Ta chỉ muốn đi lại trong cung một chút, đây là lần đầu tiên Vệ Lam vào trong cung.”

Triệu Phúc thế này mới cười nói: “Nô tài hiểu, vậy cứ theo ý công tử đi.” Nói rồi cầm lấy chiếc đèn lưu ly trong tay tiểu thái giám dẫn đường, giao cho Vệ Lam.

“Chúng ta đi thôi.” La Duy đứng bên Vệ Lam nói.

Vệ Lam một tay cầm đèn lưu ly, một tay đỡ La Duy, nhỏ giọng nói với La Duy: “Công tử nhớ đường trong cung chứ?”

“Nhớ mà.” La Duy nhỏ giọng nhìn Vệ Lam cười nói: “Đi cùng ta, sẽ không lạc đường.”

Triệu Phúc nhìn hai người từng bước đi xa, mới nói với hai tiểu thái giám khiêng kiệu: “Đi theo Tam công tử, nếu trên đường y không đi nổi nữa, các ngươi hãy tới giúp.”

Hai tiểu thái giám vội nâng kiệu chạy theo.

Phúc Vận chạy về phía thư phòng Long Huyền, bẩm báo với Long Huyền: “Điện hạ, Tam công tử đã đi cùng Vệ Lam.”

Long Huyền nhìn chén trà đối diện, La Duy ở nơi này, đừng nói là uống một ngụm trà, ngay cả chén bạch ngọc này y cũng không chạm tới.“Triệu Phúc có đi cùng không?” Long Huyền hỏi.

Phúc Vận nói: “Tam công tử không để Triệu Phúc đi cùng. Triệu Phúc vẫn muốn nịnh bợ, sau khi Tam công tử đi, gã liền sai hai tiểu thái giám khiêng kiệu đi theo.”

Long Huyền cúi đầu, lại một lần nữa tinh tế nhìn bản đồ Bắc Yến.

Phúc Vận không chờ được đến khi Long Huyền lên tiếng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Cửa sổ thư phòng đóng chặt, bàn đối diện kia có mùi thuốc, phảng phất ngưng trệ trên mặt đất. Long Huyền không biết nghĩ gì, vùi đầu vào bản đồ một lát, cầm lấy chén trà chưa hề được đụng tới kia, hắt về phía bàn đối diện. Chén bạch ngọc không còn nước, bị Long Huyền hung hăng đập trên mặt đất, vỡ tan.

Phúc Vận đứng bên ngoài thư phòng, nghe trong thư phòng có động tĩnh, cũng không dám tìm hiểu xem mọi chuyện thế nào.

Lá rơi phủ kín lối đi, La Duy và Vệ Lam sóng vai đi bên nhau.

“Lạnh không?” Vệ Lam hỏi.

“Ta đã được bọc thành như vậy.” La Duy nói: “Nếu còn thấy lạnh, ta còn có thể ra khỏi cửa sao?”

Vệ Lam liền sờ tay La Duy, bàn tay cầm lò sưởi nhỏ đã có chút mồ hôi: “Tướng gia bảo ta phải đưa công tử hồi phủ sớm, không ngờ lại muộn như thế này.”

“Có chuyện cần nói, nên phải bàn bạc lâu, về nhà rồi ta kể với ngươi.” La Duy hạ giọng nói với Vệ Lam: “Trong cung tai vách mạch rừng, ta không dám nói.”

Vệ Lam nhìn xung quanh, trừ hai tiểu thái giám khiêng kiệu ở xa xa, thì không có ai khác.“Thì ra hoàng cung là như vậy.” Vệ Lam nói với La Duy: “Không hề giống với tưởng tượng của ta.”

“Ngươi cho rằng hoàng cung như thế nào?”

“Ai cũng nói hoàng cung ngập sắc vàng, phòng ở làm bằng ngọc, trong đêm, dạ minh châu phát sáng như ban ngày.”

La Duy bật cười: “Không ngờ ngươi còn tin như vậy.”

“Không ngờ trên đường đi trong cung cũng có lá rơi.” Vệ Lam cúi đầu cười nói.

“Vừa bị gió thổi xuống.” La Duy nói: “Sáng mai sẽ có người dọn dẹp. Bất quá ta lại thích đi trên con đường như vậy.”

Vệ Lam cười nói: “Vậy về sau trong viện của công tử, ta sẽ bảo bọn Tiểu Tiểu không cần dọn lá rơi.”

“Nếu không quét lá, nó không lười chết mới là lạ?”

Hai người đều cười, dưới chân lá khô rơi kêu răng rắc, giữa bóng đêm yên tĩnh nơi thâm cung, tiếng vang truyền đi rất xa, không phải tiếng nhạc, nhưng lại vô cùng dễ nghe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio