Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 198: đánh đêm tại thiên thủy nguyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi tin tức Mạc Hoàn Tang mang theo Ô Sương thiết kỵ tiến vào Thiên Thủy Nguyên đến trong quân Tư Mã Thanh Sa, thì La Duy đang cùng Tư Mã Thanh Sa, Dương Nguyên Tố ngồi cùng bàn dùng cơm.

“Gã thật sự vào Thiên Thủy Nguyên?” Dương Nguyên Tố lên tiếng đầu tiên, nghĩ gì nói nấy, Dương Nguyên Tố không tin Mạc Hoàn Tang sẽ vào Thiên Thủy Nguyên để tự tìm đường chết, những năm này gã nam chinh bắc chiến lập nhiều uy danh, lẽ nào tất cả chỉ là hư danh? Người này thật ra là một kẻ ngốc?

Tư Mã Thanh Sa vô thức nhìn về phía La Duy, hắn muốn chờ xem La Duy nói gì.

La Duy cúi đầu chậm rãi uống canh nóng, xem ra Long Huyền rất được việc, sau đây chỉ còn chuyện tiêu diệt Ô Sương thiết kỵ. Cảm giác được ánh mắt rơi xuống trên người mình, La Duy ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa cười, nói: “Xem ra điện hạ cùng Vương gia lần này đuổi sát, rốt cuộc khiến Mạc Hoàn Tang tâm trí hồ đồ.”

Tư Mã Thanh Sa không rõ La Duy nói lời này thật giả ra sao, nhưng ở cạnh La Duy, nhìn người này mỉm cười, nghe người này nói chút ít, cho dù là chút ít câu khách sáo có cũng được mà không có cũng không sao, thì tâm trạng rối bời của Tư Mã Thanh Sa mới có thể bình tĩnh: “Chúng ta cũng phải vào Thiên Thủy Nguyên.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Thiên Thủy Nguyên.” Dương Nguyên Tố uống một hớp rượu mạnh Bắc Yến: “Giờ đây sẽ là nơi táng thân của Mạc Hoàn Tang!”

“Cái này còn phải xem ý tứ của điện hạ.” La Duy ở trước mặt Tư Mã Thanh Sa luôn khéo hiểu lòng người: “Sau khi Mạc Hoàn Tang binh bại, giết hay giữ lại, tất cả đều chờ vào ý điện hạ.”

“Cái này là tất nhiên.” Dương Nguyên Tố lúc này mới nói: “Hắn là người Bắc Yến, tất nhiên phải do thái tử điện hạ xử trí.”

Hào khí trong trướng lúc này mới hòa hoãn xuống, La Duy cười nói: “Chờ chiến dịch Thiên Thủy Nguyên kết thúc, tại hạ có thể về nhà rồi. Đông Thương có nhiều quốc sự, chắc hẳn Vương gia cũng sốt ruột muốn trở về rồi?”

“Đúng vậy.” Dương Nguyên Tố nói: “Lá rụng về cội, ta có thể nào không muốn về cố hương?”

Hai người giữ tâm tư riêng liếc nhìn đối phương, rồi lại nhìn món ngon trước mặt mình. Người trong lòng nham hiểm, cũng sẽ nhìn thấy bóng dáng mình trên người đồng loại, chỉ là không muốn vạch trần nhau thôi.

Tư Mã Thanh Sa ngồi ở một bên không chú ý tới sắc mặt khác thường của hai người kia, hắn chỉ muốn vào Thiên Thủy Nguyên, sau khi đánh xong trận này, La Duy sẽ đi. Đây là kết quả ai ai cũng biết, nhưng Tư Mã Thanh Sa lại dường như vừa nhớ ra, trong lòng có chút khổ sở.

Những ngày tiếp theo, không ai có tâm tình đùa giỡn, đều câm miệng ngày đêm hành quân, chỉ cầu có thể đến Thiên Thủy Nguyên sớm hơn một ngày.

Tin liên quân Bắc Yến và Đông Thương tiến vào Thiên Thủy Nguyên truyền đến như nước chảy. Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang cùng Vân Quan thiết kỵ của La Khải đã chiến đấu với nhau tại Thiên Thủy Nguyên, hai bên đã đánh nhau mấy trận dài, gây ra nhiều tổn thương.

La Duy âm thầm sốt ruột, Vân Quan thiết kỵ của đại ca La Khải cũng là đội quân dũng mãnh đương thời, nhưng để có thể cắn xé Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang, La Duy không cho rằng lúc này La Khải có thể chống đỡ. Nhưng phần sốt ruột này, La Duy không để người ta nhìn ra, lúc này y còn phải bàn luận với Tư Mã Thanh Sa, chỉ sợ Tư Mã Thanh Sa một lòng muốn giết Mạc Hoàn Tang trở nên phân tâm, phát giác cái gì kì lạ.

May mà mười ngày sau, nước bùn Thiên Thủy Nguyên rút xuống, để lộ đất dưới chân La Duy.

Dương Nguyên Tố không muốn cho Mạc Hoàn Tang có cơ hội thở dốc, cho nên sau khi đại quân vào Thiên Thủy Nguyên, không ưu tiên chọn nơi đóng quân, lại chớp nhoáng trong một ngày đêm đuổi sát sau lưng Ô Sương thiết kỵ, muốn cùng bỏ xác trong bùn nhão với Ô Sương thiết kỵ.

Phía trước, Chu quân nghe được tiếng kêu của Ô Sương thiết kỵ truyền đến, nhìn thấy cờ hiệu của Bắc Yến cùng Đông Thương từ doanh trại, cũng lập tức xung phong liều chết đánh tới.

Trận chiến phía trước không hề ảnh hưởng đến La Duy, y chỉ có thể đợi ở phía sau.

Vệ Lam cùng Long Thập đều ở bên cạnh La Duy, mấy người bọn họ rời xa quân sĩ Bắc Yến, tạo thành một nhóm nhỏ, Vệ Lam nhỏ giọng hỏi La Duy: “Chúng ta bây giờ có thể đi chứ?”

“Vẫn chưa được.” La Duy nghe tiếng hét rung trời phía xa.

“Vậy khi nào thì được?” Long Thập hỏi.

“Chờ đến khi Ô Sương thiết kỵ tận số.” La Duy đáp.

“Ba đại quân đều xông vào đánh Mạc Hoàn Tang.” Long Thập Tứ nói: “Người này còn có thể sống sao?”

“Quân ta đi đường mỏi mệt.” Tay La Duy níu chặt vạt áo mình, không để cho đám người Vệ Lam nhìn thấy tay y đang run: “Nên không thể đoán trước kết cục của Ô Sương thiết kỵ như thế nào, chờ một chút đi.”

Đám người Vệ Lam đều một lòng trông coi La Duy, Ngụy thái y chỉ có thể ở một bên loay hoay nhìn túi dược liệu, lúc này bọn họ đều nghe lời La Duy.

Long Huyền đêm nay chờ ở cửa nha môn, không có tâm trạng để ý đến cảnh giết chóc kia, hắn chỉ muốn nhìn thấy La Duy có thể thừa dịp náo loạn trở về từ chỗ Tư Mã Thanh Sa. Long Huyền một mực chờ đến hừng đông, tiếng hò hét phía trước dần ngừng lại, thương binh đều được khiêng trở về, La Duy lại mãi chưa thấy bóng dáng.

Long Huyền nhìn thị vệ chạy tới phía sau mình, thị vệ vội quỳ xuống nói: “Điện hạ, thuộc hạ sẽ chuyển lời đến Tam công tử.”

“Tên hỗn đản luôn tự cho mình là đúng này!” Long Huyền mắng một tiếng, La Duy không bắt lấy cơ hội này, nếu sau này muốn chạy, sẽ vô cùng khó khăn.

La Khải lúc này cũng từ tiền phương trở về, lại là một đêm chém giết, trên người La Khải không có vết thương, thần sắc cũng trấn định.

“Thế Nghi huynh.” Long Huyền gặp La Khải, khẽ lắc đầu.

La Khải thấy Long Huyền lắc đầu, biết La Duy chưa trở về, thân thể trên ngựa lung lay hai cái.

“Vào doanh rồi nói sau.” Long Huyền vượt lên trước hai bước, kéo dây cương chiến mã của La Khải.

La Khải trở lại soái trướng, không đợi Long Huyền hỏi đã nói: “Mạc Hoàn Tang không hổ là danh tướng đương thời.”

Long Huyền nói: “Tập hợp đại quân ba nước, các ngươi vẫn không bắt được hắn?”

La Khải lắc đầu, Trữ Phi đêm qua một mình chống lại Mạc Hoàn Tang, không ngờ suýt chút nữa mất mạng dưới tay Mạc Hoàn Tang. La Khải bây giờ nghĩ đến một màn kia vẫn còn cảm thấy kinh hãi, võ nghệ của Trữ Phi vốn đã là hiếm có trong thiên hạ, thế nhưng Mạc Hoàn Tang chẳng lẽ đúng như truyền thuyết Bắc Yến, là thần tướng hạ phàm?

Trữ Phi lúc này ở ngoài trướng cầu kiến.

“Vào đi.” La Khải vội cho Trữ Phi vào trướng, một đêm hỗn chiến, anh cũng không biết Trữ Phi về sau thế nào.

Trữ Phi bước vào, cũng giống như La Khải, một thân dính đầy nước bùn.

La Khải cùng Long Huyền thấy Trữ Phi tự đi vào trướng, tay chân nguyên vẹn, trên người cũng không thấy miệng vết thương, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

“Vân Khởi chưa trở về?” Trữ Phi lập tức hỏi đến La Duy.

“Chưa.” La Khải giận dữ nói.

“Hẳn là y cảm thấy hôm qua chúng ta chưa tiêu diệt được Mạc Hoàn Tang, cho nên không thể đi.” Long Huyền nói: “Vân Khởi muốn chờ Mạc Hoàn Tang rơi vào đường cùng. Trữ Tướng quân, ngươi có bị thương không?”

“Mạt tướng bị đầu thương của Mạc Hoàn Tang quét qua lưng.” Trữ Phi nghe Long Huyền hỏi, thành thật đáp.

“Vậy mà ngươi còn bận tâm đến Vân Khởi?” La Khải vội nói: “Nhanh đi tìm quân y xem thế nào đi.”

Trữ Phi nói: “Mạt tướng lúc ấy đã tránh được hơn phân nửa đòn đánh của Mạc Hoàn Tang, khí tức cũng không thấy gì trở ngại, xem ra mạt tướng gặp may mắn, không bị nội thương.”

“Ngươi cũng không phải đối thủ của Mạc Hoàn Tang?” Long Huyền nói: “Người này thực sự lợi hại đến thế?”

Trữ Phi và La Khải không nói gì, người làm tướng quân sẽ không thừa nhận tài nghệ mình không bằng người. Giao đấu với Mạc Hoàn Tang, bọn họ cũng chưa hề cảm thấy võ nghệ của Mạc Hoàn Tang có gì kinh thế hãi tục, chính là chẳng biết tại sao, khi đối mặt với người này, nội tâm luôn nhút nhát.

“Ta không tin Mạc Hoàn Tang thật sự là chiến thần hạ phàm.” Long Huyền lúc này lại lắc đầu nói: “Gã vì mạng sống, trừ phi các ngươi cũng mang cả tính mạng ra đấu với gã, nếu không không thể nào là đối thủ của gã được.”

“Điện hạ.” La Khải lên tiếng.

“Thế Nghi huynh không cần nhiều lời.” Long Huyền đưa tay chặn lời La Khải: “Tướng quân Đại Chu chúng ta cần gì phải mang tính mạng ra đọ sức với gã? Chúng ta chỉ vì thành Ô Sương, sau này còn phải tính đến giang sơn Bắc yến nữa chứ.”

“Vân Khởi vì sao không trở về?” Trữ Phi nhịn không được lại hỏi: “Vì Mạc Hoàn Tang giờ phút này vẫn chưa tới đường cùng sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio