Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 215: đường cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phó soái,” Hầu cận bên người Thường Lăng đi tới gian ngoài nhà chính, lớn tiếng bẩm:“La soái mời ngài quay về.”

Thường Lăng nhìn về phía Long Huyền.

Long Huyền bảo Thường Lăng trả lời.

“La soái có chuyện gì?” Thường Lăng hỏi.

“La soái chưa nói có chuyện gì, chỉ nói hắn và La Tam công tử đang ở Soái phủ chờ Phó soái quay về.”

“Ta biết, ngươi lui xuống trước đi,” Nghe La Duy cũng đang chờ hắn, Thường Lăng hốt hoảng.

Long Huyền nở nụ cười,“Xem ra La Duy là người duy nhất của La gia sẽ không bỏ qua cho người.”

Thường Lăng ngượng ngùng nói:“Là La Thế Nghi tìm thuộc hạ, không phải La Duy.”

“La Khải vừa có con, xa cách thê tử đã lâu mới được gặp lại, hắn hôm nay không ở bên vợ con, lại nhớ tới ngươi sao?” Long Huyền rời bàn ăn, dựa vào cửa sổ ngồi xuống, nói với Thường Lăng:“Là La Duy muốn tìm ngươi, y đã để mắt tới ngươi rồi.”

“La Duy muốn đối phó thuộc hạ?”

“Trước trận chiến Vân Quan, y cũng đã đề phòng ngươi,” Long Huyền nói:“Y để ngươi ở lại Nghiệp Già thành, là vì giữ chân ngươi, ngươi không nhận ra sao?”

“Thuộc hạ không hề làm gì gây hại cho La gia cả,” Thường Lăng nói.

“Thường gia các ngươi đã tìm đến ta,” Long Huyền bật cười:“Ngươi còn nói ngươi không làm gì hại đến La gia?”

“La Duy sao lại biết chuyện này?” Vấn đề này, Thường Lăng đã sớm muốn hỏi.

“Không quan trọng,” Long Huyền nói:“Ngươi hiện tại cần biết rõ, La Duy đã muốn xuống tay với ngươi, ngươi nên suy nghĩ xem sau này phải giữ mạng mình như thế nào, để Lĩnh Nam Thường thị đừng đi vào vết xe đổ của Liễu thị và Thượng Hàng Từ thị. Bàn tay của La Duy…” Long Huyền cúi đầu nhìn hai tay mình,“… rất giống ta, đã lấy đi quá nhiều mạng người.”

“Thuộc hạ sẽ giải thích cho y hiểu,” Thường Lăng nói, chỉ là lời này nói ra, ngay cả chín hắn cũng không tin tưởng.

“La Duy sẽ không nghe ngươi giải thích, y chỉ tin chính bản thân mình,” Long Huyền để Thường Lăng ngồi xuống đối diện mình:“Ngươi giỏi hơn Liễu Song Sĩ và Từ Khoát, ngươi cũng gần nhu huynh đệ của La Khải vậy, La Khải là người trọng tình nghĩa, cho nên nếu La Duy lo lắng cho đại ca y, chẳng lẽ lại không cần đến cái mạng của ngươi.”

“Y muốn giết thuộc hạ?”

“Y đương nhiên muốn giết ngươi, chỉ là La Khải ở trong này, nể mặt đại ca mình, y sẽ không động đến ngươi ở Vân Quan.”

Thường Lăng ngồi ngẩn người, sự lợi hại của La Duy khi còn ở Nghiệp Già thành hắn cũng đã biết.

“Ngươi chuẩn bị đi Ô Sương thành đi,” Từ khi Thường Lăng bước vào gian nhà chính này, Long Huyền đã bắt đầu quan sát Thường Lăng. Hiện tại xem ra, trưởng công tử Lĩnh Nam Thường thị cũng bị La Duy dọa cho sợ vỡ mật, người này hắn không dùng được.

“Đi Ô Sương thành?” Thường Lăng nói:“Thuộc hạ đi Ô Sương thành làm cái gì?”

“Nếu ta là La Duy, ta sẽ cầm chân ngươi ở một nơi thật xa, càng xa thương đô càng tốt. Ô Sương thành đủ xa để khiến ngươi không thể làm gì đại ca y, hơn nữa, Ô Sương cũng đang cần một tướng thủ thành.”

Thường Lăng đầu óc rối bời,“Điện hạ không phải La Duy.”

“Ta cảm giác La Duy sẽ đối với ngươi như vậy, ngươi hẳn là phải biết rõ chứ.”

“Vì sao hiện tại y không giết thuộc hạ?”

“Có thể khiến La Duy thủ hạ lưu tình, ngươi đã rất may mắn rồi.”

Thường Lăng nhảy dựng lên, hôm nay hắn đã được thụ giáo Long Huyền đủ lâu, hắn nhìn Long Huyền lớn tiếng nói:“Điện hạ không phải La Duy, sao người lại biết y sẽ làm như thế nào?”

“La Duy chờ ngươi, ngươi tới gặp y đi,” Long Huyền cũng không trách Thường Lăng thất lễ, nhìn Thường Lăng nói:“Xem y có gì nói muốn cùng ngươi.”

Thường Lăng tinh thần hoảng hốt, rời khỏi chỗ này của Long Huyền, tới Soái phủ gặp La Duy. Kết quả tất nhiên có thể đoán được, Thường Lăng cùng La Duy vờn nhau một hồi khiến tâm thần hắn vô cùng mệt mỏi, rồi với tình trạng càng hoảng hốt hơn nữa, lại trở về gặp Long Huyền.

“Vừa rồi ngươi chưa ăn gì cả, ta sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon cho ngươi lần nữa,” Long Huyền biết Thường Lăng nhất định sẽ trở về tìm hắn, nhìn Thường Lăng nói:“Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Thường Lăng như rối gỗ ngồi xuống.

“Phải tới Ô Sương thành?” Long Huyền biết rõ còn cố hỏi.

“Huynh đệ bọn họ thương lượng với thuộc hạ.”

“Ta đoán chỉ có La Khải thương lượng với ngươi, còn La Duy nhiều nhất là thông báo với ngươi một tiếng.”

Thường Lăng ủ rũ nói:“Điện hạ thật hiểu vị La Tam công tử này.”

“Bởi vì chúng ta là cùng một loại người,” Long Huyền rót một chén rượu đặt trước mặt Thường Lăng,“Không muốn đối địch với y sao?”

Thường Lăng nói:“Điện hạ cũng nói rồi mà, La Duy sẽ không nghe thuộc hạ giải thích, y không tin thuộc hạ.”

“Ta có biện pháp khiến y tin ngươi, chỉ cần ngươi có thể nhẫn tâm,” Long Huyền nói.

Thường Lăng há hốc miệng hỏi:“Điện hạ có biện pháp nào?”

“Trưởng nữ Thường thị không làm chính thê của ta, thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa.”

“Cái gì, có ý gì?”

“Thánh ý của phụ hoàng ta không thể thay đổi, ta là hoàng tử, ngươi không thể giết ta, nếu không có tân nương, hôn sự của Thường thị các ngươi và Long thị cúng ta coi như không tồn tại.”

Thường Lăng nghe không hiểu, ngóng trông nhìn Long Huyền.

Long Huyền đối với sự trì độn của Thường Lăng nhíu nhíu mày,“Ngươi luôn luôn thông minh, vậy mà không hiểu lời ta nói?”

“Mạt tướng không hiểu.”

“Ngươi giết muội muội mình không được sao?”

Tay Thường Lăng run lên, gạt đổ chén rượu trước mắt, nhưng bản thân lại không hề nhận ra.

Long Huyền lại đẩy một chén rượu đến trước mặt Thường Lăng,“Tỷ muội của ngươi không thiếu, chỉ là, đây là muội muội cùng mẹ với ngươi, sự tình tương đối khó làm.”

“Ta sao…sao có thể giết… giết chết muội muội mình?” Thường Lăng lắp bắp.

“Vậy không có cách nào,” Long Huyền nói:“Ngươi và ta chỉ có thể cùng chung một chiếc thuyền.”

“Điện hạ, vậy còn La Duy?”

“La Duy lo cho đại ca mình, ngươi sau này nếu muốn theo La Khải, thì cứ ngoan ngoãn đợi ở Ô Sương thành, La Duy sẽ không tuyệt tình với ngươi.”

“Vậy điện hạ không cần thuộc hạ nữa?”

Long Huyền lúc này mới có chút ý cười,“Nghe ngươi hỏi như vậy, ta mới tin ngươi không phải kẻ ngu dốt. Ngươi hiện tại đối với ta vô dụng, cho nên ta sẽ không tìm đến ngươi.”

Thường Lăng nhấp một ngụm rượu, ổn định lại tâm thần bối rối,“Vậy vì sao điện hạ phải dạy thuộc hạ sống sót như thế nào?”

“Bởi vì có lẽ sau này ta sẽ dùng đến ngươi,” Long Huyền nói:“ Thường Lăng ngươi không phải phế vật, cho nên ta muốn bảo vệ mạng sống của ngươi. Bất quá, gia tộc sau lưng ngươi, ngươi không phải nghĩ nhiều, La Duy sẽ không để cho họ được an lành.”

“Y sẽ diệt Thường thị?”

“Nhìn đi, nếu lão nhân kia của Thường thị các ngươi biết sợ hãi, biết cách yên phận mà sống, không xía vào quá nhiều việc, thì có lẽ sẽ không có việc gì.”

“Điện hạ,” Thường Lăng đêm nay lần thứ hai quỳ xuống trước Long Huyền:“Chẳng lẽ Lĩnh Nam Thường thị không còn đường sống?”

“Ngươi suy nghĩ vì gia tộc mình nhiều lắm,” Long Huyền đưa tay đặt lên vai Thường Lăng,“Có thể giúp ngươi được việc mới là người nhà, cho nên phía sau ngươi không phải người nhà, mà là trói buộc! Chỉ cần ngươi sống, Lĩnh Nam Thường thị không phải vẫn còn hậu duệ hay sao? Bản thân ngươi luôn nghĩ phải giữ mạng sống như thế nào, không nhìn ra sự việc, lão nhân sống uổng phí bao năm kia, đối với ngươi có bao nhiêu tốt đẹp? Ngươi muốn quỳ gối vì lão ta? Ta thấy lão chết đi càng tốt, chỉ khi lão chết, ngươi mới có thể làm chủ Thường gia, nói cho ngươi biết, ta cũng rất muốn lão chết.”

Thường Lăng muốn dập đầu trước Long Huyền, nhưng bả vai lại bị Long Huyền ấn, đầu cũng không thể ngẩng lên. Hắn cầu xin Long Huyền:“Điện hạ, Thường thị từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ, điện hạ sẽ không đứng yên nhìn La Duy làm hại Thường gia chứ?”

“Nếu lão già kia cản đường ta, ta sẽ không cứu lão,” Long Huyền nói về phụ thân Thường Lăng:“Ta ghét những kẻ ngáng đường.”

“Thuộc hạ cũng là người Thường thị mà.”

“Ta cưới muội muội ngươi, chúng ta là người một nhà, nếu ngươi là phế vật, ta sẽ không để ý đến ngươi, nhưng ngươi thì khác. Cho ta một chút thời gian, mượn tay La Duy, ta sẽ giúp ngươi lên làm chủ nhân Thường thị, ân tình này ngươi có thể ghi tạc trên người La Duy. Thường phó soái, ta biết ngươi cùng lệnh muội cảm tình rất tốt, ta không dám cam đoan ta sẽ yêu nàng, nhưng nếu ngươi nghe lời, toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt. Nếu sau này ta thành công, là chính thê, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, đến lúc đó, ngươi đối phó với La Duy cũng không muộn.”

“Điện hạ!”

“Ta đã cho ngươi con đường sống,” Long Huyền thu tay, cao cao tại thượng nhìn Thường Lăng quỳ rạp xuống trước mặt mình,“Có đi hay không tùy ngươi chọn. Đi đi, ta còn có khách, hôm nay ta mất quá nhiều thời gian với ngươi rồi.”

Thường Lăng mờ mịt vô thố đi ra khỏi tòa quan trạch này, Long Huyền, La Duy, sao trên đời này lại có loại người như bọn họ? Thường Lăng thật sự không hiểu, đều là người, vì sao phải bức người khác đến đường cùng?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio