Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 235: gặp lại tôn ly

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cảnh thiên tai hoành hành, mặc kệ Hưng Võ đế có tính toán bao nhiêu vì La Duy, thì ngài cũng chỉ có thể gác lại những toan tính ấy sang một bên, trước mắt phải ứng phó những tai họa này đã.

Đảo mắt lại là nửa năm, lũ lụt phương nam rút dần, nhưng lại lập tức bùng phát dịch bệnh đúng như Hưng Võ đế lo lắng. Khi quan viên địa phương dâng tấu chương lên Hưng Võ đế, nói về thảm trạng của phương nam hiện giờ, dưới vòm trời thôn trang vốn dày đặc ngàn sao, hiện tại không còn bao nhiêu người, dân chúng trôi giạt khấp nơi, phần đông thi thể không người vùi lấp, phơi thây hoang dã, người chết đói đầu đường, rồi bán vợ, bán con lấy lương thực, khắp nơi đều là lưu dân, vốn là đại địa sông núi mịt mùng, hiện nay nghiễm nhiên trở thành địa ngục.

Hưng Võ đế vận dụng tất cả ngân lượng trong kho, chỉ mong phương nam chống đỡ được tai nạn lần này. Tây Bắc đại hạn, đồng ruộng hoang tàn, phương nam còn không còn cả đồng ruộng, nhìn các nơi dâng tấu cầu lương khẩn cấp, Hưng Võ đế chỉ có thể phái đại thần sang nước khác mua lương thực.

Long Huyền phụng chỉ Hưng Võ đế, đến Vân Châu thị sát tình hình bệnh dịch. Vân Châu gần Vân Quan, từ Vân Quan về kinh nhất định phải đi qua đây, Hưng Võ đế chỉ sợ dịch bệnh Vân Châu truyền đến Vân Quan, phương bắc Đại Chu dựa vào sự bảo hộ của Vân Quan thiết kỵ, đại quân này trăm ngàn lần không thể xảy ra sơ xuất.

Long Huyền đi đến nửa đường, lại nghe được tin xấu, Thượng Võ Vệ đại tướng quân Hà Tín Chi phụng mệnh đi Đông Nam dẹp phản loạn thất bại, lạc trong chiến loạn, trúng tên độc của người Di, chết ở ngọn núi phía Đông Nam. Long Huyền cũng cảm thấy sốt ruột, nhưng hắn mang hoàng mệnh, chỉ có thể tiếp tục đi về phía Vân Châu. Khi Vân Châu ở ngay trước mắt, Long Huyền đã nghe được hai tin tức, Đô Úy đại tướng quân, Định Võ hầu La Tắc được Hưng Võ đế hoả tốc phái tới Đông Nam, nhận xác Hà Tín Chi, tổng lĩnh việc bình định Đông Nam. Còn có một tin tức, là lưu dân phương Nam bạo động. Long Huyền một đêm mất ngủ, Đại Chu đột nhiên chẳng còn chỗ thái bình, làm sao Long Huyền còn có thể ngủ được đây?

Chờ khi Long Huyền mang theo mấy thái y của thái y viện vào Vân Châu, trong không khí đã ngập tràn mùi cỏ ngải cháy.

“Hạ quan đã hết cách với dịch bệnh này.” Viên quan Vân Châu tới đón Long Huyền nói:“Nghe nói cỏ ngải có thể tiêu độc, hạ quan cũng chỉ có thể thử một phen.”

“Có ích gì không?” Long Huyền hỏi.

Viên quan nói:“Bây giờ chưa thể thấy tác dụng, nhưng dân chúng hiện nay chỉ cần nghe có cách chữa bệnh, liền tin hết.”

Long Huyền nói với các thái y:“Các ngươi tới y quán ở đây xem xét đi, xem đến tột cùng là bệnh gì, có thể chữa trị hay không.”

Các thái y lĩnh mệnh.

Viên quan địa phương dẫn các thái y đi xem xét tình hình dịch bệnh, trước khi đi có ý tốt nhắc nhở Long Huyền, tốt nhất đừng ra ngoài.

“Ta biết rồi, các ngươi mau đi đi!” Long Huyền nói với viên quan này:“Không cần quản ta.”

“Điện hạ!” Phúc Vận thấy các thái y và viên quan kia đều lui ra cả, mới nói với Long Huyền:“Khi nô tài vừa vào, đã thấy bên ngoài tường vây có vài người nằm, không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.”

“Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem.” Long Huyền nói.

“Điện hạ muốn ra ngoài?” Phúc Vận vội ngăn cản Long Huyền:“Bên ngoài đều là người bệnh, điện hạ đừng nên ra ngoài.”

“Nếu ngươi sợ, thì không cần ra đâu.” Long Huyền biết Phúc Vận đang sợ cái gì, cũng không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn Phúc Vận nói:“Ngươi chờ ở trong phòng là được rồi.”

Phúc Vận nào dám không đi theo Long Huyền, đuổi theo Long Huyền nói:“Nô tài đi theo điện hạ, nơi nào cũng dám đi.”

“Không cần miễn cưỡng.” Long Huyền ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bọn thị vệ canh giữ bên ngoài.

“Không miễn cưỡng…” Phúc Vận nói:“Đây là bổn phận của nô tài.”

Bọn thị vệ cũng đi theo phía sau Long Huyền, bọn họ chẳng ai muốn đi cả, nhưng chủ tử muốn đi, bọn họ cũng chỉ có thể cùng kiên trì.

Vân Châu là nơi tập kết hàng hóa của các thương nhân phương bắc Đại Chu, thương khách từ nam chí bắc không hề gián đoạn, cho nên Vân Châu cũng là thủ phủ của phương bắc Đại Chu. Long Huyền hôm nay đi dọc đường Vân Châu, chỉ thấy một mảnh tiêu điều. Rất ít cửa hàng mở cửa, cửa sổ cũng đóng chặt, người đi lại trên đường vẫn có, nhưng đều vội vội vàng vàng.

“Điện hạ.” Phúc Vận chỉ vào một nhà ven phố cửa có ghi chữ “Vô”, để Long Huyền nhìn theo.

Long Huyền cũng không hiểu đây là ý gì, chặn một người qua đường lại hỏi:“Vị đại ca này, sao trên cửa kia lại viết chữ “Vô”?”

Người này giải thích cho Long Huyền nhanh như gió:“Nhà này tuyệt hậu, đều bệnh chết hết.”

Long Huyền còn muốn hỏi lại, người này đã chạy thật xa.

“Điện hạ!” Thị vệ ở phía sau gọi Long Huyền.

Long Huyền quay đầu, nhìn theo ngón tay thị vệ, Long Huyền nhìn thấy một phần ba số hộ gia đình đều viết một chữ “Vô” trên cửa.

“Ông trời ơi…” Phúc Vận cả kinh nói:“Tất cả đều tuyệt hậu sao?”

“Đi thôi.” Long Huyền sắc mặt âm trầm, đây là thiên tai, hắn cũng không phải thần y diệu thủ, chẳng có cách nào cả.

Phúc Vận và đám người đi theo Long Huyền, càng đi càng kinh hãi, cảm giác người Vân Châu sẽ cứ như vậy mà chết hết.

Lời của viên quan Vân Châu, Long Huyền không tin hoàn toàn, hắn muốn tìm dân chúng địa phương hỏi lại xem sao, nhưng hắn đi mãi, trừ người bị chặn lại ban nãy, thì dù bất cứ ai cũng không thèm dừng lại nói chuyện với hắn. Đi qua ba con phố, từ thành đông tới thành tây, cuối cùng Long Huyền cũng thấy một tửu lâu (quán rượu) mở cửa, hắn không nghĩ nhiều, liền lập tức bước vào.

Tiểu nhị tửu lâu thấy có khách đến, cũng không có bao nhiêu ân cần, chậm rãi đi tới, nhìn đám Long Huyền nói:“Khách quan, nơi này của chúng ta không có nhiều đồ ăn, chỉ có mì.”

“Điện hạ.” Phúc Vận nhỏ giọng hỏi Long Huyền:“Ngài muốn ăn mì ở đây?”

Long Huyền nhìn quanh, hai mươi mấy cái bàn trong quán, chỉ hai bàn là có khách ngồi.

“Khách quan.” Tiểu nhị thấy Long Huyền không đáp lời, liền nói:“Nếu ngài sợ nơi này không sạch sẽ, thì cũng có thể mua đồ về tự nấu.”

“Không cần.” Long Huyền nói với tiểu nhị:“Chúng ta đi ngay đây. Phúc Vận, thưởng cho hắn.” Ra lệnh cho Phúc Vận xong, Long Huyền liền đi tới một cái bàn.

Tiểu nhị được thưởng, liền mặc kệ Long Huyền làm cái gì, trở về quầy ngồi.

Bàn kia có bốn khách, thấy Long Huyền đi tới, đều đứng dậy định đi.

“Chờ một chút.” Long Huyền đè vai một người trong đám:“Ta nghĩ chúng ta có chuyện cần nói.”

Ba nam tử kia liền muốn ra tay.

Bọn thị vệ phía sau Long Huyền thấy tình huống khác lạ, cũng định tiến lên.

“Tất cả đừng hoảng hốt.” Long Huyền nói với mọi người.

Bọn thị vệ nghe Long Huyền ra ý chỉ, lui lại phía sau vài bước.

“Nơi này là Đại Chu.” Long Huyền nói với bốn nam tử:“Các ngươi định động tay động chân ở đây sao? Các ngươi tới thành Vân Châu làm gì?”

“Ngồi xuống!” Nam tử bị Long Huyền đè bả vai nói với đồng bọn.

“Chúng ta tới bên kia nói chuyện đi.” Long Huyền chỉ vào một bàn ở dãy cách xa chỗ này, bỏ tay ra khỏi bả vai nam tử.

Nam tử này không giãy dụa, cùng Long Huyền đến bàn kia.

“Ta đã từng gặp ngươi ở bên cạnh Tư Mã Thanh Sa.” Long Huyền cùng nam tử ngồi xuống, nhỏ giọng nói:“Xin hỏi Tôn tướng quân đại danh là gì?”

“Tôn Ly.” Nam tử đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio