Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 299: không gặp y nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc La Duy nhìn thấy bạt ngàn tường vi sắc đỏ, nhìn thấy miệng giếng này, nhìn thấy nó chỉ cách xa mình vài chục bước, La Duy tựa như mê muội, kéo lê cái chân thương tật đến miệng giếng ấy. Thứ khiến La Duy không hài lòng là giếng này đắp hơi cao, bên chân bị thương đã vô cùng đau đớn, y cố gắng một hồi mà vẫn không thể đứng cạnh miệng giếng. Không dễ dàng mới tựa được vào giếng, La Duy đặt cằm trên miệng giếng ấy, nhìn vào bên trong. Giếng này rất sâu, nước màu xanh thăm thẳm, miệng giếng bò đầy dây leo, rêu xanh.

Không khí lạnh trong giếng xộc thẳng vào mặt La Duy, lúc này La Duy mới bắt đầu suy nghĩ, mình đến đây vì cái gì? Giếng này nhìn sâu như vậy, nước giếng chắc là trong mát lắm, nếu mình nhảy vào, có phải sẽ không ai cứu được hay không? Nghĩ đến đây, La Duy mới hiểu mình tới đây vì cái gì, thì ra là bởi muốn nhảy xuống giếng. Lại sờ sờ trên người, đáng tiếc không mang theo ngọc Uyên Ương, xem ra chút niệm tưởng cuối cùng về Vệ Lam cũng không mang đi được rồi.

Ngay khi La Duy nhìn giếng nước mà suy nghĩ miên man, Tư Mã Thanh Sa đã tiến từng bước, không dám phát ra một chút tiếng động nào tới phía sau La Duy, cho đến khi chỉ cần vươn tay là có thể giữ lấy y, thì hắn mới có thể hít thở như bình thường.

La Duy rơi vào một bờ ngực vững chãi, y quay đầu, thấy Tư Mã Thanh Sa bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt vặn vẹo.

“Ngươi muốn chết như vậy sao?!” Tư Mã Thanh Sa ôm lấy La Duy, tiếng rống giận dữ cũng lập tức thốt ra,“Ở bên cạnh ta khiến ngươi muốn chết dến vậy à?! La Duy, ngươi có biết bây giờ bên ngoài đang có bao nhiêu người muốn lấy mạng ngươi không?! Biết có bao nhiêu người đang ép ta giết ngươi không?! Mạng ngươi là của ta, ngươi dám tự tử sao?!”

“Vậy ngươi giết đi.” La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa đầy phẫn nộ, lạnh lùng nói:“Ngươi nên nghe lời họ khuyên, những người đó sẽ không hại ngươi.”

“Ngươi có thể lại……”

“Lại gì?” La Duy chặn lời Tư Mã Thanh Sa:“Ta chưa bao giờ để ngươi ở trong lòng, ngươi là hoàng tử Bắc Yến cũng được, là Hoàng đế cũng tốt, khi ta có thể lợi dụng ngươi thì mới nhớ đến ngươi, còn những lúc khác, đối với ta, ngươi chẳng khác gì người xa lạ.”

Tư Mã Thanh Sa nắm chặt hai vai La Duy, dường như muốn bóp nát đôi vai gầy này,“Ngươi đang nói những lời từ tận đáy lòng? Trong lòng ngươi, ta chỉ là một người xa lạ?”

“Hiện tại là kẻ thù.” La Duy nói:“Giờ đây ta thường xuyên nghĩ về ngươi, nghĩ xem phải giết chết ngươi như thế nào!”

“Vương gia!” Lão Vương thái giám thấy cuộc tranh cãi này thật kỳ lạ, vội đánh bạo nói:“Ngươi đang cô ý chọc giận bệ hạ sao! Rốt cuộc thì ngài đây muốn làm gì?”

Lời lão Vương thái giám khiến Tư Mã Thanh Sa đang mất lý trí vì bị La Duy khích kịp phản ứng lại,“Ngươi muốn chết…” Giọng hắn nhỏ đi:“Muốn ta giết ngươi? Ta sẽ không giết ngươi, ta đã nói cả đời này ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi!”

“Ta hại chết phụ hoàng ngươi…” La Duy nói:“Thù cha ngươi cũng không báo ư? Tư Mã Thanh Sa, ngươi còn chẳng sánh nổi với Tư Mã Tru Tà, Mạc Hoàn Tang thấy ngươi chướng mắt cũng không phải không có đạo lý.”

Tư Mã Tru Tà, Mạc Hoàn Tang, đây là lần thứ mấy trong sáng hôm nay Tư Mã Thanh Sa nghe thấy hai cái tên này nhỉ? Bóp chặt xương vai La Duy, thở thật mạnh,“Câm miệng!” Hắn hét lên với La Duy.

“Đến hôm nay ngươi vẫn còn sợ Mạc Hoàn Tang?” La Duy sao có thể câm miệng, y mỉa mai Tư Mã Thanh Sa:“Đồ vô dụng.”

“Ta từng nói ta sẽ không để ngươi đi!” Tư Mã Thanh Sa lúc này không thể bình tĩnh nữa, thuận tay ấn mạnh vào vết thương trên đùi La Duy,“Không có hai chân, ta xem ngươi có thể đi đến nơi nào? La Duy, khi nào ta muốn ngươi chết, ngươi mới được quyền chết!”

Lão Vương thái giám ngã ngồi trên mặt đất, gã chỉ cách hai người đã phát điên này vài bước chân, chỉ kịp nghe thấy một tiếng “rắc”. Không kịp nhìn tình huống của hai người nọ như thế nào, lão Vương thái giám đứng lên, vắt chân chạy về tiền viện, đó là tiếng xương chân gãy, Sở thái y đang ở tiền viện. Chân lão Vương thái giám như nhũn ra, nhưng gã vẫn cố chạy thật nhanh.

Khi Sở thái y và vài thái y chạy đến hậu hoa viên, đã nghe thấy một tràng cười điên loạn.

La Duy vừa tỉnh lại từ trong cơn hôn mê ngắn ngủi, nhìn khuôn mặt mất hết huyết sắc của Tư Mã Thanh Sa, đột nhiên cười phá lên.

Tư Mã Thanh Sa hệt như lão Vương thái giám ban nãy, ngã ngồi trên mặt đất.

Đám người Sở thái y ngây ngốc đứng im tại chỗ, lần đầu tiên bọn họ ngửi thấy mùi máu tanh lẫn trong tiếng cười, thì ra trong tiếng cười không những có thể mang lệ, mà còn có thể mang theo mùi máu.

Tư Mã Thanh Sa đấm mạnh vào nền gạch, nắm tay tóe máu.

“Bệ hạ!” Nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa tự làm mình bị thương, các thái y mới phục hồi tinh thần chạy tới.

“Xem cho y trước.” Tư Mã Thanh Sa hai tay ôm đầu nói.

La Duy cười to điên cuồng một trận, rốt cuộc lại bị cơn đau từ trong xương cốt làm hôn mê.

Sở thái y ôm La Duy vào lòng, bước nhanh về cung thất, còn lại mấy thái y ngơ ngẩn nhìn nhau, cuối cùng, chỉ có Danh thái y ở lại, những người khác đều đi theo Sở thái y.

“Cút!” Tư Mã Thanh Sa gào lên với vị thái y đang muốn xem vết thương trên tay cho hắn.

Thái y đứng ở một bên không dám động đậy.

Lão Vương thái giám nhìn hai bên, rốt cục vẫn chạy về cung thất. Tất cả đều điên rồi, gã thầm nghĩ.

Tư Mã Thanh Sa nhìn máu vương đầy mặt đất, là máu của La Duy, hay là máu từ vết thương của hắn? Người này thật có bản lĩnh khiến hắn không khống chế được lửa giận mà.

Thái y đứng chờ một bên thấy Tư Mã Thanh Sa giơ bàn tay bị thương lên, mới vội vàng quỳ gối, giúp Tư Mã Thanh Sa xem xét.

“Đi xem y thế nào đi.” Tư Mã Thanh Sa nói với thái y,“Trẫm chờ ở chỗ này.”

Thái y không kịp thu dọn hòm thuốc, liền chạy về phía cung thất, chỉ chốc lát sau, Sở thái y và thái y này đã quay trở lại.

“Y sẽ chết sao?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

Sở thái y bẩm:“Bệ hạ, lần này là vết nối xương của vương gia bị vỡ ra, không phải gãy xương.”

“Tức là không có việc gì?”

Nếu Tư Mã Thanh Sa không phải Hoàng đế, thì có lẽ Sở thái y đã động chân động tay với hắn rồi,“Xương bị gãy hai lần ở cùng một chỗ, sau này có lẽ vương gia đi lại sẽ khó khăn.” Sở thái y nói.

“Không thể đi lại cũng tốt.” Tư Mã Thanh Sa nhẹ giọng: “Như vậy y sẽ chẳng đi đâu được.”

“Bệ hạ.” Sở thái y lớn tiếng nói:“Thần đã từng bẩm với bệ hạ, rằng vương gia không thể lại bị thương. Nếu cứ như vậy, mệnh y sẽ không dài.”

Một câu “mệnh sẽ không dài” khiến Tư Mã Thanh Sa thất thần hồi lâu, cuối cùng hắn nói:“Biết rồi, trẫm không gặp y nữa là được.”

“Không gặp y?” Sở thái y hỏi, lão tuyệt đối không tin.

“Không gặp y, sẽ không làm y tổn thương nữa…” Tư Mã Thanh Sa tựa như người say rượu, lắc lư đứng dậy, nói:“Trẫm không biết nên ở bên y như thế nào…”

“Vậy hãy tìm một tòa nhà bên ngoài cung.” Sở thái y nói lời ấp ủ đã lâu trong lòng,“Bệ hạ, ngài để vương gia rời khỏi nơi này đi.”

“Ta không buông tay được.” Tư Mã Thanh Sa lại nói:“Cho dù y có là kẻ thù giết cha ta, ta… ta cũng không thể rời khỏi y.”

Sở thái y đi theo phía sau Tư Mã Thanh Sa, nhìn vị đế vương luẩn quẩn trong cung thất của La Duy mãi, dưới chân như có sức nặng ngàn cân, một mình tập tễnh bước ra khỏi điện Ngưng Lộ. Sở thái y không tin lời Tư Mã Thanh Sa, nhưng nếu từ nay về sau Tư Mã Thanh Sa thật sự không đến điện Ngưng Lộ nữa, thì ít nhất La Duy vẫn còn có thể sống bình yên trong điện Ngưng Lộ, là như vậy nhỉ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio