Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 429: tấn công hoàng thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương thượng thư nhìn Trữ Phi và Tạ Ngữ ra khỏi phòng, rồi nhìn La Duy đang lật qua lật lại thanh Thượng Phương bảo kiếm. Y quyết định mặc kệ lời Trữ Phi, muốn giết ai thì cứ giết, không thể trông cậy vào một tướng quân mới từ chiến trường về, lời nói còn chẳng thể phát ra chút sát khí.

“Muốn giết ai thì giết ư?” La Duy nói với Vương thượng thư: “Kỳ thật, người con muốn giết có rất nhiều.”

Vương thượng thư quyết định coi mấy lời La Duy nói như câu chuyện làm vui, không thì ông sẽ không thể đứng vững trong căn phòng này mất.

Lúc này Long Thập Nhất đến điện Duyên Niên tìm hiểu tin tức trở về, vừa đứng trước mặt La Duy đã nói: “Vương gia, hoàng hậu nương nương cũng đến điện Duyên Niên.”

“Thái Hậu nương nương có khỏe không?” La Duy hỏi.

“Thuộc hạ không thể đi vào.” Long Thập Nhất nói: “Điện Duyên Niên không truyền ra bất cứ tiếng động nào hết.”

“Trong tay chúng ta đang có bao nhiêu thị vệ?” La Duy hỏi.

Long Thập Nhất đáp: “Cũng không có bao nhiêu, hơn ba trăm người.”

“Đều đang ở Y Cẩm viên?” La Duy còn không biết mình đang có tận hơn ba trăm thị vệ nữa kìa.

“Không phải ạ.” Long Thập Nhất vội lắc đầu: “Nơi này chỉ có năm mươi mấy người.”

Trừ Long Thập đang trông Long Tiêu, thì ba người Long Thập Nhị cũng đi đến. Long Thập Tứ đầy vẻ hưng phấn, vừa vào đã cất lời: “Vương gia, thuộc hạ phải đi chém giết ở chỗ nào?”

“Năm mươi mấy người… có thể đánh điện Duyên Niên không?” La Duy hỏi bốn người: “Liệu có ít người quá không?”

“Không thể dùng thị vệ với phụ nhân hậu cung được.” Long Thập Nhất nói: “Cùng lắm là dùng mấy thái giám thân thể khỏe mạnh, ta thấy năm mươi mấy thị vệ này không đủ, các ngươi nghĩ sao?” Hắn hỏi ba người Long Thập Nhị.

Ba người Long Thập Nhị cùng gật đầu, Long Thập Tứ còn nói: “Nếu bốn người thuộc hạ cùng đi, thì chẳng cần thị vệ đâu.”

Long Thập Nhất nói với La Duy: “Vương gia, nhưng dù sao chúng thuộc hạ cũng là nam tử, cứ như vậy cứ như thế mà đưa thị vệ đi chém giết liệu có ổn không?”

“Lúc này khác.” La Duy mặc kệ danh dự hậu cung, đây là hậu cung của Long Huyền, không phải của y: “Vậy các ngươi mang bốn mươi thị vệ với mấy thái giám mà các ngươi cho là khỏe mạnh trong điện Duyên Niên đi, có thể giết ai thì cứ giết.”

Lúc này Vương thượng thư mới lên tiếng: “Vậy Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu hai cung, rồi cả hoàng hậu nương nương thì sao? Vương gia định xử trí những người đó thế nào?”

“Đón Hoàng thái hậu đến Y Cẩm viên, còn ba người kia cứ để ở điện Duyên Niên là được, ta không rảnh quan tâm đến họ.” Khi nhắc đến ba phụ nhân hậu cung kia, mặt La Duy đầy vẻ chán ghét.

“Vậy thuộc hạ đi được chưa?” Long Thập Nhất lại hỏi La Duy.

“Đi đi.”

Long Thập Tứ nói: “Thật sự có thể giết người?”

“Có mấy thái giám thôi mà, giết hết đi.” La Duy nói: “Các cung nữ có ai phản kháng cũng giết hết.”

“Vương gia!” Vương thượng thư vội la lên: “Nếu có ai gây bất lợi cho Hoàng thái hậu nương nương thì sao?” La Duy cứ gặp ai là giết như vậy, ba vị kia sinh thù mà ra tay với La Tri Ý thì phải làm sao?

“Các ngươi trở ra, trước tiên đừng giết người, cứu cô cô ta đã.” Lúc này La Duy mới nói với bốn người Long Thập Nhất: “Có khó khăn gì không?”

“Không khó.” Long Thập Nhất nói, lúc này hắn mới thấy việc nam tử không được vào hậu cung là vô cùng có lợi, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến, rằng nếu họ muốn giết người ở hậu cung, thì chẳng có ai là đối thủ của họ cả.

“Vậy mau đi đi.” La Duy vung tay lên.

Bốn người Long Thập Nhất lui ra ngoài, chiêu tập nhân thủ, chạy về phía điện Duyên Niên.

Thư phòng chỉ còn lại Vương thượng thư và La Duy, Vương thượng thư liền hỏi: “Vương gia, vậy hạ quan phải làm gì?”

“Vương bá phụ đừng khách khí với con.” La Duy bày bản đồ Bắc Yến trước mắt Vương thượng thư: “Bệ hạ cần quân chi viện, Vương bá phụ, người thấy chúng ta phải làm thế nào?”

Vương thượng thư đến cạnh La Duy: “Ta vẫn chưa nghĩ ra.”

“Nơi này chính là bãi Hoán Khê.” La Duy dùng chân chỉ chỉ vị trí bãi Hoán Khê: “Phía sau là sông Hoán Khê, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể tử chiến đến cùng. Chúng ta phái hai đội quân tới, cùng lắm cũng chỉ giải quyết được liên doanh Yến Thương, cho dù trận này Trữ Phi treo soái ấn, chúng ta cũng không có đủ binh cho huynh ấy mang đi. Trong tay không có binh, Trữ Phi có dũng mãnh hơn nữa cũng chẳng có cách nào.”

Vương thượng thư và La Duy cùng lâm vào trầm tư, thượng tướng trong triều, không phải đang ở Bắc Yến thì là ở Nam Chiếu, bọn họ phải tìm hai đội quân ở đâu ra? Trữ Phi về triều điều binh, có tướng, nhưng binh lấy ở đâu được?

La Duy đi đi lại lại trong thư phòng, y có thể không nghĩ đến Long Huyền, nhưng Vệ Lam và đại ca đều đang ở bãi Hoán Khê, vô luận thế nào y cũng phải nghĩ ra cách. Long Huyền, La Duy ngẫm nghĩ, những không hiểu sao vẫn cứ nghĩ tới Long Huyền. La Duy cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, y từng nói không thể tin Dương Nguyên Tố, nhưng Long Huyền vẫn muốn đánh cược, giờ thì hay rồi, thua cuộc, Đại Chu phải làm sao đây?

Thư phòng nơi Y Cẩm viên thực im lặng, chẳng thể nghe thấy tiếng thét gào chém giết chỗ hậu cung.

Cửa Nam hoàng cung, Thường Lăng nhìn thấy Trữ Phi thì chợt cả kinh. Trữ Phi về triều, chẳng lẽ đại quân tại Bắc Yến đã chiến thắng, Long Huyền sắp về triều sao?

Tạ Ngữ đứng bên cạnh Trữ Phi, chỉ vào Thường Lăng nói: “Quốc cữu gia, ngươi định làm cái gì vậy? Không có chiếu chỉ mà dám mang quân đến dưới hoàng thành, ngươi có mình là tội gì không?”

Thường Lăng bình tĩnh lại, hôm nay gã nghe tin Long Tường qua đời, lại nhận được thư của Liễu thị Thái Hậu, nói là La Duy muốn ra tay với mẹ con Thường thị hoàng hậu. Ngay lúc Thường Lăng còn đang do dự, thì thư cầu cứu của Thường thị hoàng hậu cũng đến nơi, nói La Duy muốn giết nàng và Long Tiêu. Mẹ con Thường thị hoàng hậu là hy vọng cuối cùng của Thường Lăng, nếu ngay cả mạng sống của họ mà gã cũng không thể bảo đảm, vậy thì Lĩnh Nam Thường thị sẽ chẳng có ngày mai, thà rằng cùng chết hết. Ai biết La Duy giết mẹ con Thường thị có phải do kế của Long Huyền hay không? Tập hợp tất cả các ý tưởng lại, Thường Lăng mang theo binh lính của gã đến dưới hoàng thành.

Tạ Ngữ thấy Thường Lăng đứng dưới thành cúi đầu không nói, nhưng không lùi binh, liền đứng trên thành lâu lớn tiếng đọc chiếu thư của Long Huyền, rồi lại lớn tiếng nói với các binh tướng phía dưới: “Vương gia đã quyết định, chỉ cần buông đao, ngài sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Không ít binh tướng dưới thành do dự.

“Đừng nghe Tạ Minh Viễn nói bậy!” Thường Lăng lúc này quát các bộ hạ: “Hắn và La Duy luôn luôn giao hảo, đừng quên, Tạ Minh Viễn chính là đệ tử của La Tri Thu! Chiếu thư kia nhất định là hắn giả mạo!”

“Thường Lăng!” Trữ Phi nhìn Thường Lăng tức giận nói: “Đây là chiếu thư ta tự tay mang về, ngay cả ý chỉ của bệ hạ ngươi cũng không tuân theo sao?”

“Ngươi cũng cùng phe La Duy thôi!” Thường Lăng lúc này đã không rảnh để lo nghĩ nhiều, lạnh nhạt nói với Trữ Phi: “Ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi?”

“Ngươi muốn bị tru di cửu tộc?!” Trữ Phi hỏi Thường Lăng.

“Thường thị hiện tại nào còn có cửu tộc?” Thường Lăng cười to, vung tay ra lệnh cho các bộ hạ: “Tấn công thành!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio