Kem vani được mang lên, Vu Thức Khiêm đưa đến đặt trước mặt Chu Trạch Diên, nói: “Từ nãy đã muốn hỏi con, trên mặt bị gì vậy?“
“Không cẩn thận bị xước.“ Chu Trạch Diên cọ má, cảm thấy chỗ dán urgo có chút không thoải mái.
Vu Thức Khiêm nhìn hắn múc một muỗng kem lớn đút vào miệng, mỉm cười nói: “Nghe Cooper nói con nộp đơn trao xin học bổng trao đổi sinh viên với trường LSE, xem ra chú có thể sắp thành đàn anh của con rồi.“
Chu Trạch Diên nghe được chuyện này, sắc mặt hơi ảm đạm, nói: “Có thể trở thành sinh viên cùng trường với chú, đó là vinh hạnh của con.“
Vu Thức Khiêm thu lại nụ cười, hỏi: “Nhìn dáng vẻ của con thế này, dường như không muốn đi?“
Chu Trạch Diên đáp: “Nếu như để thư thả vài năm thì tốt quá, bây giờ con căn bản chưa kịp chuẩn bị tinh thần, cho nên thấy đường đột quá.“
Vu Thức Khiêm nói: “Cha con hi vọng con đi?“
Chu Trạch Diên buồn thiu gật đầu, Vu Thức Khiểm hiểu ra, nói:“Chỉ tiêu tuyển sinh hàng năm của LSE rất hạn chế, bây giờ là cơ hội hiếm có, nếu chú là y, cũng sẽ động viên con đi.“
Chu Trạch Diên hoàn toàn coi ông như bậc cha chú mà trút bầu tâm sự, “Ba con nếu như chỉ là khích lệ thì tốt, nhưng ông ấy bắt con phải đi. Con cảm thấy, ý của y và chú không giống nhau, nếu như con không đủ xuất sắc cùng ưu tú, vậy đứa con trai này đối với y, chẳng có ý nghĩa gì.“
Vu Thức Khiêm nói: “Cha con thật sự cần bồi dưỡng một người thừa kế đủ xuất sắc.“
Chu Trạch Diên cầm dĩa nhỏ chọc chọc đĩa salad nhỏ trước mặt thê thảm đến không dám nhìn.
Vu Thức Khiêm suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng người làm cha gửi gắm hi vọng với con cái là chuyện dễ hiểu. Từ góc độ của chú, chú đề nghị hai cha con nên trao đổi nhiều hơn, dù sao cha con cũng không phải người giỏi về biểu đạt.“
Chu Trạch Diên nghiêm túc lắng nghe, rồi nói: “Chú Vu, cảm ơn chú.“
Ở bên kia, Chu Nhâm lặng lẽ nhìn phía này hồi, quay sang trợ lý lắc đầu, nói: “Không cần chào hỏi, gặp mặt mất tự nhiên.“
Trợ lý hiểu ý gật đầu, sếp và phó thị trưởng Vu trước đây là thông gia, giờ quả thật có hơi xấu hổ.
Vu Thức Khiêm trong giới chính khách ở Bắc thành cũng coi là mộc tú vu lâm (), ông tại chức Phó thị trưởng, năng lực làm việc dĩ nhiên không bàn đến, đặc biệt đáng nhắc tới đó là bối cảnh trong sạch, hầu như chưa từng dính vào tin đồn thất thiệt nào. Nhưng ấn tượng của Chu Nhâm với vị tiền thông gia này là: khôn khéo tài trí (), EQ cao vô cùng.
Lúc này Chu Nhâm có chút nghi ngờ, Vu Thức Khiêm và con út làm gì có mối liên hệ giao du nào, hai người lần đầu gặp mặt là ở lễ kỉ niệm đám cưới bạc của Vu Thức Khiêm mấy tháng trước, từ bao giờ mà quen thân đến mức hẹn nhau đi ăn trưa?
Sau bữa trưa, Vu Thức Khiêm vội về đi họp, ông và Chu Trạch Diên tạm biệt nhau ở cửa nhà hàng.
Chu Nhâm và trợ lý vẫn ngồi chỗ cũ, qua cửa thủy tinh sát đất nhìn hai người chào tạm biệt, Vu Thức Khiêm nói gì đó, lại đưa tay vỗ vai Trạch Tục, Trạch Tục lập tức vừa cung kính lại ngượng ngùng mỉm cười.
Trợ lý thuận miệng nói: “Nếu không nói ra, nhìn hai người họ thật sự rất giống cha con ấy.“
Lông mày Chu Nhâm giật giật, hừ lạnh một tiếng khó mà nghe được.
Buổi chiều, Chu Trạch Diên đến quán của Bạch Khôn. Tối hôm qua hắn bị Chu Nhâm cấm túc gần như nhốt trong nhà, bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Bạch Khôn.
Bạch Khôn vừa thấy hắn lập tức trào phúng: “Chu thiếu của chúng ta đêm qua bị ba ba nhốt trong phòng, đáng thương quá đi thôi.“
Chu Trạch Diên không phản bác lời múc mỉa của gã, vô lực ngồi bên quầy bar, búng tách một cái vừa phải, nói: “Cho tôi một ly nước ép lựu.“
Bấy giờ Bạch Khôn mới nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, kinh hãi nói: “Ba ông đánh?“
Cả người Chu Trạch Diên nằm rạp trên mặt quầy, từ dưới ngước nhìn gã, nói: “Hôm qua đánh nhau với một người trên đường, hắn ta nói mấy lời không sạch sẽ nghe xong khó chịu, nhất thời không nhịn được. Hơn nữa, ba tôi mà dám đánh tôi à? Tôi sắp đi học trường LSE, là một thằng con ngoan làm rạng rỡ tổ tông đó.“
Bạch Khôn bó tay, hỏi: “Trong bụng cô nàng kia, là con ông thật à?“
Chu Trạch Diên phiền não nói: “Tôi làm sao biết? Còn phải chờ sinh ra làm xét nghiệm.“
Ánh mắt Bạch Khôn lóe sáng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chu Trạch Diên ngẩng đầu, cằm tì lên quầy, hai tay ôm đầu, xoắn xít: “Xem ra phải đi giải hạn, gần đây tôi cmn quá xui.“
Bạch Khôn đưa tay nắm vành tai hắn kéo kéo, trêu chọc hắn: “Cười một cái, ca thưởng cưng li rượu.“
Chu Trạch Diên nhe răng ngoác miệng cười, mặt như đưa đám nói: “Chức năng cười hoại tử, đã là giai đoạn cuối.“
Nhân viên phục vụ lại đây giao hóa đơn, Bạch Khôn tiện tay cầm bút của cậu ta, đi đến trước mặt Trạch Diên, nhanh chóng vẽ vài nét bút trên miếng băng dán.
Chu Trạch Diên theo bản năng che mặt, mắng: “Ông tìm đường chết đó tiểu Bạch ca ca!“ Hắn cầm li thủy tinh coi như gương soi, trên miếng dán xuất hiện mặt cười le lưỡi.
Bạch Khôn ném bút đi, cười nói: “Tổ truyền thần bút, chuyên trị thời kì cuối!“
Chu Trạch Diên vui vẻ: “Làm phiền cao nhân trị cho gia phụ?“ Từ khi hắn nhớ chuyện, đều chưa từng thấy Chu Nhâm cười.
Bạch Khôn giật mình sợ hãi, cố nặn ra nụ cười: “Không bằng ông đổi ba đi?“
Chu Trạch Diên bật cười đánh gã một cái, đang cười bỗng nhiên lại buồn bực, đổi sang mộng ông bố vẻ mặt tươi cười hòa ái dễ gần? Hắn không nhịn được ở trong lòng thay bằng khuôn mặt Vu Thức Khiêm. Hồi còn rất nhỏ, mỗi lần bị Chu Nhâm đánh, hắn sẽ len lén ảo tưởng sáng mai tỉnh lại, Chu Nhâm liền bị người ngoài hành tinh bắt đi, có một ba ba mới tới thay thế y.
Vu Thức Khiêm hoàn toàn phù hợp với hình tượng người cha mà hắn ảo tưởng thời thơ ấu.
Bạch Khôn thấy hắn như đi vào cõi thần tiên, vỗ nhẹ đầu hắn một cái, hỏi: “Thật sự muốn đổi ba khác?“
Chu Trạch Diên sờ sờ tóc: “Trước kia quả thật muốn đổi, nhưng bây giờ, hình như đã nhìn quen ông ba mặt lạnh rồi.“ Nếu thật sự có thể đổi, cho dù là hình mẫu người cha lý tưởng như Vu Thức Khiêm, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy luyến tiếc.
Chém chém chém một trận, trong lòng Chu Trạch Diên đã khá hơn, lấy chìa khóa xe ra lắc qua lắc lại, có chút đắc ý nói: “Đi, anh em đưa chú đi rửa xe.“
Thật ra hai người cũng không có nơi nào để đi, khai xe chạy một vòng lớn quanh Bắc thành, suýt nữa là lái đến khu Tam Hoàn, rất may Chu Trạch Diên cứ băn khoăn về hậu quả nếu về quá muộn, mới ý do vị tẫn đưa Bạch Khôn về, sau đó phóng như bay về nhà.
Lái xe vào gara, đậu sát Q của Chu Nhâm, đi ra nhìn một chút,phòng Chu Nhâm trên lầu hai không sáng đèn. Dạo này hắn trở về rất khuya, phát hiện Chu Nhâm vô cùng thích xem tin tức, mỗi lần vào nhà, Chu Nhâm đều là mặt mày nghiêm túc chăm chú theo dõi, ngay cả những tin linh tinh lặp đi lặp lại y cũng ngồi xem không chớp mắt.
Quả nhiên, Chu Nhâm đang ở phòng khách lầu một xem tin tức.
“Ba ba, con đã về.“
Chu Nhâm cũng không quay đầu lại, hỏi: “Đi đâu chơi?“
Chu Trạch Diên nói: “Đi hóng gió, thử xe mới.“ Hắn mở tủ lạnh lấy lon coke, đi tới đầu kia ghế salon ngồi xuống xem tivi, kênh tin tức đang đưa tin một quốc gia Tây Á đang chiến loạn.
Chu Nhâm liếc mắt dò xét, ngạc nhiên nói: “Dán miếng băng mới?“
Chu Trạch Diên sờ mặt một cái, bâng quơ: “Là do Bạch Khôn vẽ.“
Tin này phát xong, tiếp đến là tin người lãnh đạo ra nước ngoài, Chu Trạch Diên không có hứng thú, ngửa cổ uống nửa lon coke, chợt cảm thấy gì đó, len lén liếc Chu Nhâm. Chu Nhâm hình như đang nhìn chằm chằm hắn, trong giây lát dời mắt đi, cả người có sự cổ quái khó nói rõ.
Trong lòng Chu Trạch Diên lộp bộp, cảm giác kì quái khó tả này, gần đây hắn cảm nhận được từ trên người Chu Nhâm.
Hắn hơi co rụt người với tay lấy điều khiển chuyển sang kênh Bắc thành, thế mà cũng đang phát bản tin.
“Xế chiều hôm nay, Phó thị trưởng Bắc thành – đồng chí Vu Thức Khiêm tham dự hội nghị công tác kinh tế mùa thu của Bắc thành, trong cuộc họp, đồng chí Vu Thức Khiêm nghiêm túc lắng nghe ý kiến của người phụ trách các ban ngành.“
Chu Trạch Diên thầm nghĩ, thì ra buổi trưa Phó thị trưởng Vu vội vã chạy đi dự hội nghị chính là cái này?
Đây vốn là tin tức không có gì hấp dẫn, con trai dường như xem rất say mê, Chu Nhâm đầy bụng không vui, nói: “Đổi kênh.“
Chu Trạch Diên không khỏi liếc y một cái, nhưng không làm, tiếp tục nhìn tivi, hỏi: “Ba, ba và Phó thị trưởng quen biết à?“
Chu Nhâm nhịn xuống: “Không quen lắm, làm sao?“
Chu Trạch Diên nói: “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy chú ấy thật sự là một trưởng bối rất đáng tôn kính, ờ, cũng là người cha tốt.“ Vừa nói hắn vừa nhìn Chu Nhâm đầy thâm ý, Vu Thức Khiêm nói chuyện với người khác thường lộ ra ông rất thương và bao dung Vu Uyển Hân, còn Chu Nhâm cho tới giờ chưa từng nhắc tới con trai như vậy.
Chu Nhâm sa sầm mặt mày, cảd xúc âm u trong lòng y trải qua thời gian ủ men, sớm đã bị phóng đại gấp mấy lần. Ngay cả ‘ba ba’ – lá bài tẩy duy nhất của y, vậy mà có người dám nhúng chàm?
Y hờ hững nói: “Nếu như có thể, tôi một chút cũng không muốn làm ba ba cậu.“
Chu Trạch Diên sửng sốt, khiếp sợ nhìn khuôn mặt nghiêng không cảm xúc của Chu Nhâm.
Chu Nhâm không nói gì nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Chu Trạch Diên cứng ngắc ngồi chỗ đó, câu nói kia của Chu Nhâm nhảy loạn trong đầu — trong lòng có đáp án vô cùng sinh động.
=======
CHÚ THÍCH:
/ Mộc tú vu lâm xuất phát từ câu Nghĩa là.
Đại ý bác Khiêm tài giỏi hơn người.
/ Nguyên văn là Trường tụ thiện vũ: ý chỉ những người khôn khéo, biết đưa đẩy, thuận nước dong thuyền.