Động tác nhai nuốt của Bạch Khôn nhất thời dừng lại, chần chờ nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Xác định không đi?“ Thấy Chu Trạch Diên gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Nói gió chỉ mưa, ông thật là… Thôi, không đi cũng tốt.“
Chu Trạch Diên nói: “Vốn không muốn đi, bây giờ lại có con trai thì càng không muốn đi.“
Bạch Khôn nuốt mẩu kẹo xuống, túi đồ trong tay tiện tay đặt ở bậc thang sau lưng, nghiêm túc hỏi: “Vậy ba ông thì sao? Tôi đoán chú ấy sẽ không đồng ý.“
Chu Trạch Diên “hừ“ một tiếng nói: “Mặc kệ y, sợ gì y có đồng ý hay không, dù sao tôi cũng không đi.“
Bạch Khôn làm như hiểu rõ nói: “Ông lại chọc giận ba ông?“
Chu Trạch Diên thẹn quá nói: “Cút đê! Ông đây chọc y làm gì?“
Quan hệ của cha con Chu gia bạo lực nhiều năm, Bạch Khôn không coi những lời này có sức nặng, cố ý giật mình hỏi: “Trạch Diên tiểu bảo bối, rốt cục ông bị ba ông bỏ rơi à?“
Chu Trạch Diên bây giờ có thành kiến với Chu Nhâm, vừa nhắc tới y, ngọn lửa trong lòng liền bùng lên.
Bạch Khôn cầm một túi Cadbury () ra, bóc một chiếc kẹo ném vào miệng, nói: “Không bằng tiểu Bạch ca ca đưa cưng đi trốn?“
Chu Trạch Diên muốn nói lại thôi, Bạch Khôn không có chính miệng nói muốn đi cùng mình qua Anh, hắn chủ động mở miệng hỏi thì lại thành ra thể loại gì? Hắn suy nghĩ một chút nói: “Ông tính cứ ở hoài trong khách sạn?“
Bạch Khôn liếm môi, nói: “Dĩ nhiên không… Mua căn phòng ở, dù sao cũng không thể về phá đám một nhà ba người kia.“
“Ừ, cái này được.“ Chu Trạch Diên nói: “Tôi nghe nói Lincoln Bar chuyển nhượng cho Trương Khải? Ông không muốn đến công ty, không bằng mua lại quán bar đi.“
Gói cadbury kia Bạch Khôn ăn gần hết chỉ còn lại hai viên, hàm hồ nói: “Vừa mới chuyển đi chẳng mấy ngày, thoáng cái đòi quay lại? Trương Khải có thể ở trước mặt mọi người bôi anh đây đen hơn than đó.“
Chu Trạch Diên cao giọng: “Cứ để hắn ta bôi đi! Trương Khải là thằng bỏ đi! Hắn ta trừ ăn nhậu, những thứ khác hiểu cái trym! Quán bar của chúng ta trong tay hắn ta cùng lắm trụ được ba tháng là đóng cửa, không tin ông chờ xem!“
Bạch Khôn cười hở cả răng, nói: “Được rồi, đợi lát anh đây đi tìm hắn ta, thà bị tô đen một vạn lần, cũng phải che chở quán bar của “chúng ta“ ha.“
Chu Trạch Diên căn bản không nhận ra thâm ý trong lời gã, quả quyết nói: “Đừng chờ lát nữa, đi ngay bây giờ đi, tôi đi cùng ông.“
Người tiếp nhận quán bar là Trương Khải quen biết bọn họ đã lâu, là kẻ mấy tháng trước uống quá chén nhận nhầm điện thoại của Chu Nhâm rồi kêu ‘ba’. Người nọ là nhị thế tổ chân chính, trừ tiền ra chẳng có gì cả. Chẳng qua lòng dạ không thâm sâu, người cũng coi như thành thật, mua lại quán bar từ tay hắn ta không phải việc khó, chỉ là thiếu nợ nhân tình mà thôi.
Trải qua lần chuyển tới chuyển lui này, Lincoln Bar cuối cùng vẫn về lại trong tay Bạch Khôn.
Quá trưa, trong quán không có ai, hai người tùy tiện ngồi xuống một cái bàn, Chu Trạch Diên lật xem hợp đồng mới ký, nghiêm túc nói: “Ông còn muốn mua nhà, chờ mua nhà xong ông nhất định biến thành nghèo rớt mồng tơi, cho nên ông phải nghe lời tôi.“
Bạch Khôn – kẻ sắp biến thành nghèo rớt mồng tơi – rất phối hợp ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Trước tôi luôn muốn góp cổ phần vào quán, lúc này nói gì tôi cũng phải nhập một phần,“ Chu Trạch Diên nghiêm túc nói, “ông là cổ đông lớn nhất, tôi sẽ phụ trách góp phần còn thiếu, cuối năm chia lợi nhuận theo cổ phần, ok không?“
Bất kể nói thế nào, nguyên nhân Bạch Khôn bán quán có liên quan đến hắn, mà hắn lại không muốn mắc nợ Bạch Khôn.
Bạch Khôn lờ mờ đoán được ý đồ của hắn, khó tránh khỏi mất mát, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, nửa thật nửa giả nói: “Aish, nếu mà không có ông, ca biết phải làm sao đây.“
Chu Trạch Diên tự cho là đã giải quyết xong vấn đề bự nhất, hếch cằm hung ác nói: “Vẫn chưa xong đâu, mỗi tháng ông phải đưa tôi một chai Royal Salute, mặt tôi tương đương thẻ VIP giảm %, ngày lễ tết cuối tuần giảm như bình thường! Nếu không phản đối, tôi là cổ đông số hai, bảo lưu quyền lợi tùy thời buộc tội ông!“
“Dĩ nhiên không thành vấn đề, mặt khác, tôi còn có thể cung cấp cho cổ đông số hai gói bảo hiểm thân thể, cả đời miễn phí, không mất ship đưa hàng tới cửa.“ Bạch Khôn dõng dạc nói xong, lộ ra nụ cười tiện hề hề, “Cổ đông số hai, ngài thấy có phải rất động tâm không?“
Chu Trạch Diên cầm hợp đồng đánh vào mặt gã.
Bận bịu một hồi xong, hắn không đến trường nữa, về thẳng nhà.
Tối hôm qua mưa to một trận, hôm nay khí trời trong lành, mát vẻ vô cùng, thảm cỏ cũng bị nước mưa cọ rửa qua màu sắc phá lệ lóng lánh.
Chu Trạch Diên không dậy nổi tinh thần, đêm qua hắn ngủ không yên, cả đêm tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần.
Bảo mẫu bế bé ra bãi cỏ trước sân phơi nắng, Chu Trạch Diên đi qua chào hỏi, cúi người trêu đùa bé con.
Còn có hai ngày nữa bé con sẽ đầy tháng, nhóc mập này da dẻ đã hết nhăn nheo, hoàn toàn khác xa dáng vẻ xấu xí Chu Trạch Diên lần đầu tiên nhìn thấy. Mặt mũi dĩ nhiên còn chưa rõ nét, nhưng bây giờ ngay cả Chu Trạch Diên cũng nhìn ra, đường nét trên khuôn mặt bé đích xác rất giống hắn. Chu Trạch Diên luôn cảm thấy bé chậm lớn, đến bây giờ cũng chỉ xoay trái xoay phải, tay nhỏ chân nhỏ thỉnh thoảng vung vẩy một hai lần, ngay cả số lần cười cũng rất ít.
Theo tốc độ lớn lên như này, khoảng cách cái hi vọng “mang con trai mặc đồ gia đình đến khu vui chơi tấp nập cho con trai ngồi trên cổ hai cha con chật vật len trong đám người trải qua ngàn khó vạn hiểm rốt cục mua được vé tàu lượn siêu tốc“ thành hiện thực, tựa hồ quá xa vời.
Trêu đùa bé mà lòng đầy phiền muộn, Chu Trạch Diên trở về phòng, ngả xuống gối liền ngủ.
Chờ hắn tỉnh dậy, trời đã tối rồi. Hắn ngồi dậy hơi giật mình, từ cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, xe của Chu Nhâm đậu trong gara. Lúc này hắn mới đi tắm rửa thay đồ, thần thanh khí sảng xuống lầu chiến đấu.
Chu Nhâm vốn đang xem tạp chí tài chính kinh tế, nghe tiếng vang từ phía cầu thang truyền tới, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Vừa rồi y nghe người giúp việc nói Nhị thiếu gia sáng đến giờ ở trên phòng ngủ, vì vậy cũng không thấy lạ. Trải qua chuyện ngày hôm qua lòng tin của y đối với chuyện có thể ở chung với con trai như thường, gần như không còn là bao.
Chu Trạch Diên đi tới, ngồi nghênh ngang đối diện y, Chu Nhâm không tỏ vẻ gì lật báo, trong lòng lại khẩn trương biết bao.
Chu Trạch Diên cay nghiệt nói: “Tôi quyết định, tôi không đi Anh.“
Chu Nhâm vẫn không ngẩng đầu, thẫn thờ đáp: “Không được.“
Chu Trạch Diên lạnh lùng nói: “Đây chỉ là thông báo, không phải là tới tìm ngài thương lượng.“
Chu Nhâm nói: “Đúng là không cần phải thương lượng, con phải đi.“
Chu Trạch Diên sống chết nhìn chằm chằm y, hỏi: “Tại sao ngài muốn đuổi tôi đi?“
Chu Nhâm rốt cục cũng nhìn về phía hắn, trên mặt không nhìn ra tâm tình, giọng nói cũng bình thản đến cực điểm: “Con nghĩ nhiều rồi.“
Chu Trạch Diên cười lạnh một tiếng, thốt lên: “Đến tột cùng là ai nghĩ nhiều? Ngài vì sợ, cho nên mới không muốn chờ đợi muốn cho tôi ra nước ngoài đi?“
Ngón tay Chu Nhâm nắm tạp chí siết thật chặt, chuyện nên tới vẫn phải tới.
“Thật ra thì ngài có gì mà phải sợ? Người nên sợ rõ ràng là tôi.“ Chu Trạch Diên trào phúng: “Ngụy trang lâu như vậy, cũng không biết ngài có mệt hay không.“
Chu Nhâm mặt không biểu cảm nghe hắn nói chuyện, cả người cứ như rơi xuống hầm băng, lạnh cứng cả người.
Chu Trạch Diên nói nhỏ: “Tôi nói mấy lời như vậy với ngài, ngài không cảm thấy rất tức giận sao? Thế nào mà tôi nhớ từ nhỏ đến lớn, ngài đối với Chu Trạch Diên không nương tay. A, tôi biết rồi, ngài không nỡ đánh tôi, có phải không?“
Hắn đứng lên, mắt nhìn xuống Chu Nhâm đang trầm mặc, cười lạnh hai tiếng nói: “Tôi chẳng những sẽ không đi Anh, tôi còn muốn mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt ngài, hi vọng điều này không làm ngài quá khốn khổ, ba-ba!“
Câu cuối này tràn đầy ác ý, Chu Trạch Diên cũng sửng sốt một chút, hắn xoắn xít mấy giây, hừ mạnh một tiếng, đi thẳng lên lầu mà không quay đầu lại.
Chu Nhâm khép tạp chí lại, cảm thấy cổ họng khó chịu, y ho khan hai tiếng. Người giúp việc tiến lại nói: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia nói đưa cơm tối đến phòng cậu ấy, vậy bây giờ ngài dùng bữa ạ?“
Chu Nhâm nói: “Không cần, tôi còn chưa muốn ăn.“
Người giúp việc kinh ngạc nói: “Cổ họng ngài sao đột nhiên lại khàn rồi? Vừa nãy còn tốt lắm mà…“
Chu Nhâm lại ho khan mấy cái, giọng khàn khàn nói: “Tôi không sao, chị đi làm việc đi.“
Trong phòng trên lầu hai, Chu Trạch Diên ngồi trên ghế thở mạnh, vừa rồi ở trước mặt Chu Nhâm dùng giọng điệu đó nói những lời đó, lại có thể toàn thây trở về, thật không biết nên nói hắn mạng lớn hay Chu Trạch Tục quá có trọng lượng nữa.
Nhưng cái này so với ác ý làm xấu xí tiền đồ của Chu Trạch Tục, hiển nhiên có thể đả động Chu Nhâm. Lần này khẳng định chọc Chu Nhâm tức chết, nhìn y không nói ra được một câu là biết, chỉ là tức thành như vậy mà vẫn không nỡ ra tay, thật đúng là cảm thiên động địa.
Đả kích trả thù thành công mà không vui sướng như đã tưởng, Chu Nhâm sở dĩ tức giận, càng có thể chứng minh y thích Chu Trạch Tục đến thế nào.
Nghĩ đến đây, bé hư Chu Trạch Diên lại thấy quá khó chịu.
Giữa đêm, Chu Trạch Diên đang ngủ say thì bị tiếng khóc liên miên không dứt của trẻ nhỏ đánh thức.
Thường ngày, cục cưng của Chu gia không hay khóc thế, hôm nay bảo mẫu dỗ kiểu nào cũng không nín.
Chu Trạch Diên ở rất gần phòng bé, bé con vừa mới bắt đầu khóc hắn liền tỉnh, lúc này tay chân luống cuống hỗ trợ, nào là làm mặt quỷ nào là hát như đọc, đáng tiếc bé con chẳng hề nhìn hắn.
Chu Nhâm khoác áo choàng lại đây, bảo mẫu vội giải thích: “Vốn đang ngủ rất ngon, đột nhiên bắt đầu khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ được. Trán không nóng, không bị sốt.“
Chu Nhâm đưa tay sờ trán bé, đúng là mát thật.
Chu Trạch Diên không hiểu gì cả, gấp gáp nói: “Không bị sốt chẳng lẽ bị bệnh?“
Chu Nhâm nói: “Đi bệnh viện kiểm tra một chút mới biết.“
Giọng của y khàn khàn, Chu Trạch Diên ngẩn người, rất nhanh lại nói: “Vậy nhanh lên một chút đi, tôi đi lấy xe, bảo mẫu à cô ôm bé xuống lầu cẩn thận.“
Chu Nhâm kịch liệt ho khan hai tiếng, Chu Trạch Diên lao như cơn gió chạy ra ngoài.
Bảo mẫu vội dùng chăn lông bọc bé kĩ lưỡng, Chu Nhâm bỏ quần áo tã bỉm vào túi, đề phòng chẳng may phải nằm viện.
Bên ngoài truyền tới tiếng hét thảm của Chu Trạch Diên, Chu Nhâm ngẩn ra, ngay sau đó là tiếng la của người giúp việc ở dưới lầu: “Nhị thiếu gia! Cậu không có chuyện gì chứ!“
Chu Nhâm bước nhanh ra nhìn xuống, hai người giúp việc đang vây ở đầu cầu thang lầu một.
Chu Trạch Diên chạy xuống quá nhanh, không cẩn thận bước hụt, bị chặc chân. Hắn như vậy dĩ nhiên không thể lái xe đến bệnh viện, Chu Nhâm về phòng cầm chìa khóa xe, dẫn bảo mẫu xuống lầu.
Chu Trạch Diên ngồi ở trên bậc, trơ mắt nhìn bé con vẫn khóc không ngừng nằm trong ngực bảo mẫu, tiếng khóc so với vừa rồi yếu đi rất nhiều, khả năng đã dùng hết sức lực rồi.
Ánh mắt Chu Nhâm nhìn thẳng về phía trước, đi qua hắn, không cúi nhìn cũng không hề quay đầu lại.
====================================
CHÚ THÍCH:
/ Cadbury (di khẩu liên): là nhãn hàng kẹo sôcôla nổi tiếng có xuất xứ từ Anh. Sau nó bị Kraft Foods mua lại và tách ra thành hai công ty Kraft Foods và Mondelez inc..
Cadbury nhắc tới trong bài là kẹo sản xuất ở một trong hai nhà máy ở Trung Quốc (trước khi bị mua lại). Theo baidu, có hai loại kẹo là eclairs và Toffees, không rõ cha Khôn ăn lọai nào.