Editor: trucxinh0505
Thời điểm Toàn Hỉ đem tình huống Vấn định hầu phủ bẩm báo cho Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn đang ở thư phòng đọc sách, nghe vậy, phất phất tay, “Tình huống Hạ Thanh Thanh thế nào rồi?”
“Hạ tiểu thư cái gì cũng không chịu nói, trừ phi thấy mặt hầu gia ngài.” Hạ Thanh Thanh như là biết người bắt cóc nàng là ai, thời điểm Toàn Hỉ lãnh người đi qua, Hạ Thanh Thanh kinh ngạc một lát, cũng không có giãy giụa.
“Trước nhốt nàng, trộm đem chuyện Hàn Mông cùng Hạ Thanh Thanh nói cho Hàn các lão, thử xem thái độ người Hàn gia.” Hôm nay ở giữa sự tình Hàn Mông tất nhiên sẽ cảm kích, người Hàn gia, liền xem ý tứ Hàn các lão.
Toàn Hỉ xưng vâng xoay người lui ra, Tần Mục Ẩn ngồi ở thư phòng, nhìn sắc trời không sai biệt lắm mới đứng dậy đi phòng sinh.
Trong phòng đèn sáng, Tần Mục Ẩn ở ngoài cửa bồi hồi một hồi, Tử Thự đứng ở cạnh cửa, không rõ vì cái gì hầu gia không đi vào, trước đó phu nhân ngủ còn hỏi về hầu gia, thời điểm Tử Thự muốn ra tiếng nhắc nhở, Tần Mục Ẩn nâng chân lên đi vào, nện bước do dự, Tử Thự quay mặt đi, do đó nhìn về phía bóng đêm trong viện.
Lê Uyển đang ngủ, nghiêng thân mình, cái ót hướng ra bên ngoài, Tần Mục Ẩn thong thả ung dung tiến lên, mắt ngắm Duy Nhất trong giường gỗ, hai mắt nhắm, ngủ đến an tường, hắn đi đến mép giường, cởi giày, nghe được động tĩnh, Lê Uyển xoay người lại, Tần Mục Ẩn cười nói, “Ta cho rằng nàng ngủ rồi, Duy Nhất nháo người không?”
Lê Uyển ngồi dậy, nhíu nhíu mày, bộ dáng Tần Mục Ẩn rõ ràng muốn ngủ tại đây, mắt nàng nhìn bên ngoài, “Hầu gia muốn ngủ tại đây sao?”
Ban đêm Lê Uyển muốn cho con bú, Tần Mục Ẩn xoay người nằm bên trong, nằm xong, tay ôm lấy eo nàng, Lê Uyển giãy giụa một phen, Tần Mục Ẩn muộn thanh nói, “Ngủ đi, thủ bên cạnh hai mẫu tử ta ngủ mới ngon.”
Nghe trong thanh âm Tần Mục Ẩn suy sút, Lê Uyển không đành lòng đuổi hắn đi, dựa vào đầu vai hắn ngủ, Tần Mục Ẩn vuốt khăn trùm đầu nàng, đáy lòng cô đơn, “Uyển Nhi, hôm nay hai mẫu tử nàng chịu ủy khuất rồi, về sau sẽ không phát sinh loại chuyện này.”
Lê Uyển đoán không ra chuyện gì xảy ra, gật gật đầu, nàng tin tưởng Tần Mục Ẩn, “Ta tin tưởng hầu gia!”
Toàn Tuyết đem quần áo phu nhân cùng tiểu chủ tử thay đưa đi giặt trở về viện, đang muốn vào nhà kiểm tra tiểu chủ tử nước tiểu hay không, Duy Nhất tắm rửa xong qua không bao lâu liền sẽ có nước tiểu, không thay đổi tã cho nàng, nàng ngủ không yên ổn, sẽ hừ hừ ân ân hồi lâu.
Một tay Tử Thự lôi kéo nàng, chỉ chỉ bên trong, “Hầu gia cũng ở, có chuyện gì hầu gia sẽ phân phó.”
Tử Thự rõ ràng thời điểm hầu gia cùng phu nhân ngủ không thích bị người quấy rầy, Toàn Tuyết sửng sốt, hai người tả hữu đứng ở một bên, không bao lâu nghe được Lê Uyển gọi người, một chân Toàn Tuyết bước đi vào liền nghe một giọng nam khác vang lên, “Để ta đi…”
Toàn Tuyết chần chờ mà thu hồi chân, hầu gia không hợp quy củ, phòng sinh phụ nhân huyết khí nặng, hầu gia lại vào nhà nhiều lần, ngay sau đó nghĩ đến lão nhân hầu phủ không ít, Trương mụ mụ Lý mụ mụ cũng chưa nói cái gì, Toàn Tuyết ngượng ngùng ra tiếng, Tử Thự đem nàng túm qua một bên “Toàn Tuyết, ngươi đi về ngủ trước đi, có ta rồi.”
Toàn Tuyết chăm sóc tiểu chủ tử tận tâm tận lực, hai ngày này cũng mệt không nhẹ, đặc biệt là hôm nay.
“Không cần, chúng ta cùng nhau thủ đi.”
Tử Thự thấy thái độ nàng kiên quyết, cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Lê Uyển nghe thanh âm Duy Nhất phỏng chừng con tiểu rồi, Tần Mục Ẩn lập tức xoay người xuống giường, cởi quần nhỏ Duy Nhất bên ngoài, thật đúng là tiểu rồi, Lê Uyển làm Tần Mục Ẩn cầm lấy tã hồng nhạt bên chân Duy Nhất, “Hầu gia, xếp thành một khối thật dài lót cho con.”
Tần Mục Ẩn làm theo, còn lo lắng tã không đủ dày, lại lót thêm một tầng, Lê Uyển nghiêng thân mình, xem động tác Tần Mục Ẩn tuy vụng về, Duy Nhất lại không khóc không nháo, hơn nữa, sau thay đổi tã, người lập tức an tĩnh lại, trong lòng Lê Uyển dễ chịu rất nhiều, “Hầu gia, cảm nhận được Duy Nhất giống ai?”
Tần Mục Ẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ Duy Nhất, hiện tại nhìn con, so với thời điểm mới sinh ra đẹp hơn rất nhiều, nhớ tới bộ dáng Lưu thị thấy người hô to gọi nhỏ, khóe miệng không khỏi ngậm cười, “Nhạc mẫu nói giống nàng như đúc khi còn nhỏ, lão phu nhân cũng chưa nói cái gì, bất quá, giống nàng cũng tốt, trưởng thành khẳng định là một mỹ nhân.”
Lê Uyển có thể đoán biểu tình Lưu thị khoa trương thế nào, nàng làm Tử Lan Toàn Tuyết đi nhìn, Tử Lan nói hài tử thường nhìn không ra, đôi mắt Toàn Tuyết tinh hơn, nói gương mặt giống Tần Mục Ẩn, đôi mắt giống Lê Uyển, đều là mắt đào hoa, thời điểm Lê Uyển ôm Duy Nhất nhiều là khi Duy Nhất uống sữa, hai mắt bé nhắm, Lê Uyển cũng không biết đôi mắt nữ nhi giống mình thế nào.
Tần Mục Ẩn đem tã đặt ở trong bồn, đi tới cửa đưa cho Toàn Tuyết rồi trở lại trong phòng, Duy Nhất tỉnh, một đôi mắt mở to, Tần Mục Ẩn cười nói, “Đôi mắt Duy Nhất giống ta.”
Lê Uyển buồn cười, Toàn Tuyết nói đôi mắt giống nàng, bất quá, nàng cùng Tử Lan cảm thấy giống nhau, Duy Nhất quá nhỏ, căn bản còn nhìn không ra giống ai, Lê Uyển cho Duy Nhất uống sữa, Tần Mục Ẩn ôm hài tử vỗ phía sau lưng, Lê Uyển hỏi hắn, “Chuyện hôm nay, hầu gia chuẩn bị làm như thế nào?”
“Sau đó nàng sẽ rõ, đúng rồi, Hoàng Hậu nói sẽ sách phong Duy Nhất là quận chúa, hài tử quá nhỏ, ta lo lắng chiết phúc khí con, chờ qua trăm ngày ôm vào cung cho Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương nhìn xem, khi đó lại nói, nàng cảm thấy sao?” Duy nhất là hài tử hắn, thân phận tôn quý trong lòng hắn tự nhiên vui mừng.
Lê Uyển gật đầu, Duy Nhất đánh ra cách, Tần Mục Ẩn đem người buông, Lê Uyển giãy giụa không cho hắn chạm vào.
“Đừng nhúc nhích, có thịt đều đẹp, chỉ cần là nàng, bộ dáng gì đều đẹp.” Tần Mục Ẩn nhắm mắt lại, vội một ngày, đích xác hắn cũng mệt mỏi, huống hồ, tiếp theo trong kinh còn có không ít chuyện đâu! Hắn cân nhắc mục đích Hạ Thanh Thanh, chỉ sợ Hạ Thanh Thanh sớm có chuẩn bị tâm cơ, lần này, hắn không thể để nàng chạy.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tần Mục Ẩn mở mắt ra, nghe được thanh âm Duy Nhất ân ân a a, thì ra Toàn Tuyết đang tắm rửa cho con, cẳng chân tỏ không cao hứng, tay Lê Uyển chống thân mình, xem thực vui vẻ, trong lòng Tần Mục Ẩn biệt nữu, muốn liếc mắt nhìn Duy Nhất một cái, lại không nghĩ bị Toàn Tuyết thấy, hai mắt vẫn nhắm, thẳng đến Lê Uyển nói hai câu gì cùng Toàn Tuyết, người sau lui xuống, Tần Mục Ẩn mới mở mắt ra.
Lê Uyển ngồi ở trên giường, vén quần áo lên, tay nhỏ Duy Nhất túm đến gắt gao, nắm quần áo trước ngực nàng, rõ ràng là đói bụng, Lê Uyển nhẹ giọng yêu thương, “Đừng nóng vội, từ từ ăn, không nghẹn mất.” Mặt mày qua ôn hòa mà Tần Mục Ẩn chưa bao giờ thấy qua, Tần Mục Ẩn ngồi dậy, Lê Uyển nghiêng đầu vừa thấy, “Hầu gia, ngài tỉnh rồi?”
Tối hôm qua Lê Uyển muốn đuổi Tần Mục Ẩn ra ngoài, lo lắng người trong phủ nói ra nói vào, ai biết Tần Mục Ẩn chỉ chốc lát liền ngủ rồi, nửa đêm, Toàn Tuyết vào nhà đổi tã cho Duy Nhất hắn cũng chưa tỉnh, Lê Uyển không đành lòng, lúc này, Tần Mục Ẩn mở to mắt, Lê Uyển liền oán giận lên, “Hầu gia, đêm nay cũng không thể làm bậy, vì tốt cho ngài, sao gì còn có hơn hai mươi ngày, qua ở cữ ta liền ôm duy nhất hồi nhà chính bồi chàng.”
Tần Mục Ẩn còn không kịp nói chuyện, thanh âm Toàn An sốt ruột cửa liền truyền đến, “Hầu gia, trong cung không tốt, Cẩm thái phi cùng Hàn quý phi đem chuyện hôm qua nháo lớn đến trước mặt Hoàng Thượng, hiện tại Hoàng Thượng làm ngài tiến cung.”
Mắt Toàn An ngắm công công còn đứng ở cửa, sự tình khẩn cấp, Hàn Mông nói hầu gia bắt phu nhân hắn, Hàn quý phi thương tâm thái y nói động thai khí, Cẩm thái phi nhìn Hoàng Thượng đã phát một hồi hỏa.
Lê Uyển nghi hoặc, chuyện hôm qua sao có quan hệ cùng Hàn quý phi?
Tần Mục Ẩn không nhanh không chậm kêu Toàn An chuẩn bị ngựa xe, sau đó, rơi xuống một cái hôn trên cái trán Lê Uyển, buổi sáng tỉnh Lê Uyển còn chưa có rửa mặt đâu, đương nhiên sau đó trốn đến lợi hại.
“Nàng đừng nhọc lòng, yên tâm ở cữ, ta đi trong cung xong thực mau trở về.” Động tác Tần Mục Ẩn mặc quần áo thong thả, giơ tay nhấc chân đối lập Toàn An khiến cho hắn khó dằn nổi vội vàng, Toàn An ở cửa thật sự nóng nảy, nếu Hàn quý phi có bất trắc gì còn không trách tội ở trên người hầu gia, xử lý không tốt, còn sẽ nói thành là tiểu chủ tử khắc hài tử trong bụng nàng.
Tần Mục Ẩn rửa mặt xong, Lê Uyển thấy tóc hắn còn loạn, vẫy vẫy tay, “Hầu gia, lại đây thiếp thân sửa tóc cho chàng đi.”
Tần Mục Ẩn nghĩ đi ra ngoài tìm Toàn An, Lê Uyển có ý tứ này trong lòng hắn vui như mùa xuân tới, nhấp môi cười, ngồi ở trên mép giường, Lê Uyển quỳ lên, lấy lược, thật cẩn thận chải tóc cho hắn, tóc Tần Mục Ẩn dày, sợ to đen, tóc Lê Uyển mảnh, nhìn qua không có đen bóng như hắn, không khỏi cảm thán, “Hy vọng đầu tóc Duy Nhất giống hầu gia thì tốt rồi.”
“Giống nàng mới tốt, ta quá thô, đối với nữ nhi mà nói, tử khí trầm trầm, không bằng có sức sống như nàng.” Lê Uyển đem đầu tóc Tần Mục Ẩn cột thành búi tóc trên đỉnh đầu, lúc sau, cắm cây trâm ngọc lên, thân hình ngọc lập, ngũ quan khắc sâu, Lê Uyển không khỏi thất thần.
Tần Mục Ẩn ghé mắt, thấy Lê Uyển nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, dường như trên mặt có thứ gì, không khỏi bật cười, “Được rồi, thu lược, ta làm Tử Lan truyền thiện, ăn cơm sáng cùng mẫu tử nàng lại tiến cung.”
Hàn Mông cùng Hàn quý phi bất quá cậy vào hắn không dám đem thân phận Hạ Thanh Thanh công bố ra, diệt chín tộc, Bắc Duyên Hầu phủ cũng trong chín tộc Hạ gia, nhưng mà, sợ là người Hàn gia đã quên, Hàn Mông chính là cưới Hạ Thanh Thanh.
Toàn An nghe ý tứ Tần Mục Ẩn còn muốn ăn cơm sáng mới vào cung, không có biện pháp, thối lui bên ngoài sân, nhìn công công cười khanh khách, “Công công ngượng ngùng, tiểu chủ tử bị kinh hách, sợ là hầu gia phải đợi Trương đại phu qua xem tình huống tiểu chủ tử lại đi, không bằng ngài về cung trước, hầu gia vội xong liền tiến cung.”
Công công là người bên cạnh Cẩm thái phi nương nương, nghe vậy, trong lỗ mũi hừ lên, khinh thường nói, “Cái giá Hầu gia thật là thật lớn, nhà ta tự mình tới mời đều bất động, vẫn là hồi cung mời đại công công bên người Hoàng Thượng tự mình tới một chuyến đi, Bắc Duyên Hầu phủ, nhà ta đắc tội không nổi.”
Toàn An đưa người đi ra ngoài, toàn bộ hành trình bồi gương mặt tươi cười, chờ Lý công công lên xe ngựa, sắc mặt lập tức thay đổi, học bộ dáng công công vừa rồi, ngón tay lưu luyến thành tay hoa lan, “Ai da, Bắc Duyên Hầu phủ nhà ta là đắc tội không nổi, biết được tội không dậy nổi còn tới còn ăn vạ không đi làm gì nha…”
Theo lý thuyết người trong cung tới, Toàn An đều sẽ giúp Tần Mục Ẩn phát thưởng, hôm nay gặp vị Lý công công này một văn bạc đều luyến tiếc, thị vệ nghe thanh âm Toàn An âm dương quái khí buồn cười không thôi, bị Toàn An quay đầu thấy, giận mắng một tiếng, “Cười cái gì cười, về sau không tóm được người trong cung liền không cho vào trong phủ, ta không có thời gian lo cái chuyện này nữa!”
Bọn thị vệ biết Toàn An là mượn đề tài, không so đo cùng hắn, huống hồ, hôm nay vị công công này khó chơi, không cho hắn vào phủ phỏng chừng có thể ở cửa ồn ào người phạm vi trăm mét linh tinh đều nghe được, bất đắc dĩ mới đưa người đi vào.
Lê Uyển ăn thực thanh đạm, trừ bỏ một chút muối, đều không có cái hương vị gì khác, Tần Mục Ẩn nếm ngụm canh của nàng, cười cười, “Nàng ở cữ xong, ta tìm hai ba cái đầu bếp Ba Thục bên ngoài vào phủ, nàng muốn ăn cái gì bọn họ đều có thể làm cho nàng.”
Lê Uyển chỉ nghĩ đến Ba Thục cay rát liền chảy chảy nước miếng, cuối cùng lắc đầu, “Hầu gia, muốn cho bú sữa, ra ở cữ hương vị cũng không thể nặng, ta có thể ăn, Duy Nhất lại không thể ăn.” Trước kia có thể theo bản thân, hiện tại thì không thể.”
“Ta nhất thời quên mất, vậy đi tìm đầu bếp phía nam cho nàng.” Tần Mục Ẩn gác chiếc đũa xuống, xoa xoa khóe miệng, mắt xem xét sắc trời, phỏng chừng hai vị trong cung châm ngòi thổi gió không sai biệt lắm, mới từ từ đi đến bên giường gỗ bế Duy Nhất lên, Lê Uyển dở khóc dở cười, “Hầu gia, Duy Nhất chưa uống sữa đâu, chàng không cần tiêu thực cho Duy Nhất.”
Thân mình Tần Mục Ẩn cứng đờ, “Ta đợi lát nữa phải vào cung, vài canh giờ không thấy Duy Nhất, không phải ít ôm con sao?”
Lê Uyển không biết nên khóc hay cười, nàng mới không tin lý do thoái thác đó của Tần Mục Ẩn đâu, bất quá, Lê Uyển vẫn cao hứng, trước khi đi Tần Mục Ẩn còn cố ý tìm hai quyển sách cho Lê Uyển, “Đây là Toàn Khang vơ vét từ bên ngoài về, hẳn nàng cảm thấy hứng thú.”
Hai mắt Lê Uyển quét qua, quả thực ánh mắt sáng lên, không phải sách gì khác, một quyển là nói về trẻ con trưởng thành, một quyển là biện pháp giảm béo sau khi sinh hài tử xong, Tần Mục Ẩn đưa sách qua, nhắc nhở nàng, “Bất quá, không thể xem lâu, ở cữ vẫn cần nghỉ ngơi nhiều.”
“Ta đã biết, cảm ơn hầu gia.” Hiện tại Lê Uyển yêu cầu chính là cái này, đai lưng vô cùng chặt, không dùng được mấy ngày liền không hiệu quả, Lê Uyển mở sách ra, có ảnh họa bên trong, bên cạnh chú thích, lại là một bộ động tác, hơn nữa, làm động tác chỉ có thể ở trên giường, Lê Uyển mở ra liền đọc, một hồi lâu, nghe được thanh âm ho khan ở đỉnh đầu, Lê Uyển ngẩng đầu, Tần Mục Ẩn còn đứng ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, ngay sau đó, phản ứng lại, vẫy vẫy tay, Tần Mục Ẩn ngồi xổm xuống, rơi xuống một cái hôn trên gương mặt Lê Uyển, khóe môi người sau mới tràn ra ý cười, “Nàng trông Duy Nhất, ta tiên tiến cung đây.”
Lê Uyển xua tay, nhìn theo hắn đi xuyên qua bình phong tầm mắt một lần nữa nhìn trở lại trên sách.
Mà lúc này, Lý công công trở lại Chiêu Dương Điện thuyết minh tình huống hầu phủ, Cẩm thái phi tức giận đến sắc mặt xanh mét, bất quá, trên mặt lại ẩn nhẫn không phát, nói lên chuyện khác, “Hoàng Thượng, Mục Ẩn cùng ngươi từ nhỏ thân như huynh đệ, ngươi coi trọng hắn ai gia hiểu, Mục Ẩn đối với Hoàng Thượng cũng chân thành, ai gia thấy, không bằng ngày khác thăng vương tước hầu phủ, còn cho Bắc Duyên Hầu phủ một cái trong sạch.”
Nhân Sùng Đế quét Hàn quý phi vẫn luôn ôm bụng, ý tứ trong lời nói Cẩm thái phi Nhân Sùng Đế làm sao không rõ, bà cho rằng hắn đối với Bắc Duyên Hầu phủ bất quá là áy náy, mới vừa đăng cơ, bị các đại thần bức cho không có biện pháp hạ vương tước Bắc Duyên Hầu phủ.
“Mẫu phi, chuyện này trong lòng trẫm đều có chủ trương, Mục Ẩn làm việc ổn trọng, trẫm tin tưởng hắn, còn nữa, hôm qua chuyện là Trần gia nhị phòng làm, lễ tắm ba ngày bị các nàng nháo đến chướng khí mù mịt, Hàn quý phi nói Mục Ẩn bắt ngũ phu nhân Hàn gia, trong đó sợ có cái hiểu lầm gì…”
Tần Mục Ẩn làm việc từ trước đến nay nói có sách mách có chứng, mặc dù thật muốn thu thập ai, cũng sẽ không lưu lại nhược điểm cho người, huống hồ, sự tình hôm nay, chỉ có Hàn Mông tiến cung cùng Hàn quý phi náo loạn lên, không thấy bóng dáng Hàn các lão, sợ là có ẩn tình trong đó.
Cẩm thái phi dưỡng nhi tử tính tình thế nào rõ ràng chút ít, trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ Nhân Sùng Đế sẽ phản bác mình, Hoàng Hậu ngỗ nghịch không đem bà để vào mắt, Hoàng Thượng cũng tin tưởng người Tần gia nhiều hơn bà, sắc mặt Cẩm thái phi tối sầm lại, nhẫn nại tính tình nói, “Trong đó mặc kệ có cái hiểu lầm gì, chung quy là Mục Ẩn, một phụ nhân đang tốt bỗng bị bắt lên, không có thanh danh, mất mặt cũng là Hàn gia, mà đối với thanh danh hắn cũng không tốt…”
Nói, thấy Nhân Sùng Đế nhăn nhăn mày, Cẩm thái phi minh bạch Nhân Sùng Đế để ý chính là cái gì, thở dài, tiếp tục nói, “Hài tử Mục Ẩn kia là tự tay Tần lão phu nhân nuôi lớn, tính tình tốt, hắn tới, Hoàng Thượng cũng đừng chất vấn hắn, nói tốt cùng hắn, nhiều năm tình cảm của các ngươi đừng bởi vì cái này liền không còn, bất quá một phụ nhân vô tri, Mục Ẩn thật muốn đưa hồi phủ liền tùy hắn…”
Mày Nhân Sùng Đế càng nhăn càng sâu, Hàn quý phi ở bên cạnh phối hợp mà khóc thút thít hai tiếng, Nhân Sùng Đế trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cho tới nay Hàn quý phi không phải cái bớt lo, lúc trước nếu không phải niệm nàng đẻ non không có hài tử, cũng sẽ không cho nàng phẩm giai quý phi.
Thời điểm Tần Mục Ẩn đến Chiêu Dương Điện, Cẩm thái phi cùng Hàn quý phi đã dời đề tài, nói lên hài tử trong bụng Hàn quý phi, Tần Mục Ẩn tiến lên hành lễ cho ba người, Cẩm thái phi vội vàng vẫy vẫy tay, ngữ thanh thân thiết, “Mục Ẩn tới, lễ liền miễn, đã bao nhiêu năm, hiện tại làm cha, ai gia cũng cao hứng thay ngươi.”
“Tạ Cẩm thái phi nương nương nhớ mong.”
Tần Mục Ẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn hành lễ cho ba người, mày Nhân Sùng Đế mới giãn ra, kêu công công ban tòa, trực tiếp hỏi Tần Mục Ẩn chuyện ngũ phu nhân Hàn gia, Tần Mục Ẩn lắc đầu, “Vi thần chưa thấy qua ngũ phu nhân, không biết Quý phi nương nương vì sao nói là vi thần làm, vi thần cùng Hàn gia rất ít đi lại, trong lòng Hàn các lão cũng hiểu rõ, Hàn gia hỏi vi thần muốn ngũ phu nhân, Quý phi nương nương không sợ huỷ hoại thanh danh Hàn gia sao?”
Nhân Sùng Đế cùng Tần Mục Ẩn nghĩ đến chung một chuyện, Hàn quý phi ở bên cạnh anh anh khóc thút thít, “Hầu gia, ngươi đừng nói ta oan uổng ngươi, người Hàn gia chính là nhìn ngũ phu nhân bị người hầu phủ bắt đi, chẳng lẽ hạ nhân Hàn gia còn có thể nói dối lừa bịp chúng ta sao?”
Lúc này Tần Mục Ẩn mới đem ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Hàn Mông, năm nay Hàn Mông ban mươi ba tuổi, thân hình thiên gầy, làn da trắng lộ ra mất tự nhiên, ánh mắt lõm vào rất sâu, Lê Uyển thấy chỉ sợ sẽ sợ tới mức không nhẹ, “Hàn thiếu gia một mực chắc chắn là người hầu phủ sao?”
Trên mặt Cẩm thái phi mặt ủ mày chau, từng bước mà mở miệng, “Mục Ẩn, vừa rồi ai gia còn nói cùng Hoàng Thượng, thành thân có chút năm, thật vất vả mong được một hài tử thế nhưng lại là một nữ nhi, ai gia nghĩ con nối dõi Tần gia quan trọng, làm hoàng thượng hạ chỉ ở trong cung mở yến hội, chọn tốt cho ngươi hai phòng tiểu thiếp…”
Mặt Tần Mục Ẩn vô biểu tình, ngữ thanh xa cách lãnh đạm, “Đa tạ hảo ý Cẩm thái phi nương nương, nhân khẩu trong nhà vi thần chỉ một, khi đó lão hầu gia không nạp thiếp, nội tử đi theo vi thần chịu rất nhiều khổ, lão phu nhân còn nói vi thần ngàn vạn đừng cô phụ nàng, trong phủ vừa có tiểu chủ tử, đừng nói lão phu nhân, trên mặt bọn hạ nhân đều cao hứng, khi đó, thân mình nội tử mệt vi thần đều chưa từng nạp thiếp, huống chi hiện tại có hài tử rồi.”
Tươi cười trên mặt Cẩm thái phi không nhịn được, tay Hàn quý phi ôm bụng, nhẹ giọng ồn ào, “Hầu gia, ngươi đem tẩu tử ta thả đi!”
Hàn Mông ngồi ở một bên không nói lời nào, Tần Mục Ẩn cũng không tiếp lời Hàn quý phi, bất quá, xem bộ dáng Hàn quý phi, Tần Mục Ẩn thiện ý nhắc nhở thái y đứng bên cạnh, “Lúc ấy nội tử sau mang thai, bởi vì thân mình bị thương, tam tháng đầu vẫn luôn ở trên giường dưỡng, ta thấy sắc mặt Quý phi nương nương không tốt lắm, thái y, ngươi chạy nhanh nhìn xem cho Quý phi nương nương đi, hài tử trong bụng mới là quan trọng nhất!”
Nhân Sùng Đế đối với Hàn quý phi không kiên nhẫn, phất phất tay, “Người tới, đem Hàn quý phi đưa về tẩm cung, khi nào bụng không đau mới cho ra!” Nói, mắt nhìn Cẩm thái phi, “Mẫu phi, nhi thần cùng Mục Ẩn đưa ngài trở về nghỉ tạm đi, mà chuyện nhà Hàn ái khanh, gia tăng nhân thủ, tìm kiếm thật kỹ.”
Vốn dĩ sắc mặt Hàn quý phi tạm được, trong miệng Nhân Sùng Đế nói sắc mặt thật sự trắng, Hàn Mông âm ngoan mắt xem xét Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn coi như không nhìn thấy, hôm nay Hàn Mông hồi Hàn gia, thân phận chỉ sợ không bằng phía trước, Hàn Mông là con vợ lẽ, Hàn lão phu nhân sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép hắn.
Cẩm thái phi cũng không nói, nàng biết thời điểm khi nào nên nói cái gì không nên nói cái gì, hiện tại tình cảnh nàng ở trong cung cũng không dễ chịu, bên trên có Thái Hậu đè nặng, phía dưới Tần Tử Vận không cho mặt mũi chút nào.
Tiễn Cẩm thái phi đi rồi, Nhân Sùng Đế liếc nhìn Tần Mục Ẩn, “Hiện tại nói thật đi, chuyện ngày hôm qua có phải ngũ phu nhân Hàn gia sau lưng làm chuyện quỷ gì hay không?” Chỉ có như vậy, Tần Mục Ẩn mới không bỏ qua nàng, bất quá trực tiếp bắt lại, không giống thủ đoạn Tần Mục Ẩn một chút, “Ngươi nghĩ sao đem bắt người lại?”
Tần Mục Ẩn vừa đi vừa không chút để ý nói, “Hoàng Thượng không cảm thấy như vậy càng bớt việc sao? Nhốt người, không quan tâm nàng còn có cái chủ ý gì cũng chưa dùng.” Lúc trước, hắn đối với Hạ Thanh Thanh chính là quá nhân từ chỉ nghĩ ăn miếng trả miếng.
Trong khoảng thời gian ngắn Nhân Sùng Đế tìm không ra lời phản bác, đích xác, đem người bắt lại tự trông giữ so với cái gì đều bớt việc, “Vậy kế tiếp ngươi chuẩn bị làm như thế nào, muốn trẫm ra mặt hay không…”
“Đa tạ Hoàng Thượng, đây là việc tư, vi thần nghĩ tự bản thân giải quyết, huống hồ, nếu Hoàng Thượng ra mặt, chỗ Cẩm thái phi Hoàng Thượng không dễ nói chuyện, Cẩm thái phi thật vất vả nhìn thấy Hoàng Thượng trở nên nổi bật, nếu ngài ngỗ nghịch bà, chỉ sợ Cẩm thái phi nương nương thương tâm khổ sở.”
Câu nói này trúng tâm khảm Nhân Sùng Đế, tính tình mẫu phi thay đổi rất nhiều, trước kia Cẩm phi nương nương ở trong lòng Nhân Sùng Đế là săn sóc hiểu lý lẽ, trước nay mặt ngoài đều ôn hòa, đối với ai đều ý cười doanh doanh, không nịnh bợ không nịnh hót ai, đó là đối với tiên hoàng, cũng không bằng Hiền phi ra sức suy nghĩ làm cho tiên hoàng vui vẻ.
Thở dài, Nhân Sùng Đế vỗ vỗ bả vai Tần Mục Ẩn, “Ngươi vẫn là quá tự tại, chức quan ngươi ta đã nghĩ kỹ rồi, đừng nóng vội cự tuyệt, chức quan lần này nên đúng tâm ý ngươi, là một chức quan nhàn tản.” Nhân Sùng Đế minh bạch ý tứ Tần Mục Ẩn, hiện tại làm cha làm phu người, trách nhiệm trên vai không phải do hắn xúc động, tư tâm Nhân Sùng Đế cũng không nghĩ để Tần Mục Ẩn lại lấy mệnh đi đua.
Tần Mục Ẩn mau đến Chiêu Dương Điện, đem thân phận ngũ phu nhân Hàn gia lộ ra, nói trước cùng Nhân Sùng Đế cũng tốt, so với nói trước Cẩm thái phi nương nương hiếu thắng, Nhân Sùng Đế nghe xong ngẩn ra, không nhớ tới là ai, Tần Mục Ẩn nhắc nhở hắn là trắc phi Tĩnh Khang Vương trong phủ, ánh mắt Nhân Sùng Đế trở nên kỳ quái lên.
“Ngay lúc đó đích xác không bắt được nàng, sao nàng cùng người Hàn gia đi lại cùng nhau?” Nhân Sùng Đế nghĩ nhiều hơn so với Tần Mục Ẩn, chuyện Hạ Văn Bang cùng quan viên cấu kết lại hiện lên ở trong đầu hắn, nếu như Hạ gia cấu kết cùng Hàn gia.
“Hoàng Thượng, không nghĩ phức tạp như người đâu, Hạ Thanh Thanh là hướng về phía ta cùng nội tử, chuyện năm đó người cũng nghe nói chút rồi, là Uyển Nhi hại nàng rớt xuống nước không có thanh danh, lúc sau, ta lại dậu đổ bìm leo nói lời nói có chút không dễ nghe, nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng, đi cùng một chỗ với Hàn Mông, chỉ sợ phát hiện Hàn Mông còn chưa có đón dâu mới chui vào cái chỗ trống này.” Trước mắt Tần Mục Ẩn phải đề phòng đó là Cẩm thái phi, trong lời nói không khó nghe ra bà đối với Hoàng Thượng bất mãn bất công, mà Hàn gia, cần phải kiểm tra một chút.
“Chuyện này sợ không đơn giản bằng mặt ngoài, Mục Ẩn, ngươi kiểm tra Hàn gia cẩn thận, Hàn quý phi ở trong cung là cái không bớt lo, lại có mẫu phi che chở, trẫm không nghĩ mẫu phi cũng bị nàng che mắt.” Khuôn mặt Nhân Sùng Đế trầm xuống, ân oán Lê Uyển cùng Hạ Thanh Thanh hắn rõ ràng, không thể có một tia hoài nghi Tần Mục Ẩn, tiên hoàng thất bại chính là quá mức nghi thần nghi quỷ, hắn cùng Tần Mục Ẩn quang minh chính đại lại bị buộc thành bộ dáng như vậy.
“Trong lòng vi thần minh bạch, hôm qua nói qua cùng Uyển Nhi, thời điểm hài tử trăm ngày liền ôm vào cung, đến lúc đó, Hoàng Thượng cũng không nên bủn xỉn…”
Trên mặt Nhân Sùng Đế tối tăm đảo qua, nhíu nhíu mày, “Trẫm đều đã chuẩn bị lễ vật tốt, liền chờ ngày đó.”
Tần Mục Ẩn cười lui xuống, sau ra cung, Tần Mục Ẩn lên xe ngựa, ở trên đường cái chạy hai vòng, Toàn An phát hiện phía sau có người đi theo, Tần Mục Ẩn cười cười, “Đi thôi, đi xem Hạ Thanh Thanh thế nào, đợi lát nữa, ngươi nói cho Toàn Hỉ, tìm hai người nhìn Hàn Mông chằm chằm, có cái gì, trực tiếp tiến lên trói người lại.”
Toàn An không rõ ý tứ Tần Mục Ẩn, nhưng Tần Mục Ẩn không nói, hắn chỉ có thể tự phỏng đoán.
Hạ Thanh Thanh bị giam giữ ở một chỗ phía sau cửa hàng, Tần Mục Ẩn ở cửa hàng đi dạo một vòng, chưởng quầy lãnh hắn đi sân phía sau, nhỏ giọng nói, “Hạ tiểu thư ở bên trong, nàng không chịu cơm.”
Tần Mục Ẩn nhìn nhìn ngày, lạnh lùng nói, “Hai ba ngày không ăn không đói chết, nàng không ăn liền không bỏ chạy được.”
Trong phòng đọng lại rất nhiều hóa, ánh sáng ám, Hạ Thanh Thanh bị trói ở trên ghế, không thể nhúc nhích, Tần Mục Ẩn ngồi xuống trước bàn ở bên cạnh, Hạ Thanh Thanh cười lạnh một tiếng.
Hồi lâu không thấy, Tần Mục Ẩn càng thêm có khí chất, bất đồng với khí chất thanh lãnh, cả người ôn hòa rất nhiều, ngũ quan cũng nhu hòa, mặt mày so trước kia càng đẹp mắt, Hạ Thanh Thanh quay mặt đi, “Sao nào, còn nghĩ biểu ca không tới gặp ta đâu?”
Tần Mục Ẩn không nói chuyện, chưởng quầy tiến lên đổ cho hắn một ly trà, Tần Mục Ẩn xua tay làm hắn lui ra ngoài, “Nhận thức Hàn Mông khi nào?”
Ngày hôm qua Hạ Thanh Thanh thương lượng ra đối sách cùng Tần Hạt Hoàng, Tần Hạt Hoàng đi không bao lâu, hạ nhân tới bẩm báo nói xa phu có chuyện quan trọng muốn nói cùng nàng, Hạ Thanh Thanh cho rằng Tần Hạt Hoàng đánh cái chủ ý quỷ gì, lưu nha hoàn lại, tự mình đi ra cửa, không nghĩ bị người chộp tới nơi này.
Hạ Thanh Thanh cố tả nói, “Biểu ca, ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ cũng là tiểu nhân đánh lén sau lưng, hành vi ngươi không biết Lê Uyển biết sẽ nói như thế nào, bất quá, đều nói không phải người một nhà không vào một cửa, nàng cũng thích ngầm đánh lén, khó trách các ngươi thành thân…”
So nhẫn nại, Hạ Thanh Thanh sao đấu được cùng Tần Mục Ẩn, hắn giật giật vòng tay trên cổ tay, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Chuyện Tĩnh Khang Vương trước đó là ngươi bên người bày mưu tính kế đi.” Cho nên, Tĩnh Khang Vương mới thiếu chút nữa đem hắn đưa vào chỗ chết, “Thế lực Vĩnh Bình Hầu phủ lớn, Tĩnh Khang Vương không dám đối nghịch cùng bọn họ, đành phải hy sinh ngươi?”
Tần Mục Ẩn như là nói một chuyện tình đơn giản, Hạ Thanh Thanh lại túm chặt tay, sắc mặt tái nhợt, chung quy, làm sao học được vân đạm phong khinh như Tần Mục Ẩn, châm chọc mỉa mai đều uổng công, nàng sớm có hiệp nghị cùng Tĩnh Khang Vương, nếu gả cho Tần Mục Ẩn sẽ giúp Tĩnh Khang Vương đoạt được chi vị Thái Tử, khi đó, Tần Mục Ẩn cùng Thừa Vương đi lại gần, Tĩnh Khang Vương nghĩ từ Hạ phủ, bắt được nhược điểm Hạ Văn Bang hiếp bức nàng thuận theo giúp hắn bán mạng, đáy mắt Hạ Thanh Thanh, Thừa Vương nhìn qua đều không phải là chính phái như mặt ngoài, gả đến hầu phủ tất nhiên có thể khuyên Tần Mục Ẩn cùng Tĩnh Khang Vương phủ lui tới, ai nghĩ, sau lại, mọi chuyện đều đi lệch khỏi quỹ đạo.
“Chuyện của ta không quan hệ cùng ngươi, ngươi bắt ta, Hàn Mông sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Tần Mục Ẩn tin tưởng những lời này không phải Hạ Thanh Thanh bịa chuyện, ở Chiêu Dương Điện, xem vẻ mặt Hàn Mông đã thuyết minh hết thảy, “Tất cả thê tử trước của Hàn Mông đều chết oan chết uổng, ngươi đi theo hắn, sợ là cuộc sống không dễ chịu đi, mất công ngươi có thể nén giận…”
Sắc mặt Hạ Thanh Thanh lại biến đổi, tính tình Hàn Mông tàn nhẫn, đặc biệt chuyện giường chiếu, thời điểm vừa mới bắt đầu đích xác nàng chịu không nổi, vẫn là sau bắt được tâm Hàn Mông, chậm rãi dẫn đường mới đưa tính tình thô bạo hắn xoay lại, Hạ Thanh Thanh ngẩn người, “Trước khổ sau ngọt, biểu ca cũng đều hiểu được đi?”
Khi còn nhỏ, Hạ Thanh Thanh sùng bái Tần Mục Ẩn, lão phu nhân lo lắng Tần Mục Ẩn xảy ra chuyện, tìm phu tử tới hầu gia giảng bài, thời điểm Hạ Thanh Thanh đi hầu phủ thấy Tần Mục Ẩn không tan học, nàng liền trộm ghé vào trên cửa sổ, nghe phu tử giảng bài, trong đó liền có những lời này, sở dĩ Hạ Thanh Thanh nhớ rõ ràng là bởi vì phu tử niệm xong những lời này đánh Tần Mục Ẩn bản tử, nàng ở bên cạnh xem cũng dọa bị đến, chạy đến trước mặt lão phu nhân cáo trạng, lão phu nhân cười nói, phu nhân nói một ví dụ, bản tử đánh không tính nặng.
Tần Mục Ẩn gác chén trà xuống, tầm mắt dừng ở trên mặt Hạ Thanh Thanh gầy trơ cả xương, “Ta sẽ phái người đưa ngươi rời khỏi kinh thành, về sau, không cần nghĩ trở lại, mà việc riêng của cữu cữu, ta sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ, tỷ như, Thích Kha rốt cuộc là nhi tử của ai.”
Thân mình Hạ Thanh Thanh run lên, Tần Mục Ẩn biết quả thực hắn đoán đúng rồi, hắn giết người Thích gia không phải bí mật, sau ánh mắt Hạ Văn Bang nhìn hắn trước sau lộ ra một cổ hận ý, nếu không phải Lê Uyển nói lên, Tần Mục Ẩn cũng sẽ không hoài nghi chuyện này.
Người Thích gia rất ít vào kinh, Hạ Văn Bang sao giao kết cùng người Thích gia rồi, hơn nữa, Thích Kha cùng Thích đại tướng quân không rõ ràng lắm chuyện này, lúc tướng quân phu nhân sắp chết cũng không cầu hắn lưu lại hài tử Thích Kha, nếu Thích Kha là cốt nhục Hạ Văn Bang, Tần Mục Ẩn suy nghĩ một lát, có lẽ, hắn sẽ lưu lại một hài tử.
“Ngươi không thể đưa ta đi, ta còn không có nhìn ngươi cùng Lê Uyển gặp báo ứng, ta sẽ không đi.” Hạ Thanh Thanh tức khắc giương nanh múa vuốt lên, bị cố định cột ở trên ghế, Hạ Thanh Thanh không tránh thoát được, thanh âm lớn lên, chưởng quầy ở cửa nhìn vào trong này, ý tứ hầu gia là đưa Hạ Thanh Thanh đi chùa miếu, hắn nhìn hai mắt Hạ Thanh Thanh, trên người này lệ khí quá nặng, thật nên đưa đi kêu đại sư cảm hóa cho.
Bên ngoài Hàn Mông vừa muốn vào cửa hàng, đã bị người phía sau gọi lại, “Ngũ gia, cuối cùng tìm được ngài, lão gia tử đang phát hỏa đâu, làm ngài nhanh hồi phủ.”
Hàn Mông lập tức minh bạch quỹ đạo Tần Mục Ẩn, gã sai vặt nhìn người chung quanh một cái, đi một bước đến trước người Hàn Mông, nhỏ giọng nói, “Ngũ phu nhân đã trở về Hàn gia, lão gia tử mới tức giận như vậy.”
Hàn Mông hồ nghi nhìn gã sai vặt, gã sai vặt cúi đầu, đem thân phận ngũ phu nhân nói, Hàn Mông minh bạch lời hắn nói là thật, đã quên chuyện cửa hàng, xoay người đi rồi, ai ngờ, mới vừa tiến vào cửa lớn Hàn gia đã bị người bắt lên, “Phụ thân, người làm gì, mau thả ta ra, ta muốn đi tìm nương tử ta.”
Hàn các lão giận không thể ngăn, cùng trắc phi Tĩnh Khang Vương phủ tằng tịu với nhau, không nói Hạ Thanh Thanh thân mang tội, chỉ hai chữ trắc phi là có thể muốn tính mệnh người Hàn gia, Hàn lão phu nhân ở một bên lẳng lặng nhìn, bà vẫn luôn không thích con vợ lẽ này, nếu không có vị trong cung kia hỗ trợ, Hàn Mông nào có hôm nay?
Hàn Mông còn đang kêu gào, Hàn các lão đã phân phó người đem hắn giam giữ lại, “Hôm nay, không có ta phân phó không chuẩn thả Ngũ gia ra, khi nào hắn nghĩ kỹ lại rồi nói.” Nếu không phải Bắc Duyên Hầu phủ phái người tới nói, lão còn không biết cái nghịch tử này người giấu ở bên ngoài là Hạ Thanh Thanh, gạt nói cái gì thành thân lão có thể không hỏi, khuê nữ hộ nhân gia bất quá lão có thể hỏi, chính là, người Tĩnh Khang Vương phủ đều là tội nhân, lần này Hàn Mông là muốn đem toàn bộ Hàn gia đều kéo xuống nước sao?
Hàn lão phu nhân ở bên cạnh mắt lạnh nhìn, Hàn các lão tức giận liếc mắt nghê bà một cái, “Lúc ấy không phải nói gặp qua tức phụ Mông Nhi, chính là thấy như vậy sao?”
Hàn lão phu nhân hậm hực, há miệng thở dốc, không lên tiếng, một cái con vợ lẽ muốn tự lập môn hộ ở bên ngoài bà cao hứng không được, ước gì người không lắc lư ở trước mặt sao có thú vị tiến lên hỏi thăm, trong lòng bà ước gì Hàn Mông tìm một nữ tử thanh lâu mới tốt, mấy cái con vợ lẽ Hàn gia trừ bỏ Hàn Mông đều vô cùng nghe lời, hết thảy, đều oán vị trong cung kia, cuối cùng thai nhi trong bụng cũng không giữ được mới tốt.
Hàn quý phi là tỷ muội Hàn Mông cùng một mẹ đẻ ra, vốn nghĩ Thừa Vương là người không phúc khí, không nghĩ, chuyện duy nhất Hàn lão phu nhân hối hận đó là chuyện này, lúc ấy nên đem nữ nhi dưới gối gả qua, mà không phải một hài tử di nương.
Hàn Mông bị người giam giữ, Hạ Thanh Thanh không có chỗ dựa, Tần Mục Ẩn phân phó qua hai ngày đem người đưa khỏi kinh thành, Toàn Phó lĩnh mệnh lui ra.
Lúc sau, Tần Mục Ẩn đều không đi chỗ nào, đến thượng thư phủ đều không đi, mỗi ngày đều ở trong phòng bồi Lê Uyển cùng hài tử, Lê Uyển dựa vào động tác thư tịch làm mấy ngày, thân mình nhẹ nhàng rất nhiều không nói, đai lưng trên eo rõ ràng không có thít chặt như trước, nàng còn lo lắng đai lưng do lỏng, cởi bỏ, kêu Tử Lan đổi tới cái mới, kết quả thật là gầy, động tác nàng luyện tập, Tần Mục Ẩn ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng thời điểm Duy Nhất trợn mắt mà trêu ghẹo bé, “Duy nhất mau xem mẫu thân, người gầy như vậy, về sau, con cũng không thể học theo mẫu thân, thịt thịt mới đẹp biết không.”
Lê Uyển ở trên giường nghe những lời này thiếu chút nữa phá công, cái gì kêu thịt thịt đẹp? Mặc quần áo một vòng thịt bên hông không nói, dựa vào Tần Mục Ẩn, thời điểm sau này ngủ, không chơi nàng tóc, thì niết thịt nàng, Lê Uyển nghĩ khi đó! Ước gì thịt trên người mình cứng giống như Tần Mục Ẩn vậy.