Editor: trucxinh0505
Ánh mắt Lê Uyển khinh miệt dời qua trên mặt Tần Hạt Hoàng, hôm nay đổi lại là nàng, có chết cũng không dám đưa mặt ra cho người khinh bỉ.
Tần Hạt Hoàng cảm nhận được ánh mắt Lê Uyển, hung tợn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó, mặt mày mang cười đi đến bên cạnh lão phu nhân, tay tự nhiên mà kéo lão phu nhân, ngữ thanh êm nhu, “Đại bá mẫu, lâu rồi chưa thấy ngài, nhớ người muốn chết!” Nói xong, còn dùng gương mặt bầm tím kia cọ cọ cánh tay lão phu nhân, thể hiện mười phần thân mật.
Mặt Lão phu nhân vẫn mang nụ cười, “Đứa nhỏ này, trên mặt như thế nào như vậy?”
Lão phu nhân nói xong, thân mì,nh Trần Lạc cứng đờ, trên mặt cố xả ra một nụ cười, cấp lễ cho lão phu nhân.
Trong lòng Lão phu nhân sáng tỏ, Tần Hạt Hoàng đang muốn há mồm tố khổ, lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói “Đi thôi, mẫu thân ngươi còn đang chờ ở trong phòng!”
Năm nay sinh nhật Nguyên thị, dựa vào tính tình nàng người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm là được, cố tình Tần Hoài không có chức quan, Nguyên thị nghĩ cũng gọi người hầu phủ tới, là sinh nhật Nguyên thị, lão phu nhân không hảo cự tuyệt mới đến.
Trong sân Nguyên thị bố trí chặt chẽ, thảo mộc đều thật sự tinh xảo, so với Tĩnh An Viện lão phu nhân ở, sân Nguyên thị có hoa cỏ, núi giả quanh quẩn, xa hoa nhiều hơn.
Mà lúc này, Nguyên thị đang cùng Tần Hạt Phượng nói chuyện, nàng sinh ba cái nữ nhi, lúc ấy chột dạ đến lợi hại, chính là, nàng sinh ba cái, Hạ thị một cái cũng không sinh, trong lòng nàng lại tự đắc.
Lão Tần gia chết sớm, Nguyên thị không có cha mẹ chồng đè nặng, Tần Hạt Phượng bất đồng, sinh hai cái nữ nhi, bên trên không chỉ có cha mẹ chồng còn có lão tổ tông, phải nắm chặt sinh đứa con trai mới được.
Tần Hạt Phượng gả chính là đích trưởng tử quan viên nhị phẩm, nhà chồng họ Tưởng, Tưởng gia không tính quý tộc, Tần Hạt Phượng gả qua sau nàng vẫn luôn quản gia, Nguyên thị đối với đại nữ nhi từ nhỏ trút xuống rất nhiều tâm huyết, nàng biết, quản gia không làm khó được nàng.
Mấy năm nay, Tần Hạt Phượng gả vào Tưởng gia, trên dưới lo liệu không tồi, Tưởng gia đều cũng vừa lòng nàng, không có truyền ra cái nhàn thoại gì, nàng yên tâm không ít.
“Mẫu thân, ta minh bạch, những việc này về sau rồi hãy nói!” Tưởng Khâm Hiên làm người thành thật hàm hậu, ngần ấy năm, Tần Hạt Phượng không có sinh nhi tử, bên người hắn cũng không có những người khác hầu hạ.
Thanh danh Tưởng gia tốt, có quy củ, nam tử Tưởng gia chưa quá ba mươi tuổi không nạp thông phòng di nương, trừ phi chủ mẫu hai mươi hai tuổi không có sinh hạ nam hài, năm nay, Tần Hạt Phượng đã hai mươi bốn tuổi, còn có một năm liền hai mươi lăm tuổi.
Tần Hạt Phượng một chút cũng không vội, thần sắc trên mặt cũng không có không kiên nhẫn, Nguyên thị dừng miệng, tính, mỗi người có mỗi duyên phận.
Lúc này mới hỏi, “Mấy đứa nhỏ sao lại không đứa nào tới?”
Nói đến nữ nhi, thần tình Tần hạt Phượng nhu hòa rất nhiều, “Lão tổ tông bị bệnh, hai người luyến tiếc rời đi!”
Kỳ thật là nàng thương lượng cùng Tưởng Khâm Hiên, đứa lớn đã năm tuổi, Tết Trung Thu nghe hiểu được ý tứ người lớn, Nguyên thị lôi kéo nàng nhắc mãi muốn sinh đứa con trai, nên không muốn hai đứa nhỏ nghĩ quá nhiều.
Bé ở một bên không ra tiếng, về nhà liền hỏi Tưởng Khâm Hiên có phải mẫu thân không cần các nàng hay không, còn thuật lại hai câu Nguyên thị nguyên nói.
Tưởng Khâm Hiên không tiện đánh giá nhạc mẫu, chỉ nhiều lần bảo đảm, mẫu thân nhất định sẽ không mặc kệ các nàng.
Tưởng Khâm Hiên nói lên cùng nàng, ngực nàng phiếm đau, hai cái nữ nhi là mệnh của nàng!
Lần này, đáng lý nàng cùng hai con nên tới, không ngờ hai ngày trước, lão tổ tông có chút ho khan, Tưởng Khâm Hiên liền nói đừng mang hài tử đến, ở trong phủ bồi lão tổ tông trò chuyện, miễn cho bọn nhỏ tới Tần phủ nghe được không nên nghe.
Tần Hạt Phượng lập tức liền đồng ý.
Tưởng Khâm Hiên đối với chuyện nhi tử không hề tỏ ra bắt buộc, bà bà, lão tổ tông cũng chưa tạo áp lực cho nàng, mấy năm nay, bà bà mặc kệ mọi chuyện, cái gì cũng đều giao cho nàng lo liệu trong ngoài, phía dưới chị em dâu cũng coi như không có trở ngại, ý tứ lão tổ tông, thật không có nhi tử liền nhận nuôi một đứa lại đây, Tưởng gia không có tước vị, lại không có phân gia, đại phòng nhị phòng kỳ thật chả sao cả, mặc dù về sau phân gia, nàng cũng cùng Tưởng Khâm Hiên thương lượng rồi, mọi việc đều bình thản, mặc kệ có nhi tử hay không, trừ bỏ tổ trạch, bọn họ không muốn nhiều lắm phiền phức.
Tưởng Khâm Hiên cũng cảm thấy như vậy thật tốt.
Nàng cũng đã thấy, thật ra Nguyên thị vẫn luôn nhắc mãi, nàng nghe cũng phiền, bất quá trên mặt không biểu lộ ra tới thôi!
Nguyên thị vừa nghe, mãn nhãn kinh ngạc, “Như thế nào không mang hài tử lại đây, lây bệnh khí làm sao bây giờ? Trước mắt trời trở lạnh, hài tử lại nhỏ…”
Tần Hạt Phượng thờ ơ nghe.
Khi quay đầu, nhìn đến bên ngoài Lê Uyển cùng Tần Hạt Hoàng tả hữu kéo lão phu nhân tới, khóe miệng Tần Hạt Phượng cười nhợt nhạt, đi ra ngoài đón.
Đáy lòng Nguyên thị cười lạnh, nàng sinh nữ nhi, một đám đều đi thích người đại phòng.
Tầm mắt Tần Hạt Phượng lưu trên mặt Tần Hạt Hoàng xanh tím không đồng nhất, khinh phiêu phiêu quét mắt Trần Lạc, ánh mắt người sau lập loè, Tần Hạt Phượng hiểu rõ, dời mắt đi.
Lúc ấy, Nguyên thị nói Vấn Định hầu phủ không xem trọng nhị phòng Tần Hạt Hoàng, Tần Hạt Hoàng từ nhỏ ỷ vào Nguyên thị sủng ái, nói chuyện không nghĩ đến hậu quả, cả gia đình Vấn Định hầu phủ ở chung, nhị phòng lại không thừa tước vị, sự tình trong đó khẳng định nhiều.
Nguyên thị chỉ lo cho Nhị muội không nghe lời nàng nói, nàng nhất định phải chọn một nhà tốt cho Tần Hạt Hoàng, Thừa Vương là hoàng tử, không có khả năng bỏ qua hắn đi, trừ bỏ Vương gia, chính là người hầu gia Vấn Định hầu phủ vừa đến cửa, Nguyên thị liền gật đầu.
Ban đầu Tần Hạt Hoàng đắc ý một trận, sau Thừa Vương đắc thế, nàng liền cười không nổi, đối với Tần Tử Vận, đáy mắt lan tràn ra vô số ghen ghét.
Lão phu nhân vào phòng, mặt cười ngồi xuống.
Tần Hạt Phượng thấy Nguyên thị bất động, chỉ phải mở miệng phân phó nha hoàn cạnh cửa, “Đi thư phòng kêu lão gia cùng cô gia lại đây, lão phu nhân cùng hầu gia tới!”
Nha hoàn theo tiếng rời đi, Nguyên thị mới lấy lại tinh thần, vừa rồi, trong đầu nàng ghen ghét Hạ thị.
Đúng rồi, chính là ghen ghét nàng, Hạ thị sinh thật tốt, mặt mày ôn nhu, nói chuyện hòa khí, cảm tình phu thê cùng lão hầu gia thực tốt, sau khi lão hầu gia chết, trong lòng nàng là đáng thương Hạ thị, thật vất vả sinh ra nhi tử, kết quả tướng công đã chết, đâu giống nàng một nhà đoàn viên hạnh phúc, chính là không nghĩ tới, Hạ thị dưỡng ra nhi tử có ích, con dâu đối với nàng cũng hiếu thuận, còn bồi nàng đi Vân Ẩn Tự ở lâu như vậy.
Mà nàng, mặt ngoài nhìn như cái gì đều có, tướng công tồn tại, nhi nữ song toàn, kỳ thật, trượng phu cùng nàng ly tâm, quan hệ như đi trên băng mỏng, đại nữ nhi có chủ kiến của mình, không nghe vào lời nàng nói, quan hệ nàng cùng nhị nữ nhi không tốt, tam nữ nhi lại là cái quỷ đòi nợ, nhi tử duy nhất, lại còn nhỏ, đâu giống Hạ thị, buông tay cái gì đều mặc kệ, chi một tiếng, nhi tử con dâu toàn vây quanh nàng.
Trong chốc lát, Tần Hoài cùng Tưởng Khâm Hiên tới, Tưởng Khâm Hiên chào hỏi cùng Tần Mục Ẩn, bị Tần Mục Ẩn ngăn cản, “Đều là người một nhà, cần gì khách khí?”
Gặp người đều tới, Tần Hạt Hoàng bỗng bụm mặt khóc lên, trừ bỏ Tần Hoài cùng Nguyên thị nhăn mặt, Trần Lạc co quắp bất an, còn lại người đều không động dung.
Tần Hạt Hoàng đợi hồi lâu không người mở miệng hỏi nàng sao lại thế này, chính là ngay cả ở trên đường Hạ thị hỏi qua nàng đều không hỏi nàng, Tần Hạt Hoàng khóc không nổi nữa, ngẩng đầu, mặt đầy là nước mắt tiến lên đấm đánh Trần Lạc.
Tần Hoài mắng, “Nhìn một cái ngươi thành bộ dáng gì, sao lại thế này?”
Tần Hoài mới thấy rõ mặt Tần Hạt Hoàng bị thương, ánh mắt nhíu lại, trầm giọng nói, “Trần Lạc, ngươi tới nói!”
tính tình Tần Hạt Hoàng thế nào Tần Hoài không rõ ràng lắm? Giải quyết so với ai khác đều lợi hại hơn.
Trần Lạc tùy ý Tần Hạt Hoàng đánh hai quyền, cúi đầu, nhỏ giọng khó xử nói, “Ngày ấy, uống lên vài chén rượu, Hạt Hoàng nháo đến lợi hại, ta lo lắng ảnh hưởng những người khác nghỉ tạm, liền cùng nàng tranh chấp vài câu, sau đó liền dẫn tới động thủ!”
“Ngươi nói bậy!” Ngón tay Tần Hạt Hoàng để trên ngực hắn, nước mũi giàn giụa, không biết vì sao, Lê Uyển nghĩ tới ngày ấy Tần Mục Ẩn hồi kinh, nàng giống như so với Tần Hạt Hoàng còn thảm hơn.
Trộm mắt nhìn Tần Mục Ẩn, phát hiện hắn cũng đang nhìn nhìn, bên tai đỏ lên, thần sắc chính chính, chính là, mặt vẫn là mất tự nhiên nóng lên.
“Ngươi vì cái gì uống rượu trở về trên người có mùi hương nữ nhân? Ngày ấy ngươi nói đi cùng đồng liêu ăn cơm, ta phái người hỏi qua, ngày ấy, ngươi căn bản không có hẹn cùng bọn họ, sao ngươi lại gạt ta, khẳng định là dưỡng người ở bên ngoài, đúng hay không?”
Hai câu cuối cùng chọc trúng tâm Tần Hoài, mặt già cứng đờ, nổi giận nói, “Nói bậy gì đó, trước ngồi xuống, Trần Lạc, ngươi nói một chút sao lại thế này?”
Nguyên thị khẽ hừ một tiếng, thật tốt, lão dưỡng ngoại thất, con rể học theo, xem hắn như thế nào vì Tần Hạt Hoàng xuất đầu.
Nguyên thị ngồi bất động, Lê Uyển tiến lên, “Lão phu nhân, bằng không chúng ta trước đi trong vườn đi dạo?”
Dù sao cũng là chuyện của Tần Hạt Hoàng, các nàng ở không hợp lễ.
Lão phu nhân hơi hơi trầm ngâm, bình tĩnh nói “Cũng được!”
Chuyện nhị phòng, các nàng ở không thích hợp, đứng dậy liền phải đi ra ngoài, Tần Hạt Hoàng tức khắc nâng tiếng lên nói, “Đại bá mẫu, vừa rồi đường đệ còn nói là người một nhà, các người chính là duy nhất ta dựa vào!”
Tần Hoài nghe được mặt đều tái rồi, hắn đương phụ thân còn ở, nào có dựa vào đường đệ?
Bị Tần Hạt Hoàng nói chắn trở về, lão phu nhân ngồi xuống.
Sắc mặt Tần Hoài xanh trắng luân phiên, do dự nửa khắc, một câu cũng nói không nên lời, trước hắn có ví dụ, hắn dựa vào cái gì giáo huấn con rể, chính là, nữ nhi hắn không thể để người không duyên cớ đánh, ấp úng sau một lúc lâu, ném xuống một câu, “Mục Ẩn, ngươi thân là đường đệ, ngươi cùng tâm sự Trần Lạc đi!” Người đã ngồi xuống, sắc mặt phi thường khó coi.
Đáy lòng Lê Uyển buồn cười, chưa thấy qua người kia nói không biết xấu hổ nói đến đúng lý hợp tình như vậy, Tần Mục Ẩn không nhúc nhích, Tần Hạt Phượng cấp Tưởng Khâm Hiên cái ánh mắt, Tưởng Khâm Hiên gãi gãi cái ót, tiến lên vỗ vỗ bả vai Trần Lạc, ngữ khí không nóng không lạnh, cũng không có vẻ quá mức sinh khí, “Ngồi xuống, chậm rãi nói sao lại thế này đi!”
Tần Hạt Phượng nhẹ nhàng thở ra, phụ thân cũng thật sự hồ đồ, hắn ở, mẫu thân ở! Nàng cũng ở! Sao có thể đem việc này giao cho đường đệ, truyền ra ngoài, thảo luận ở Tần gia dưỡng ngoại thất, trong tiếng thêm một câu lễ nghĩa Tần gia đều từ bỏ sao?
“Đại bá mẫu, không bằng để đệ muội bồi ngài đi ra ngoài dạo chút, hôm nay ta tặng một gốc cây thường xanh tới, cắt tỉa giống một cái đồng tử đưa tài, thật sự hiếm lạ!” Mọi người không nói lời nào, Tần Hạt Phượng đành phải lại lần nữa ra tiếng. Chuyện nhị phòng, đại phòng nhúng tay giống cái gì?
Lê Uyển liếc mắt Tần Hạt Phượng nhiều hai cái, trưởng nữ chính là trưởng nữ, thành thục ổn trọng tự nhiên, giống như sinh ra liền có vậy.
Tần Hạt Hoàng còn muốn lại há mồm, bị Tần Hạt Phượng hung tợn trừng mắt, Tần Hạt Hoàng đô đô miệng, không lại nói lung tung rối loạn.
Lê Uyển Tần Mục Ẩn bồi lão phu nhân đi rồi, Tần Hạt Phượng nói không gỉa, bồn hoa này thật sự rất giống một cái ôm hài tử nguyên bảo, vì hợp với tình hình, trên mặt hài tử còn dán hai mảnh lá cây vàng sẫm, miệng lại gác một mảnh lá cây màu đỏ, mà trong tay ôm một cái nguyên bảo.
“Đại đường tỷ thật là có tâm, năm sau sinh nhật lão phu nhân, con cũng đưa một cái này cho ngài!” Lê Uyển duỗi tay sờ sờ, một mảnh lạnh lẽo, hiện giờ đã là cuối mùa thu, trên lá cây còn lạnh lẽo, tay Lê Uyển ấm áp, vừa dán lên, lòng bàn tay thật sự thoải mái.
Sinh nhật lão phu nhân không mời bất luận kẻ nào, Lê Uyển tặng một kiện quần áo, hoa mẫu phú quý đơn sắc, kiện quần áo kia nàng thức đêm gấp gáp làm ra tới, không thiếu được bị Tần Mục Ẩn xem thường, còn may, lão phu nhân thực thích.
Lão phu nhân cười nói, “Thật có lòng, năm sau đưa ta cái tôn tử ta càng vui vẻ!”
Sắc mặt Lê Uyển tức khắc đỏ bừng, lão phu nhân buồn cười, trái lại Tần Mục Ẩn, mặt vô biểu tình, giống như không nghe được vậy, da mặt con dâu mỏng, bà cũng không trêu ghẹo nàng. Thượng thư phủ so với hầu phủ nhỏ hơn nhiều, ba người chậm rì rì đi tới, rất nhanh buổi trưa tới, nha hoàn bên người Tần Hạt Phượng gọi bọn hắn đi thính đường dùng bữa, Lê Uyển minh bạch sự tình là đã giải quyết.
Tần Mục Ẩn cùng Tần Hoài một bàn, Lê Uyển cùng lão phu nhân đi tới bên trong, bởi vì đều nhận thức, giữa hai cái bàn không có an trí bình phong. Hai mắt Tần Hạt Hoàng đỏ bừng, lại sưng, bên cạnh vết bầm tím, bỗng ngẩng đầu đối diện, trong lòng Lê Uyển có chút biệt nữu hai cái.
Trên bàn cơm cực kỳ an tĩnh, Tần Hạt Phượng tìm đề tài trò chuyện cùng lão phu nhân, “Đại bá mẫu, món này ngài mới ăn, mẫu thân phân phó đầu bếp làm, so không được trù nghệ hầu phủ, ngài nếm thử!”
Một phen lời nói từ trong miệng Tần hạt phượng nói ra cũng không có một chút hương vị a dua nịnh hót, lão phu nhân nếm một ngụm, gật đầu nói tốt.
Ai ngờ, Tần Hạt Hoàng an tĩnh một hồi phỏng chừng vì cái gì không hài lòng, chọc trong chén cơm, ngữ khí căm giận nói, “Hôm nay sinh nhật mẫu thân, năm rồi nhị tỷ đều sẽ trở về, chẳng lẽ mang thai liền mặc kệ mẫu thân sao?”
Tần Hoài cách bàn gác chén thật mạnh xuống, không kiên nhẫn nói, “Thích ăn liền ăn, không ăn liền trở về đi!”
Hôm nay khó được tâm tình tốt đều bị cái nữ nhi này phá hủy, trong lòng Tần Hoài còn muốn sống lâu thêm nữa.
Trong mắt Tần Hạt Hoàng lại mờ mịt nước mắt lăn lăn xuống, giơ tay, tả hữu lau chùi hai lần, tiếp theo chọc trong chén cơm.
Nguyên thị thở dài, dù sao cũng là nữ nhi nàng sinh, “Hôm qua, quản gia Thừa Vương phủ liền tặng lễ tới, nhị tỷ ngươi hoài thai này không dễ dàng, đừng nói ta nơi này, trong cung nàng cũng chưa đi!” Biết nữ nhi còn ghen ghét Tần Tử Vận, chính là, việc đã đến nước này, nàng cũng không có biện pháp, lúc trước là nàng sai rồi, không nên nghĩ để tiểu nữ nhi gả tiến hoàng gia, Tần Tử Vận sẽ không sinh hiềm khích cùng nàng, Tần Hạt Hoàng cũng sẽ không gả tiến Vấn Định hầu phủ, liền sẽ không có những việc hiện tại này.
Chính là, hết thảy đều xong rồi.
Một bữa cơm, Lê Uyển ăn đến không được tự nhiên, còn may, nàng đối với tham gia yến hội, không có cảm giác không khí trên bàn ăn.
Sinh nhật Nguyên thị, có mời sân khấu tới hát tuồng, dùng qua ngọ thiện, Nguyên thị cùng lão phu nhân sóng vai đi cùng một chỗ, giống như không để tâm nói, “Tam đệ tam đệ muội qua chút thời gian liền trở về, đại tẩu biết đi?”
Lão phu nhân nhoẻn miệng cười, hai ngày này đã bắt đầu phân phó Uyển Nhi chuẩn bị tốt phòng, nếu trở về còn có sân trước kia các nàng ở, sân mấy cái vãn bối cũng chuẩn bị không sai biệt lắm.”
Năm đó sau phân gia, Tần tam lão gia liền nhậm chức bên ngoài, nhiều năm như vậy mới trở về, lão phu nhân sao có thể không suy xét chu đáo được?
Nguyên thị nhẹ nhàng thở ra, nhiều năm như vậy, nàng đều là đương tổ mẫu, Cung thị cũng là đương tổ mẫu, năm trước nàng còn nghĩ để Cung thị tiến thượng thư phủ ở, năm nay lão gia bị thôi quan, nàng liền không mở miệng được.
Không nói tam phòng người nhiều, phí tổn lớn, đến lúc đó vào phủ ở chiêu đãi hơi chút không chu toàn còn sẽ mang tai mang tiếng, loại chuyện này, lão phu nhân mở miệng tương đối tốt nhất.
Lê Uyển không thích xem diễn, cúi đầu chơi móng tay, móng tay nàng thật dài, hai ngày này vội vàng thu thập sân, nhà ở cho tam phòng, đầu óc choáng váng, Tần Mục Ẩn làm nàng từ chuyện này học quản gia, chính là, sổ sách nàng còn không có xem xong, năn nỉ ỉ ôi năn nỉ Tần Mục Ẩn một phen, hắn đều không cho đường sống thương lượng.
Hơn một tháng cùng ở chung, Lê Uyển đã hiểu tính tình Tần Mục Ẩn một chút, cùng đời trước hoàn toàn bất đồng, kỳ thật, hắn thực dễ nói chuyện, chỉ có nói được có đạo lý, hắn cơ bản đều sẽ nghe, mặc dù cưỡng từ đoạt lí, chỉ cần không phải trăm ngàn chỗ hở, hắn đều sẽ không cưỡng cầu nàng.
Giống như việc xem sổ sách này, tốc độ phía trước nàng còn được, phía sau liền chậm, mục đích chính là kéo, hiện tại đến tháng mười, kéo thêm hai tháng liền ăn tết, hết thảy là có thể chờ thêm năm lại nói.
Phía trước nàng lấy cớ là phải vội làm quần áo cho lão phu nhân, hai ngày này là thu thập sân cho tam phòng, quần áo nàng tự làm gấp gáp, thu thập sân bất quá là dặn dò hạ nhân vài câu, sau đó đi trong viện nhìn xem còn thiếu cái gì bổ khuyết thêm thôi.
Thời điểm nàng xem sổ sách hắn khiến nàng ngồi ở trong lòng ngực hắn, thương hắn đã đóng vảy, tay chân cũng lớn mật lên, Lê Uyển không chuẩn ngày nào hắn kiềm không được, tuy nàng có vui, lại vẫn lo lắng lưu lại di chứng, ban đêm, tay Tần Mục Ẩn lại không thành thật, nếu nàng giãy giụa không thắng liền trực tiếp uy hiếp muốn đi ngủ giường khác, Tần Mục Ẩn cho rằng nàng chọc hắn, nàng làm thật đi giường khác ngủ.
Sau đó, chính là bị hắn ấn xuống, bị thu thập đến không nhẹ, nghĩ đến đôi tay kia của hắn, mặt Lê Uyển đỏ lên, đơn giản, trên sân khấu kịch diễn rồi, tâm tư mọi người đều bị dẫn tới bên trên kia, cũng không ai để ý nàng khác thường.
Dùng qua cơm chiều, tinh thần Tần Hạt Hoàng vô dụng cùng Trần Lạc đi rồi, Lê Uyển không biết các nàng xử lý việc này như thế nào, đổi lại nàng là Trần Lạc tất nhiên là thẳng thắn lưng, Tần Hạt Phượng cùng Tưởng Khâm Hiên cùng các nàng đi ra phủ, vẻ mặt Tần Hạt Phượng ngượng ngùng, “Đại bá mẫu, hôm nay thật là ngượng ngùng, làm ngài chê cười!”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, ôn nhu nói, “Khách khí như vậy làm cái gì, ngươi về sau nếu có rảnh rỗi, tới hầu phủ ngồi ngồi, Uyển Nhi vội bên người ta cũng không có người nói chuyện!”
Tưởng Khâm Hiên đi phía sau, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó che giấu đi.
Tần Hạt Phượng cũng như thế, hốc mắt Tần Hạt Phượng đỏ, gật đầu thật mạnh, “Về sau nhất định tới, mang theo hai tỷ muội dập đầu cho ngài!”
Lão phu nhân gặp qua hai đứa nhỏ kia, nghịch ngợm đáng yêu, bà thích không thôi, “Vậy thật là tốt, ta thích vui vẻ!”
“Dạ vâng!”
Giữa Hạ thị cùng Nguyên thị đã xảy ra cái gì Tần Hạt Phượng đoán chút, đặc biệt đại bá mẫu đối với một nhà các nàng vẫn luôn không lạnh không đạm nàng càng rõ ràng, gả tiến Tưởng gia hai năm kia, chị em dâu bởi vì hầu phủ còn cố ý vô tình thử, sau lại thật sự giao hảo, mới không có những cái tâm tư đó.
Lê Uyển cảm thấy Tần Hạt Phượng cũng là người có thể thâm giao, tuy rằng, trên người mang theo ngạo khí đích trưởng nữ.
Lặt lão phu nhân mang mệt mỏi, Tần Hạt Phượng cũng không nói nhiều, nhìn lão phu nhân lên xe ngựa, mới cùng Tưởng Khâm Hiên rời đi.
Tưởng Khâm Hiên lôi kéo tay nàng, mặt đầy đau lòng, “Nàng chịu khổ rồi?”
Mấy năm nay, Tần Hạt Phượng lo liệu Tưởng gia như thế nào, cùng với thái độ lão phu nhân đối nhị phòng, đối với các nàng, Tưởng Khâm Hiên xem ở trong mắt, đến quan hệ nhạc phụ nhạc mẫu, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Hôm nay hốc mắt thê tử đỏ, nói vậy cũng là kích động đi.
“Không có gì, đại bá mẫu là người tốt, trước kia là bởi vì yêu thương Nhị muội, mới có thể như vậy, cho rằng ta cùng Tam muội đoạt sủng ái phụ thân mẫu thân…” Dĩ vãng đủ loại, miệt mài theo đuổi tới là Nguyên thị sai rồi, Tần Hạt Phượng không nghĩ Nguyên thị nan kham, dùng mặt khác lấy cớ dời đi.
Chuyện Tần Tử Vận, Tưởng Khâm Hiên cũng biết, chỉ có thể nói nhạc phụ nhạc mẫu hồ đồ.
Trở lại trong phủ, Lê Uyển hầu hạ Tần Mục Ẩn cởi áo, miệng vết thương hắn còn phải đắp dược, Trương đại phu nói phải đợi sẹo dần dần liền mới có thể ngưng.
Nàng thật cẩn thận nhấc lên trung y hắn, “Ta có thể xem một chút không?”
Mi sắc Tần Mục Ẩn vừa động, tay nàng đã ấn ở bên trên, cần gì hắn trả lời chứ?
Lực đạo nàng không nhẹ không nặng, vừa vặn ấn ở trên miệng vết thương, một trận ngứa thổi quét toàn thân, thân mình hắn tê dại, nhường nhịn nàng lại nặng tay một chút, ngay sau đó, nàng đã rút về tay, lầu bầu nói “Thời điểm đổi dược ta thấy ngài ấn trên băng gạc, thời điểm miệng vết thương đóng vảy sẽ phát ngứa, do thịt non mới mọc ra, ngài cần phải chịu đựng chút!”
Hiện tại miệng vết thương không được dính nước, Tần Mục Ẩn cũng chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, hắn cho rằng bản thân làm không lưu dấu vết, không nghĩ tới nàng đều phát hiện.
“Hôm nay xem diễn nàng chơi cái gì chơi đến độ đỏ mặt?” Đổi xong quần áo, Tần Mục Ẩn ngồi ở ghế trên, xem nàng dọn dẹp chính mình.
Hôm nay nàng mặc đơn giản, áo ngoài màu đỏ, quần áo màu trắng, nổi bật môi hồng da trắng, nét mặt nghịch ngợm đơn thuần, búi tóc đơn giản, khi xem diễn, chỉ có một mình nàng cúi đầu, không biết chơi cái gì chơi đến hăng say, mặt đều đỏ cả.
Lê Uyển đưa lưng về phía Tần Mục Ẩn, cởi quần áo ra, thanh âm so ngày thường nâng lên chút, “Không chơi gì hết, chính là cảm thấy móng tay dài quá!”
Sợ Tần Mục Ẩn không tin nàng, nàng nâng tay lên, quơ quơ cánh tay.
Tay nàng trắng nõn mềm mại, móng tay cũng đẹp, Tần Mục Ẩn cầm trà lên, đưa đến bên miệng lại buông, trà hoa hồng, bên trong còn bỏ thêm mật ong, hắn không thích.
“Ta giúp nàng cắt móng tay đi!”
Lê Uyển xoay người, tầm mắt rơi xuống ngón tay thon dài của hắn, mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói, “Không cần, Tử Lan cắt được rồi!”
Nói rồi liền ý thức được không đúng, liền gật gật đầu, “Cũng được!”
Đời trước hắn không có cắt qua móng tay cho nàng, đừng nói móng tay, hai người có thể tâm bình khí hòa ăn bữa cơm nàng đều phải trộm cao hứng một trận.
Hôm nay sắc trời đã trễ, cắt móng tay chỉ có thể chờ ngày mai.
Lần trước gấp gáp làm quần áo, Lê Uyển mệt đến không nhẹ, phía sau, tới buổi tối, Tần Mục Ẩn không kêu nàng đọc sách.
Hắn tự mình cầm sách xem, Lê Uyển xoay người lên giường, miệng vết thương Tần Mục Ẩn khôi phục chút, nàng vẫn không dám dựa gần hắn, mấy ngày nay, không học, tư thế nàng ngủ an ổn rất nhiều, có thể ngủ một cái tư thế đến sáng.
Tìm cái vị trí thoải mái quen thuộc ở khuỷu tay hắn nằm xuống, giơ tay đem sách trong tay hắn hơi hơi hướng bên nàng dựa, nàng cũng có thể thấy rõ chữ bên trên.
Bị hun đúc lâu như vậy, nàng xem sách đều đã minh bạch ý tứ trong đó.
“Muốn xem sao?” Ngữ khí Tần Mục Ẩn không rõ hỏi.
Lê Uyển đương nhiên muốn nhìn, mỗi ngày thời điểm này nhìn hắn đọc sách nàng liền cào tâm cào phổi khó chịu.
Tần Mục Ẩn đem sách cho nàng, trong lòng Lê Uyển vui vẻ, cầm trên đôi tay, thấy rõ chữ viết cùng tranh vẽ bên trên, sắc mặt Lê Uyển nóng bỏng, hắn một người đứng đắn như vậy lại xem loại sách này, còn mặt không đỏ tâm không nhảy.
Lê Uyển nhấc cái chăn lên trên mặt mình, đôi tay bắt lấy góc chăn, không cho chăn dán mặt.
Tần Mục Ẩn nghĩ nàng chính là cái phản ứng này, cầm lấy thư, sách này Trương đại phu sớm đã cho hắn, bất quá bị hắn giấu đi, hôm nay nghĩ tới liền đem ra.
Một hồi lâu trong chăn cũng chưa phản ứng, Tần Mục Ẩn nâng nâng cánh tay, sau đó, trong chăn lộ ra nửa cái đầu, lộ ra một đôi con ngươi lóng lánh, “Chuyện gì!”
Tháng này hai người đều là lướt qua liền ngừng, nàng còn được, hắn có tay, còn hắn, chỉ có thể chịu đựng làm hô hấp dần bằng phẳng xuống, rốt cuộc, chịu trách nhiệm vẫn là hắn.
“Trương đại phu nói ta khả năng bị thương!” Tần Mục Ẩn hoàn toàn không cảm thấy nan kham, lúc trước, Trương đại phu đưa thư tịch cho hắn là lo lắng thân mình hắn xảy ra vấn đề, miệng vết thương sâu, liên lụy đến huyệt vị khó nói.
Lê Uyển lúc đầu không hiểu được, phản ứng lại, thân mình đều căng lên, lộ toàn bộ đầu ra, cách chăn nhìn chằm chằm nơi đó, chần chờ hỏi, “Không thể nào?”
Tần Mục Ẩn cầm lấy thư, vừa rồi xem trang kia, ngữ thanh vững vàng, chậm rì rì nói, “Nói không chừng, Trương đại phu bảo ta xem cái này chính là muốn thử xem thân thể có phải xảy ra vấn đề hay không, nếu thật xảy ra vấn đề trị liệu sớm chút!”
Hắn nói được bình thản, trong lòng Lê Uyển nổi lên gợn sóng, trị liệu sớm chút, đều qua lâu như vậy, “Có thể đã muộn rồi hay không?”
Kiến thức Lê Uyển ít nhưng cũng biết có bệnh kéo không được, bệnh nhẹ có thể kéo thành bệnh nặng, bệnh nặng có thể kéo thành bệnh nặng, oán trách trừng mắt nhìn Tần Mục Ẩn một cái, xốc lên chăn liền phải đứng dậy.
“Nàng làm cái gì vậy?” Xốc lên chăn, lộ ra một đôi chân ngọc, so với tay nàng, chân nàng càng dễ coi.
Tần Mục Ẩn dời mắt đi, quát lớn nói “Mau nằm xuống!”
Trời lạnh, nếu bị cảm làm sao bây giờ?
Lê Uyển bất động, “Hầu gia, nếu không gọi Trương đại phu tới hỏi một câu, thật xảy ra vấn đề thì thế nào cho phải?”
Tần Mục Ẩn mắt lé, ngữ khí tản mạn xuống, “Nàng thật sự để ý chuyện này, trước không phải thường cự tuyệt sao!”
Lê Uyển đỏ mặt, hai người sao có thể giống nhau.
Bất quá xem thái độ Tần Mục Ẩn lười biếng, bộ dáng không chút nào sốt ruột, nàng một lần nữa nằm xuống, “Có phải không có việc gì hay không?”
Nếu thân thể xảy ra vấn đề, hắn mới là người gấp.
Đắp chăn xong, dựa vào trên cánh tay hắn, rúc thân mình lại, Lê Uyển thật cẩn thận lại hỏi.
Ánh mắt Tần Mục Ẩn nhiễm vài phần ấm áp, nhìn chằm chằm nàng, một chữ một chữ nghiêm túc nói, “Ý tứ Trương đại phu, trước nhìn xem sách, không phản ứng nói không chuẩn, đến thử xem!”
Mặt Lê Uyển không hồng, đáy lòng nghi hoặc, “Eo ngài bị thương…”
Tần Mục Ẩn thấy nàng nói, vẻ mặt sung sướng, tay nhẹ nhàng thổi mạnh lỗ tai nàng, tiến đến bên lỗ tai nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp, “Có thể có biện pháp khác!”
Sau đó nhỏ giọng nói mấy chữ, lỗ tai nàng khẽ nhúc nhích, mặt so với nước mật đào còn muốn hồng nhuận sáng trong mê người hơn!