Edit: Bông
Quả nhiên sáng hôm sau, Hạ Dư Huy không dậy nổi.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ hầu hạ cậu mặc quần áo, lau mặt, để cậu nằm bò trên người mình ngủ, kéo va ly xuống lầu.
Mẹ Hạ thấy con trai mình như koala treo trên người Cao Chí Bác khò khò ngủ, tức giận, chỉ muốn lập tức đánh mông cậu: "Đã giờ nào rồi mà còn ngủ!"
Hạ Dư Huy giật giật mông, mơ mơ màng màng mở mắt, liếc nhìn mẹ Hạ rồi lại nhìn Cao Chí Bác, chẹp chẹp miệng, nghiêng đầu, tiếp tục ngủ.
Mẹ Hạ tức giận thở phì phò.
"Mẹ Hạ, cứ để em ấy ngủ đi. Lát xuống máy bay hẵng đánh thức."
"Con cứ chiều nó đi!"
Lời này của mẹ Hạ không biết đã nodi bao nhiêu lần, Cao Chí Bác sớm nghe đến nỗi tai mọc kén. Không chiều Hạ Dư Huy thì hắn còn chiều ai nữa? Hắn chính là muốn chiều Hạ Dư Huy, chiều tới chết thì thôi. Hiện tại hắn chiều hư cậu, sau này lớn lên cậu cũng chỉ có thể ỷ vào hắn. Hắn muốn Hạ Dư Huy càng ỷ vào mình càng tốt, cách xa hắn một giây thôi cũng không sống được, giống như thuốc phiện ấy, đã thử một lần thì không có không sống được.
Mẹ Cao đối với hành vi chiều chuộng của Cao Chí Bác đối với Hạ Dư Huy thì rất vừa lòng, anh trai chăm sóc em như vậy là đúng rồi, Hạ Dư Huy cũng xem như nửa con trai cô mà.
Ba Hạ, ba Cao đối với việc này lại có suy nghĩ khác nhau.
Ba Hạ cảm thấy Cao Chí Bác thông minh như vậy, tương lai tất có tiền đồ. Cao Chí Bác quen Hạ Dư Huy sớm như vậy, sau này lớn lên cảm tình có phai nhạt đi thì ít nhiều cũng sẽ niệm tình cũ, giúp đỡ Hạ Dư Huy một hai.
Ba Cao thì cảm thấy Cao Chí Bác là một người rất có trách nhiệm, nếu có thể trước sau đối xử với Hạ Dư Huy như một, trưởng thành rồi đức tính này sẽ rất quan trọng.
Bà nội Cao không đi cùng, sang Trương gia hàng xóm chơi vài hôm.
Hai nhà trực tiếp lái xe đến sân bay, chuẩn bị sang thành phố S.
Cao Chí Bác đợi máy bay gần hạ cánh mới đánh thức Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy xoa xoa mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bốn phía, nửa ngày mới nhận ra đây là trên máy bay, kinh ngạc thốt lên: "Chúng ta đang ở trên máy bay à anh?"
Hạ Dư Huy nằm bò trên cửa sổ, nhìn từng đám mây trắng trôi qua trên bầu trời, miệng cười không khép lại được: "Chúng ta đang ở trên bầu trời nè anh!"
Cao Chí Bác cười xoa đầu Hạ Dư Huy.
Máy bay hạ cánh, Hạ Dư Huy hưng phấn lôi kéo tay Cao Chí Bác: "Máy bay nhanh quá đi! Giống y như con khỉ trên TV ấy, bay vèo một cái là đến!"
Cao Chí Bác tháo đai an toàn, ừ một tiếng.
Dẫn theo Hạ Dư Huy không ngừng lải nhải đi phía sau gia đình, bước ra khỏi sân bay, nghênh đón bọn họ là bầu không khí mang đậm hương vị của biển, làm người ta muốn hít thở sâu vài hơi.
Hạ Dư Huy hưng phấn cực kỳ, gắt gao nắm chặt tay Cao Chí Bác, không ngừng nhìn bốn phía. Đột nhiên hưng phấn lôi kéo tay Cao Chí Bác reo lên: "Anh! Xem kìa! Có người nước ngoài!"
Cao Chí Bác kéo Hạ Dư Huy lên phía trước mình, tránh để người ta đụng phải, nghe thấy lời cậu nói thì nghiêng đầu qua nhìn. Là một cặp vợ chồng, chồng là người nước ngoài, vợ là người trong nước, đi bên cạnh là một bé gái , tuổi, con lai, rất xinh đẹp.
"Anh nhìn kìa! Đôi mắt của chú ấy màu xanh lam!"
Cao Chí Bác ừ một tiếng, hướng về phía cặp vợ chồng đó cười cười ra ý chào hỏi.
Cặp vợ chồng đó liếc nhìn một cái rồi dắt tay con gái mình đi.
Hạ Dư Huy vẫn nhìn chằm chằm theo gia đình họ. Cao Chí Bác xoa đầu cậu: "Ngoan nào."
Hạ Dư Huy bĩu môi, nắm tay Cao Chí Bác bước lên xe.