Edit: Bông
Nghỉ hè qua đi, chẳng mấy chốc đã đến khai giảng. Vì chuyện này mà Hạ Dư Huy không vui mấy ngày liền, cấp và tiểu học cách nhau khá xa, vả lại cấp có cả tiết tự học buổi tối nên Cao Chí Bác không thể cùng Hạ Dư Huy về nhà.
Mấy ngày nay Cao Chí Bác cũng tận lực ở bên cậu, cũng không đi học ở chỗ Ngũ Thắng, xin nghỉ ở nhà mấy ngày.
Dù không muốn thế nào đi chăng nữa thì khai giảng cũng đã đến.
Sáng sớm hai người đã dậy, Hạ Dư Huy dẩu môi không vui, Cao Chí Bác vừa ôm vừa hôn vừa dỗ nửa ngày mới có thể đến trường.
Đời trước hắn cũng học ở trường học này, gặp Quách Nghĩa cùng Bạch Lan Kỳ. Hai kẻ này chính là nhân vật tất yếu gây nên cái chết của hắn. Kỳ thật hắn cũng không quá hận Bạch Lan Kỳ, từ trước đến nay hắn không hề có ý định cưới ả nhưng ả vẫn đi theo hắn suốt mười năm, tình cảm mà ả dành cho hắn hắn biết rõ nhưng không thể đáp lại được, người này quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, tính cách quá cực đoan. Không dành được thì hủy bỏ, kết thúc tình yêu của ả bằng việc hại chết hắn. Mà Quách Nghĩa thì thọc gậy bánh xe suốt mười năm, tuy rằng hắn mở một mắt nhắm một mắt, không định tính toán với gã, nhưng không thể ngờ đến vẫn bị gã đâm lén sau lưng.
Kiếp trước Cao Chí Bác không định tính toán với Quách Nghĩa, hai người bọn họ ở bên nhau mười năm, hắn nghĩ giao tình này cũng đủ để hắn bỏ qua cho gã. Huống hồ hắn còn từng cứu mạng Quách Nghĩa, tốt xấu gì cũng coi như là có ân cứu mạng, cứ tưởng Quách Nghĩa ít nhiều cũng sẽ cảm kích hắn. Kết quả thì sao? Quách Nghĩa chỉ nghĩ đến việc hại chết hắn. Lấy oán báo ăn, nuốt trọn công ty mà hắn xây dựng bằng mồ hôi nước mắt.
Đối với việc này thì Cao Chí Bác vẫn có thể chấp nhận được, dù sao cũng là do hắn mắt mù nhìn sai người, tin người không nên tin, hắn đáng bị thế.
Nhưng gã lại dám dùng thủ đoạn đê tiện đó để hại chết Hạ Dư Huy! Cao Chí Bác vĩnh viễn không dám tưởng tượng đến cuộc sống trong tù của Hạ Dư Huy. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Dư Huy đều được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy mà lúc chết lại bị đối xử như vậy!
Cao Chí Bác lại nhớ đến giấc mơ ngày Tết, hốc mắt đỏ lên, mũi có chút cay.
Hắn mở to mắt để nước mắt không chảy ra, tay nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh mới có thể nhẫn nhịn không lao đến xé xác Quách Nghĩa ra nghìn mảnh ngay lập tức. Hiện tại hắn vẫn chưa đủ năng lực, nhưng đợi vài năm nữa thôi, đợi hắn đủ lông đủ cách rồi, gặp lại Quách Nghĩa, hắn sẽ cho gã biết cái gì gọi là địa ngục trần gian. Món nợ kiếp trước của Quách Nghĩa, hắn sẽ trả lại gấp ngàn lần!
Cao Chí Bác đứng trước cổng trường, khuôn mặt vặn vẹo, hốc mắt đỏ ửng làm học sinh đi qua tò mò nhìn lén, có người không khỏi khinh thường vì nghĩ hắn đang cảm động khi thi đỗ một trường tốt như thế này.
Cao Chí Bác đương nhiên biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, hít sâu mấy hơi mới bước vào trường. Cứ đợi mà xem! Những kẻ đã hại hắn, hắn sẽ đáp trả gấp bội!