Edit: Bông
Hạ Dư Huy vội vàng ăn hết bát cơm.
Cao Chí Bác vỗ vỗ đầu cậu: "Ăn từ từ thôi."
Hạ Dư Huy ngẩng đầu, trong miệng toàn là cơm nên hai má phồng lên, nhóp nhép nhai, đôi mắt lại mở to, hình ảnh này làm Cao Chí Bác phải bật cười, đáng yêu giống y như con hamster trước kia hắn nuôi.
"Anh cười cái gì vậy?"
Cao Chí Bác khẽ ho: "Ăn xong rồi mới được nói."
Hạ Dư Huy tiếp tục nhai, vùi đầu ăn cơm.
Hạ Dư Huy ăn xong, lau miệng rồi hưng phấn nói: "Đi thôi anh!"
Cao Chí Bác ừ một tiếng, trả tiền rồi dẫn Hạ Dư Huy đi.
Cao Chí Bác thuê phòng ở một nơi có niên đại khá lâu rồi, xung quanh đó cũng đều là nhà trọ và khu ăn uống vui chơi.
Nơi Cao Chí Bác thuê nằm ngay bên trái quán ăn.
Tầng một có chút âm u, các phòng đều chỉ có hơn mười mét vuông, một tầng có hơn hai mươi hộ gia đình sinh sống.
Phòng bếp và WC dùng chung.
Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy lên tầng , mọi người thấy hai đứa bé đến nơi này thì đều tò mò nhìn qua.
Cao Chí Bác chỉ là cười cười, cũng không có ý định chủ động nói chuyện.
Vừa vào phòng, Cao Chí Bác lập tức đóng cửa lại.
Hạ Dư Huy đứng ở cửa, liếc mắt một cái cũng có thể quan sát hết cả căn phòng, thích thú sờ đông sờ tây.
Đối diện với cửa phòng là cửa sổ, là nơi duy nhất chiếu sáng hết mười mét vuông trong căn phòng.
Trong phòng không có nhiều đồ vật lắm, một cái TV hơi cũ, một cái tủ lạnh nhỏ, một chiếc giường.
Cao Chí Bác đưa cho chủ nhà đồng để chủ nhà giúp hắn thay bộ chăn ga gối đệm mới.
Hạ Dư Huy vui vẻ nhảy nhót trên giường, Cao Chí Bác cũng không nói gì.
Hạ Dư Huy nằm xuống, lăn qua lộn lại: "Anh! Mau đến đây đi! Êm lắm!"
Cao Chí Bác cười cười, khăn trải giường là đồ mới nhưng có vẻ chất lượng không tốt lắm, sờ lên không hề mềm mại nhưng Hạ Dư Huy vẫn vui vẻ dùng.
Cao Chí Bác đóng cửa sổ lại, chỉ để một khe hở nhỏ cho thông thoáng, bật quạt lên thổi tan khí nóng trong phòng rồi mới cởi giày nằm xuống.
Giường cũng không lớn, dài rộng đều chỉ có thước, hai đứa trẻ nằm là vừa đủ.
Hạ Dư Huy xoay người, lăn vào trong lòng Cao Chí Bác, hai mắt hưng phấn nhìn hắn: "Sau này tan học chúng ta đều ở đây ạ?"
Cao Chí Bác ôm cậu, hôn lên khuôn mặt đỏ rực vì sung sướng: "Tạm thời ở đây đã.
Anh sẽ đưa chìa khóa cho em, sau này tan học thì đến đây đợi anh, đừng đứng đợi ở cổng trường nữa.
Dưới tầng có quán ăn, chúng ta ăn ở đấy luôn cho tiện."
Hạ Dư Huy cao hứng gật đầu, cười không ngừng.
Cao Chí Bác vỗ vỗ mông cậu: "Đừng náo loạn, ngủ đi."
Hạ Dư Huy gật đầu nhưng vẫn cao hứng không ngủ được.
Qua một lúc thấy người nằm trong lòng không ầm ĩ nữa, Cao Chí Bác lấy một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Hạ Dư Huy.
Ngủ gần hai tiếng, Cao Chí Bác đánh thức Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy không muốn dậy, ôm eo hắn cọ cọ làm nũng.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ cười cười: "Nằm thêm một lúc nữa đi, anh đi lấy nước."
Cao Chí Bác cầm chậu ra bể nước công cộng, trên mặt đất toàn là nước, có chút bẩn.
Bởi vì giặt quần áo, rửa bát đều làm ở đây nên lúc nào trên mặt đất cũng có nước đọng, khi Cao Chí Bác bước vào không có quá nhiều nước nhưng vẫn cảm thấy có chút ghê người.
WC cũng ở trong này, hơi không cẩn thận một tí là có thể vấp ngã gãy răng.
Cao Chí Bác hơi hối hận vì thuê phòng ở đây, hắn chỉ xem phòng ở mà quên không để ý đến những nơi khác.
Bất đắc dĩ thở dài, có lẽ phải trả lại phòng, may mà hắn chỉ thuê một tháng.
Cao Chí Bác đi thật cẩn thận, tránh dẫm phải vũng nước, giặt khô khăn rồi cầm về lau mặt cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy bị nước lạnh làm cho giật mình, hừ hừ hai tiếng rồi mở mắt, vẫn nằm bất động, ngẩng mặt để Cao Chí Bác hầu hạ.
Cao Chí Bác rửa mặt cho Hạ Dư Huy xong mới tự xử lý chính mình.
Xong xuôi quay lại thì Hạ Dư Huy cũng đã đi giày xong, ngồi trên giường phát ngốc.
Cao Chí Bác bưng chậu đi đổ, lau khô tay rồi nói với Hạ Dư Huy: "Đi thôi."
Cao Chí Bác chở Hạ Dư Huy đến trường rồi mới vội vàng đi học.
Đến trường vừa kịp lúc chuông reo, Cao Chí Bác cất xe, bước nhanh vào phòng học.
Không lâu sau thì giáo viên cũng bước vào, Cao Chí Bác nhàm chán nằm bò ra bàn ngủ.
Buổi tối về nhà, Cao Chí Bác nói với người lớn về việc mình thuê phòng ở bên ngoài.
Mẹ Cao cùng mẹ Hạ đều yêu cầu hắn ngày mai phải dẫn họ đi xem.
Cao Chí Bác gật đầu đồng ý, để họ đi xem phòng cũng là mục đích của hắn.
Toàn bộ tiền của hắn đều đã đem đi đầu tư, trên người không còn lại mấy đồng, muốn đổi phòng ở thì phải phụ thuộc vào người lớn.
Còn một nguyên nhân nữa là hiện tại hắn mới mười một tuổi, đi thuê phòng khẳng định không có được phòng tốt.
Hắn không hề cảm thấy việc dùng tiền của mẹ Cao có gì đáng phải xấu hổ.
Hơn nữa Cao Chí Bác cũng đã tính toán, hắn học trung học mất sáu năm, hiện tại Dư Huy mới học lớp , thêm sáu năm trung học nữa thì ít nhiều bọn hắn cũng ở bên ngoài mười năm.
Không bằng dứt khoát để mẹ Cao mua một căn hộ ở gần đó, chính mình ở cũng an tâm, vả lại sau này Hạ Dư Huy lên cấp sẽ có tiết tự học buổi tối, hắn học cấp cũng không thường xuyên về nhà, ở ngoài sẽ tương đối tiện hơn.
Cao Chí Bác muốn để hai bà mẹ xem phòng xong rồi mới thổi gió bên tai sau.
Ngày hôm sau, mẹ Cao cùng mẹ Hạ đến trường tiểu học đợi, Hạ Dư Huy có chìa khóa nhưng cậu muốn đợi Cao Chí Bác nên hai bà mẹ bất đắc dĩ phải đợi cùng, ngồi trong quán ăn ở gần đó xử lý luôn bữa trưa.
Cao Chí Bác vừa đến thì đồ ăn cũng được mang lên, bốn người lập tức bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Cao Chí Bác dẫn bọn họ đi xem phòng.
Hai bà mẹ vừa bước vào đã phải nhíu mày, cầu thang tối tăm thì chưa nói nhưng bên cạnh còn có không ít rác rưởi, trông cực kỳ bẩn.
Cao Chí Bác cũng nhíu mày, lúc hắn đến có phải như vậy đâu, chẳng lẽ cả ông Trời cũng giúp hắn?
Tới phòng hai bà mẹ mới thấy khá hơn chút, hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ.
Hạ Dư Huy kéo tay áo Cao Chí Bác: "Em muốn đi vệ sinh."
Cao Chí Bác ừ một tiếng: "Em đi chậm thôi.
Trên mặt đất toàn là nước, cẩn thận kẻo ngã."
Hạ Dư Huy vâng một tiếng.
Mẹ Cao nhíu mày, kéo tay mẹ Hạ: "Chúng ta đến đó xem sao."
Cao Chí Bác nhìn theo bóng dáng hai bag mẹ, khóe miệng khẽ giương lên, hắn chính là cố ý nói vậy đấy.
Mẹ Hạ cùng mẹ Cao vừa nhìn thấy bể nước, sắc mặt liền tái đi
Mẹ Hạ ở bên ngoài chờ Hạ Dư Huy, sợ cậu vấp ngã.
Mẹ Cao trở về phòng, nhìn Cao Chí Bác nhăn mày: "Bác Nhi, nơi này không thể ở được, đổi chỗ khác đi."
Cao Chí Bác gật gật đầu: "Ban đầu con xem phòng ở thấy sạch sẽ nên mới thuê.
Không ngờ lại phát sinh mấy vấn đề như thế này."
Mẹ Cao cũng gật đầu: "Phòng ở không sao nhưng những chỗ khác thì không ổn, nơi này rồng rắn hỗn tạp, không thể ở.
Để chiều nay mẹ với mẹ Phương đi quanh đây xem có chỗ nào tốt hơn không."
"Vâng.
Mà mẹ này, Dương Dương cũng sắp lên trung học rồi, hay là mua luôn một căn hộ ở gần trường trung học đi."
Mẹ Cao sửng sốt: "Mua một căn hộ?"
"Đúng vậy, sau này con lên cấp có thể ở luôn đấy.
Hơn nữa về sau có tiết tự học buổi tối, phải trọ ở trường nhưng không có phòng riêng sẽ rất bất tiện!"
Mẹ Cao nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, ừ một tiếng: "Để tối về nhà mẹ thương lượng lại với ba con."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn sắp có thế giới riêng với vợ hắn rồi.
Đợi mẹ Hạ dẫn Hạ Dư Huy quay lại, mẹ Cao liền đem chuyện vừa rồi nói với cô.
Mẹ Hạ lập tức đồng ý, cô lo nhất là con trai mình phải chịu tội.
Huống hồ Cao Chí Bác nói cũng không phải không có đạo lý, về sau bọn họ đều phải ở lại trường, không bằng có hẳn một nơi ở riêng sẽ thoải mái hơn.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy đang không hiểu gì, vùi đầu vào cổ cậu, khẽ cười.
Buổi tối về nhà, quả nhiên ba cao và ba Hạ đều không có ý kiến gì, bà nội Cao nghe mẹ Cao miêu tả lại hoàn cảnh của nơi Cao Chí Bác đang thuê mà xót cháu trai vô cùng, vội vàng ôm Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy: "Sao có thể để chúng nó chịu khổ như vậy được!"
Mẹ Hạ và mẹ Cao cùng quyết định ngày mai sẽ lập tức đi mu một căn hộ.
Bà nội Cao vội vàng nói: "Mua! Phải mua! Ngày mai đi mua luôn đi!" Nói xong còn muốn lấy tiền riêng của bà để mua cho Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy lôi kéo tay Cao Chí Bác hỏi "Chúng ta đổi chỗ ở à anh"
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, thản nhiên hôn Hạ Dư Huy trước mặt người lớn: "Chúng ta sẽ có nhà của riêng mình!"
Hạ Dư Huy chớp chớp mắt: "Nhà của riêng mình á?"
"Đúng."
"Nhà của hai chúng ta?"
"Đúng!"
Hạ Dư Huy lập tức hoan hô, ôm Cao Chí Bác hôn hai cái, lại ôm mẹ Hạ làm nũng: "Mẹ ơi, mua phòng! Mua phòng!"
Mẹ Hạ ôm con trai, liên tục nói: "Được được được! Mua mua mua!"
.