Edit: Bông
Mẹ Hạ và mẹ Cao đau lòng Hạ Dư Huy, làm một bàn lớn toàn đồ ăn mà cậu thích.
Bà nội Cao cũng không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Dư Huy.
Nhưng Hạ Dư Huy chỉ cần động miệng nhai liền bị đau đến chảy nước mắt, quay sang nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác đau lòng hôn lên khóe miệng Hạ Dư Huy: "Anh đút cho em nhé?"
Hạ Dư Huy làm nũng bò lên đùi Cao Chí Bác, gật gật đầu.
Cao Chí Bác ôm người ngồi cẩn thận, nhờ mẹ Cao múc cho mình một chén canh.
Dùng muỗng thật cẩn thận đút canh cho Hạ Dư Huy, sau đó tự mình ăn cơm, chậm rãi nhai nhưng lại không nuốt xuống, cúi đầu mớm cho Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy ngoan ngoãn mở miệng, không hề cảm thấy việc ăn cơm mà Cao Chí Bác vừa nhai có gì đáng ghê tởm mà còn cảm thấy cơm ngọt hơn thường ngày.
Cao Chí Bác cũng không phải lần đầu tiên mớm cho Hạ Dư Huy, khi Hạ Dư Huy còn nhỏ, chưa có răng nhưng luôn khóc lóc đòi ăn cơm, Cao Chí Bác cũng làm như vậy, nhai xong mớm cho cậu.
Lúc đầu mẹ Hạ có chút không tiếp thu được, nhưng thấy con trai mình ăn cơm vui vẻ như vậy thì lại cảm thấy cũng chẳng sao cả.
Các bà mẹ chẳng phải đều làm vậy để dỗ con ăn sao? Nên Cao Chí Bác cũng chẳng làm gì quá đáng cả.
Số lần nhiều hơn, mẹ Hạ cũng tự nhiên mà tiếp thu.
Nửa chén cơm, Cao Chí Bác nhai rất kĩ, đợi Hạ Dư Huy ăn xong thì đồ ăn đều đã nguội lạnh.
Cao Chí Bác lại đút cho Hạ Dư Huy thêm nửa chén canh rồi thôi.
Ngồi ở trên sopha đợi tiêu cơm, khi ba Hạ về thì được mẹ Hạ kể về những việc hôm nay đã xảy ra.
Ba Hạ tức giận kiên định nói: "Chúng ta tuyệt đối không xin lỗi!"
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy vâng một tiếng: "Chúng ta không xin lỗi, còn phải bắt Hà Đại Tráng xin lỗi Dương Dương trước mặt mọi người."
Mẹ Hạ nhìn Cao Chí Bác sửng sốt, cô chỉ nói vậy thôi chứ cũng không định bắt Hà Đại Tráng xin lỗi trước mặt mọi người: "Này...không tốt lắm đâu?" Dù sao Hà Đại Tráng cũng bị Hạ Dư Huy cắn cho phải nhập viện.
Cao Chí Bác rũ mắt, xoa đầu Hạ Dư Huy: "Vậy theo ý mọi người đi." Hiện tại hắn chỉ là trẻ con, lấy cái gì mà so cao thấp với mọi người.
Hạ Dư Huy cảm giác được cánh tay đang ôm mình siết chặt lại, làm cậu có chút đau, ngẩng đầu nhìn nhìn Cao Chí Bác: "Anh?"
Cao Chí Bác cười cười: "Chúng ta lên tầng nhé!"
Mẹ Cao vội vàng đến bệnh viện xin thuốc để Cao Chí Bác bôi cho Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác nhận lấy rồi mang Hạ Dư Huy đi tắm rửa.
Xả đầy nước vào bồn tắm, Cao Chí Bác cởi quần áo trên người Hạ Dư Huy, thật cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, không tìm thấy vết thương nào nữa mới bế cậu bước vào bồn tắm.
Hạ Dư Huy bò lên người Cao Chí Bác, rầm rì làm nũng.
Cao Chí Bác cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, thấy cậu đau đến nhíu mày, hận không thể lập tức vọt đến đánh chết Hà Đại Tráng.
Tắm rửa sạch sẽ cho Hạ Dư Huy rồi đem người bế lên giường.
Cao Chí Bác bóp tuýt thuốc ra tay, hôn Hạ Dư Huy trấn an: "Sẽ hơi đau, bảo bối chịu khó nhé!"
Hạ Dư Huy ủy khuất vâng một tiếng.
Tay Cao Chí Bác vừa chạm lên mặt cậu liền la oai oái: "Đau...đau..."
Cao Chí Bác nhẹ nhàng thổi thổi: "Ngoan, nhịn một chút, bằng không ngày mai càng đau."
Hạ Dư Huy nhắm mắt lại, cắn răng, bộ dạng thấy chết không sờn làm Cao Chí Bác đau lòng cực kỳ, hắn thề phải trả lại bằng hết cho Hà Đại Tráng.
Bôi thuốc xong, Hạ Dư Huy rúc vào lòng Cao Chí Bác, mí mắt đã nặng trĩu.
Cao Chí Bác nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Ngủ đi."
Hạ Dư Huy ôm thật chặt Cao Chí Bác, thanh âm mềm mại: "Ngày mai anh có ở nhà với em không?"
"Có.
Sẽ ở nhà với em."
"Ngủ ngon..."
"Ngủ ngon."
.