Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu

chương 70: bác bảo vệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Bông

Trẻ con chính là một loài sinh vật rất phiền toái, luôn thích tranh cường háo thắng, không đầu rơi máu chảy thì không cam lòng.

Ngày hôm sau, Ếch xanh mang theo một đám người chặn Cao Chí Bác ngoài cổng trường.

Cao Chí Bác liếc nhìn, một đám người, lớn lớn bé bé, tầm người.

Trận thế này cũng đủ dọa người.

Ngày hôm qua Cao Chí Bác ra tay không hề tàn nhẫn, chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút nên qua một đêm vết thương liền khỏi.

Hiện tại nhìn Ếch xanh dương dương tự đắc, Cao Chí Bác hối hận sao hôm qua không ra tay nặng chút, làm hôm nay trì hoãn thời gian về nhà.

Ngày hôm qua Hướng Diệp đã dặn Cao Chí Bác mấy ngày tới phải hết sức cẩn thận, Ếch xanh là kẻ tiểu nhân, có thù tất báo, nhất định sẽ tìm người đến trả thù.

Không nghĩ tới hôm nay bọn họ đã đến, Hướng Diệp nhìn gần người trước mặt, có chút thất thần.

Cao Chí Bác liếc nhìn Hướng Diệp, nhàn nhạt nói: "Về trước đi."

Ý tứ là, sợ thì có thể đi.

Hướng Diệp nhìn Cao Chí Bác cười cười, bất đắc dĩ nhún vai: "Không sao."

Cao Chí Bác khẽ nhếch miệng cười: "Sẽ đánh nhau to đấy."

Hướng Diệp bất đắc dĩ cười cười: "Khẳng định rồi.

Hai kẻ kia học cấp đấy."

Cao Chí Bác ừ một tiếng: "Không được thì cứ chạy, còn lại để tôi."

Hướng Diệp vẻ mặt kinh ngạc: "Mày có được không đấy? Nhiều người như vậy."

Cao Chí Bác cười khinh thường: "Ra oai thôi.

Dám bước ra được mấy người."

Hướng Diệp bừng tỉnh, sùng bái nhìn Cao Chí Bác.

Ếch xanh nhìn hai người lặng lẽ thì thầm, hô to một tiếng: "Cao Chí Bác, hôm nay tao đã gọi anh tao tới, mày ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai thì tao sẽ tha cho một cơ hội sống.

Bằng không thì chờ chết đi!"

Cao Chí Bác ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Ếch xanh, không nói lời nào.

Ếch xanh bị ánh mắt của Cao Chí Bác làm cho sợ hãi lùi về sau một bước.

Những nghĩ thấy bên mình đông người như vậy lại lấy dũng khĩ bước lên.

Quay đầu nhìn người phía sau, vẻ mặt lấy lòng nói: "Anh! Đây chính là đứa đã đánh em.

Em nói tên anh ra mà nó dám bảo là anh nó cũng sẽ đánh.

Quá không coi anh ra gì!"

Người nọ nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, vẻ mặt không vui, gã đương nhiên biết Cao Chí Bác, không giống bọn họ đút lót tiền để vào được trường trọng điểm, đầu óc thông minh, thành tích tốt, được giáo viên thích.

Phi! Ở trước mặt gã, còn không phải là khóc lóc dập đầu gọi ông nội!

"Mày biết tao là ai không?" Người nọ vênh váo tự đắc nhìn Cao Chí Bác, một bộ ông đây là trời, trợn trắng mắt: "Ông đây là Hầu ca! Sau này nhìn thấy tao thì trốn nhanh một chút!"

Cao Chí Bác thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhóm người này lấy biệt danh theo ngoại hình à? Ếch xanh, khỉ, vậy còn lợn rừng đâu?

Ếch xanh lập tức phụ họa: "Hầu ca chỉ cần một ngón tay cũng giết chết được mày!"

Hầu ca được Ếch xanh tâng bốc như vậy, tâm tình không tồi, cười cười nói: "Mày đánh em tao, chuyện này không thể bỏ qua được, bây giờ mày quỳ xuống nhận sai, gọi tao là ông, tao sẽ xem xét.....Aaaaaa..."

Hầu ca còn chưa nói xong, Cao Chí Bác đã xông lên đá vào hạ bộ của gã, làm gã ăn đau nằm rạp ra đất.

Cao Chí Bác lại xoay người gạt qua cổ chân Ếch xanh làm y quỳ xuống, hừ lạnh: "Cháu trai ngoan! Gọi một tiếng ông xem nào!"

Cao Chí Bác ra tay quá nhanh, không ai kịp phản ứng lại, hắn ngẩng đầu, mặt như phủ một tầng sương, ánh mắt như dao bắn qua từng người.

Một đám người sợ run lên, không dám ho he gì.

"Làm gì đấy? Làm gì đấy hả?"

Động tĩnh bên này làm bảo vệ chú ý đến, lập tức chạy sang, trong lòng không khỏi mắng thầm, muốn đánh thì ra chỗ khác mà đánh, ở dưới mí mắt ông đánh nhau là có ý gì? Nếu xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu ông là vô trách nhiệm.

Mẹ nó chứ!

Cao Chí Bác lập tức đứng dạt sang một bên, nhìn người vừa tới nói: "Bọn họ tìm cháu gây phiền toái.

Bác làm ơn phân xử giúp cháu."

Đám người kia chỉ biết trợi mặt há mồm nhìn.

WTF? Đây là tình huống gì? Bắt nạt? Fuck! Bọn họ chưa từng gặp ai như thế này, đánh người ta xong còn chạy đi mách lẻo.

Đủ vô liêm sỉ!

Cao Chí Bác trước nay đều không phải là người thích cậy mạnh, hắn không muốn đối phó với những kẻ như thế này.

Hắn không nắm chắc được là mình có thể bình an rút lui hay không, nếu thắng thật thì cũng sẽ bị bọn họ trả thù, lại rước thêm một đám huynh huynh đệ đệ.

Rất phiền!

Thường xuyên qua lại như thế, lại đến lại đi, đến bao giờ mới xong? Mà làm to lên thì càng không tốt.

Đám trẻ trâu này đang trong thời kỳ phản nghịch, chuyện gì cũng dám làm, không thể ép bọn họ quá gắt gao được.

Cho nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là nói với người lớn, nhân lúc sự việc chưa đi xa, dập tắt khí phách của chúng!

Bảo vệ thấy là học sinh gây sự đánh nhau, trong lòng mắng thầm, phiền phức! Đảo mắt thấy Cao Chí Bác đứng một bên, trong lòng lập tức căng thẳng, nhỏ như vậy, nếu bị đánh nhập viện thì ông cũng không thoát được quan hệ.

Hơn nữa con của ông cũng lớn gần bằng Cao Chí Bác, nghĩ nếu như con mình cũng bị bắt nạt như vậy, tức giận quát lên: "Mất đứa muốn làm cái gì?!?!"

Bảo vệ bất động thanh sắc kéo Cao Chí Bác ra sau lưng mình, nhìn đám học sinh trước mặt, nhíu mày: "Đều là bạn học mà bắt nạt nhau như vậy còn ra thể thống gì? Có tin tôi bảo giáo viên gọi cha mẹ mấy đứa đến đây không?"

Ếch xanh cùng được đỡ đứng dậy, Hầu ca vẫn còn ẩn ẩn đau, lại bị quát như vậy liền nổi giận: "Rõ ràng là nó ra tay trước! Ông con mẹ nó không có mắt à?"

Bảo vệ nổi giận lôi đình, trẻ con bây giờ sao lại không lễ phép như vậy? Dám hỗn xược với người lớn.

"Tôi không nhìn thấy thằng bé ra tay, chỉ thấy mấy đứa vây quanh thằng bé.

Thằng bẻ nhỏ như vậy sao đánh được mấy đứa? Nói dối cũng phải có lý một chút!"

Ếch xanh lập tức quát: "Rõ ràng là nó đánh tôi! Chân ông thọt, mắt ông cũng mù rồi!"

Bẻo vệ nổi giận: "Bố mẹ cháu dạy bảo con cái kiểu gì vậy hả??"

Ếch xanh khinh thường nhìn nhìn bảo vệ: "Bố mẹ tôi dạy tôi kiểu gì cũng liên quan cái cái rắm gì đến ông."

Hầu ca bị Cao Chí Bác đá, trong lòng nghẹn một ngụm khí, nhìn bảo vệ nói: "Tôi cảnh cáo ông đừng có xen vào chuyện của người khác.

Tới từ đâu thì cút về đó đi.

Bằng không đợi lát nữa đánh nhau, lỡ đánh gãy luôn cái chân còn lại của ông thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!"

Bảo vệ nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ trước mặt, đột nhiêm bật cười, khí tức bình đạm thường ngày đã rút đi thay thành khí tức đồ sát tứ phương.

Cao Chí Bác đứng sau lưng ông cảm thấy căng thẳng, nhìn người trước mặt, trong đầu bật ra cụm từ: Đồ sộ sừng sững.

Ánh mắt sắc như dao của bảo vệ nhìn về phía đám ngườu kia, lạnh lùng nói: "Cái chân này, để xem ai có thể phế!"

Sự biến hóa của bác bảo vệ không chỉ Cao Chí Bác mà rất nhiều người cũng đã nhận ra, trong lòng run lên, lùi dần về sau.

Hầu ca là lão đại, tuy rằng trong lòng cũng sợ, nhưng không muốn mất mặt nên ra vẻ trấn định nói: "Tôi cảnh cáo ông một lần nữa, tránh ra nhanh lên! Cẩn thận thành người tàn tật thì đừng có mà ăn vạ tôi."

Bảo vệ cười lạnh một tiếng: "Không cần, dù có là tàn tật, dạy bảo một đứa trẻ tôi vẫn làm được."

Mặt Hầu ca lập tức đỏ lên, giơ tay vung một quyền về phía bác bảo vệ

Bảo vệ đứng yên bất động, nắm đấm kia gần như dính sát vào mặt ông thì dừng lại, bị ông siết chặt.

"A a a......!!!" Tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang lên.

Bảo vệ đứng yên, nắm chặt cổ tay Hầu ca, cười khinh thường: "Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng ra oai? Có là một nghìn cậu tôi cũng đánh bại được!"

Hầu ca ăn đau, hét ầm lên: "Ông buông tay! Buông tay!"

Bảo vệ không chỉ không buông tay mà còn tăng thêm hai phần lực đạo: "Gọi bác!"

"A a a!!! Bác! Bác! Mau buông tay!"

Bảo vệ lập tức buông lỏng tay, cười khanh khách nhìn Hầu ca: "Về sau khách khí với người lớn một chút.

Không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu." Nói xong lại nhìn một lượt đám người còn lại, tuy rằng miệng cười nhưng làm cả đám người sợ run, đã có không ít người bỏ chạy.

Bảo vệ xoay người nhìn Cao Chí Bác: "Về nhà đi, không có việc gì nữa rồi."

Cao Chí Bác khẽ cười, vâng một tiếng: "Cảm ơn bác.

Làm phiền rồi.."

Bảo vệ cười to hai tiếng, khí tức kinh người kia lập tức biến mất, trong nháy mắt lại trở thành một ông bác trung niên tầm thường, xoay người khập khiễng đi về phía cổng trường.

Hướng Diệp kéo kéo Cao Chí Bác: "Đi thôi."

Cao Chí Bác thu hồi tầm mắt đang đặt trên người bác bảo vệ, quay đầu liếc nhìn đám người kia, theo Hướng Diệp rời đi.

Trong lòng lại nghĩ, ngày mai phải mua ít quà đến cảm ơn bác bảo vệ mới được, người này xem ra không đơn giản như vẻ bề ngoài.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio