Edit: Bông
Khoảng thời gian này Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác thường đến bệnh viện thăm Âu Ngải Nhạc.
Ba Cao đã gọi điện cho viện trưởng, còn mời ông một bữa cơm.
Âu Ngải Nhạc phẫu thuật thành công, tiền thuốc men được giảm bớt rất nhiều, vốn là hai mươi vạn chỉ còn chưa đến mười vạn.
Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy giữa trưa mới đến.
Hiện tại Hạ Dư Huy đã bắt đầu tham gia tiết tự học buổi tối, tan học lúc giờ, muốn đi thăm Âu Ngải Nhạc sớm hơn cũng không được.
Nhưng dù là giữa trưa cũng đủ giảm bớt gánh nặng cho bác bảo vệ.
Khoảng thời gian trước phải chăm sóc Âu Ngải Nhạc nên ông chỉ có thể xin trực ca đêm hoặc trực tiếp xin nghỉ.
Ban ngày chăm sóc Âu Ngải Nhạc, buổi tối còn phải đi làm, cơ thể có làm từ sắt thép cũng chịu không nổi.
Mà hiện tại có bọn Cao Chí Bác giúp ông chăm sóc Âu Ngải Nhạc buổi chiều, ông chỉ cần chăm sóc buổi sáng và buổi tối, thi thoảng còn có y bác sĩ đến thăm nom, bác bảo vệ cũng nhàn hơn không ít.
Hôm nay, Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy vừa tan học liền đến bệnh viện.
Âu Ngải Nhạc đã coi Hạ Dư Huy như bạn tốt, đối với Cao Chí Bác cũng rất yêu thích, đương nhiên không phải cái loại yêu thích giống hai người Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác.
"Dương Dương, anh Chí Bác."
Hạ Dư Huy ngồi xuống bên cạnh Âu Ngải Nhạc: "Hôm nay có thấy tốt hơn chút nào không?"
Âu Ngải Nhạc gật đầu: "Tốt hơn không ít.
Hôm nay mình đã hỏi bác sĩ Hứa rồi, nghỉ ngơi thêm một tháng nữa là có thể xuất viện."
Bác bảo vệ xoa đầu Âu Ngải Nhạc rồi đứng lên: "Ba ra ngoài mua cơm."
Cao Chí Bác nói: "Để cháu đi cùng bác."
Bác bảo vệ gật đầu, lại quay sang hỏi Hạ Dư Huy: "Dương Dương muốn ăn gì?"
Hạ Dư Huy lắc đầu: "Gì cũng được ạ."
Hai người ra khỏi phòng bệnh, bác bảo vệ liếc nhìn Cao Chí Bác: "Nói đi, có chuyện gì?"
Cao Chí Bác ấn nút mở thang máy: "Cháu muốn mở một công ty giải trí."
Bác bảo vệ sửng sốt: "Công ty giải trí?"
Cao Chí Bác bước vào thang máy: "Hiện tại giới giải trí giới đang chậm rãi phát triển, tuy nhìn qua lợi nhuận không có bao nhiêu nhưng chỉ cần chờ giới giải trí đứng vững chân trong lòng mọi người thì tiền đồ không thể xem thường."
Bác bảo vệ nhíu mày: "Sao cháu lại nghĩ vậy?"
Cao Chí Bác biết chắc bác bảo vệ sẽ hỏi như vậy nhưng hắn không thể trả lời là hắn từ tương lai trọng sinh về.
"Lần trước vô tình nghe được ba cháu nói với ba Hạ như vậy.
Nhưng bọn họ không có hứng thú với giới giải trí nên không bắt tay vào làm."
Bác bảo vệ cau mày trầm tư: "Cháu định làm như thế nào?"
Cao Chí Bác bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa nói với bác bảo vệ suy nghĩ của mình, vẫn lấy lí do là "vô tình nghe thấy ba mình nói".
"Vậy cháu muốn bác giúp kiểu gì?"
"Cháu chưa đủ tuổi để tự thành lập công ty mà lại không muốn cho người nhà biết việc này nên chỉ có thể bác Âu hỗ trợ.
Tiền vốn cháu sẽ nghĩ cách."
"Chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lí, giết người phóng hỏa, đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, dù là làm trâu làm ngựa cho cháu cũng chưa đủ cho bác trả phần ân tình kia."
Cao Chí Bác bật cười: "Vậy sau này bác có thể đến giúp cháu không?"
Bác bảo vệ hơi khựng lại: "Bác vẫn chưa muốn rời khỏi đây."
Cao Chí Bác hiểu, chỉ cần bác bảo vệ chưa quên Lý Nhạc, ông sẽ không chịu rời đi.
May mà hiện tại hắn cũng không nóng vội, theo như hắn quan sát trong khoảng thời gian này, bác bảo vệ tuy coi Âu Ngải Nhạc như một nơi kí thác tình yêu của ông dành cho Lý Nhạc nhưng lâu dần, dù có là thế thân cũng đủ giữ một vị trí nhất định trong trái tim ông.
Là người thì đều có tình cảm, mặc kệ là tình yêu hay tình thân, ông đều không thể đứt bỏ được.
Hai người lại quay trở lại nói về chuyện mở công ty.
Phí phẫu thuật của Âu Ngải Nhạc là mười vạn, bác bảo vệ trả lại Cao Chí Bác tám vạn, số tiền còn lại ông định trả xong tiền thuốc men rồi sẽ đem đi trả cho chiến hữu cũ.
Cao Chí Bác hiện tại chỉ cần có một công ty, người hắn tuyển dụng cũng không phải loại tạp nham gì, hắn cần chính là những siêu sao mà hiện tại chưa được tìm thấy.
Cao Chí Bác sẽ tìm những người đó, đợi khi họ lâm vào đường cùng...liền vươn tay.
Tối thứ sáu tan học, Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy trở về trấn Thanh Phong.
Mẹ Cao và bà nội Cao kéo Hạ Dư Huy ngồi xuống cạnh mình, hỏi thăm tình huống của cậu ở trường.
Cao Chí Bác và ba Cao ngồi đối diện uống canh nấm tuyết mẹ Cao mới nấu, câu được câu không nói chuyện.
"Ở trường học thế nào?"
"Tốt ạ."
"Dương Dương có theo kịp các bạn không?"
"Có.
Tối nào con cũng dạy kèm em ấy."
"Vậy là tốt rồi.
Tiền đủ tiêu không?"
"Đủ rồi."
"Có việc gì nhớ nói cho ba biết."
"Ngày mai ba rảnh chứ?"
"Sao thế?"
"Ngày mai nhà mình đi chơi đi."
Ba Cao kinh ngạc nhìn Cao Chí Bác, ông chưa từng liên hệ Cao Chí Bác với cụm Từ "đi chơi" bao giờ.
Từ nhỏ đến lớn, Cao Chí Bác chưa bao giờ chủ động đòi đi chơi, đây chính là lần đầu tiên.
"Đi chơi?"
Cao Chí Bác làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba Cao: "Dương Dương đạo này học tập căng thẳng quá, con muốn dẫn em ấy ra ngoài thư giãn."
"Vậy con định đi đâu?"
Cao Chí Bác buông chén, nhìn ba Cao nói: "Ba biết hồ Bắc ở huyện Vĩnh Bình?"
"Biết.
Cũng không xa lắm, lái xe một tiếng là đến."
"Con nghe nói hồ Bắc khá đẹp, lại gần nữa.
Ngày mai nhà mình cùng đi đi."
Ba Cao nghĩ nghĩ, ba Hạ trong khoảng thời gian này rất bận, khẳng định là không có thời gian ở cạnh Hạ Dư Huy, còn ông tuy cũng bận nhưng rút ra một ngày để nghỉ ngơi cũng không phải không được.
"Được.
Ngày mai chúng ta đến hồ Bắc chơi một ngày."
Cao Chí Bác lại hỏi ý kiến mẹ Cao và bà nội Cao, tất cả đều đồng ý.
Hạ Dư Huy nghe xong cũng gật gù vài cái.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy.
Nếu là trước kia, Hạ Dư Huy nhất định sẽ vui mừng nhảy cẫng lên, ôm cổ hắn hôn vài cái, vậy mà hiện tại, cậu dù cười cũng không hé miệng.
Cậu bé hoạt bát ngày xưa đã bị em giấu vào sâu trong đáy lòng.
Rốt cuộc đến khi nào em mới nguyện ý cho anh gặp lại cậu bé ấy?
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy từ sớm.
Mẹ Cao chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ ăn thức uống, chỉ sợ Hạ Dư Huy bị đói bị khát.
Rất lâu rồi bà nội Cao mới ra khỏi cửa, ngồi trong xe một lát đã cảm thấy không thoải mái.
Mẹ Cao cũng không còn tinh lực để để ý Hạ Dư Huy, vội vội vàng vàng chăm sóc bà nội Cao.
Hồ Bắc tuy không được xây dựng thành khu nghỉ dưỡng xa hoa lộng lẫy nhưng lại thuần tự nhiên, những triền núi thoai thoải và những cánh rừng rộng mệnh mông, xung quanh đâu đâu cũng là hương vị của thiên nhiên làm người tham quan vui vẻ thoải mái.
Mẹ Cao trải thảm dưới một gốc cổ thụ bên hồ, đỡ bà nội Cao ngồi xuống.
Hồ Bắc không lớn, nước trong xanh thấy đáy, chậm rãi chảy xuôi.
Mẹ Cao vẫy tay với Hạ Dư Huy: "Dương Dương, trời nắng lắm, qua đây ngồi đi."
Hạ Dư Huy ngồi xuống bên cạnh bà nội Cao.
Bà nội Cao rửa một chùm nho đưa cho Hạ Dư Huy: "Dương Dương, ăn nho này, ngọt lắm."
Ba Cao lấy cần câu ra, ngồi bên hồ câu cá, cười nói: "Lâu lắm rồi mới được thư giãn thế này."
Ngày thường tuy cũng có ra ngoài chơi golf, câu cá với bạn bè, đối tác nhưng lúc nào cũng phải chú ý hình tượng, đâu giống hiện tại, xung quanh toàn là người nhà, hình tượng là cái quỷ gì? Cút!
Bà nội Cao dựa vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Dư Huy cúi đầu tỉ mỉ lột vỏ nho.
Cao Chí Bác lấy quả nho từ tay Hạ Dư Huy, ngồi xuống chậm rãi lột vỏ, lột một quả liền đút cho Hạ Dư Huy một quả, đến khi cả chùm nho hết sạch mới thôi.
Bởi vì lột vỏ nho nên trên tay Cao Chí Bác có không ít nước, không cẩn thận quẹt đầy bên khóe miệng Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác nhìn đến miệng khô lưỡi khô, nhịn không được thò lại gần hôn lên khóe miệng Hạ Dư Huy: "Ăn nữa không?"
Hạ Dư Huy cúi đầu đáp vâng một tiếng, Cao Chí Bác lại cầm một chùm nho lên lột vỏ.
Ba Cao vô tình nhìn thấy Cao hôn Hạ Dư Huy, đột nhiên cảm thấy có chút biệt nữu, nhịn không được hô lên: "Bác Nhi, con cùng mẹ qua đây đi."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, đứng dậy đi theo mẹ Cao.
.