Edit: Bông
Ngày hôm sau, Hà Đại Tráng không đi học, mọi người đều suy đoán có phải y xảy ra chuyện gì rồi không?
Có người trực tiếp chạy đến hỏi Hạ Dư Huy, sau khi xác định được là Hạ Dư Huy cũng không biết còn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường, giống như muốn nói người ta vì cậu mà nhập viện, cậu vậy mà còn chẳng thèm quan tâm.
Hạ Dư Huy không biết nên giải thích với mọi người thế nào, trong lòng không thoải mái, vừa hết tiết học liền đi tìm Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác vừa thấy Hạ Dư Huy tìm mình liền biết cậu đang không vui: "Ai lại chọc giận bảo bối của anh rồi?"
Hạ Dư Huy cúi đầu nói: "Anh, hôm nay Hà Đại Tráng không đi học."
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: "Các bạn trong lớp đang nói về em à? "
Hạ Dư Huy lắc đầu.
Cao Chí Bác thấy tâm trạng Hạ Dư Huy trùng xuống, nắm chặt tay cậu, nói: "Đi theo anh."
Hạ Dư Huy đáp vâng một tiếng.
Cao Chí Bác trực tiếp dẫn Hạ Dư Huy Đi tìm chủ nhiệm lớp hỏi tình hình của Hà Đại Tráng.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Hạ Dư Huy liền có chút không vui nhưng e ngại Cao Chí Bác nên vẫn giải thích: "Mẹ Hà Đại Tráng xin cho em ấy nghỉ ở nhà ngày để dưỡng sức." Nói xong vẫn không kìm được mà nhắc nhở: "Ha Dư Huy, cô biết em là một đứa trẻ ngoan.
Những chuyện giống như vầy, cô mong là sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Bàn tay đang nắm tay Cao Chí Bác siết chặt lại.
Sắc mặt Cao Chí Bác cũng đen đi không ít, nhìn chủ nhiệm lớp lạnh lùng nói: "Cô giáo, em tin là cô biết sức khỏe của em trai em không tốt, thầy giáo thể dục cũng chưa từng ép em ấy tập luyện quá sức.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua vốn không có nửa điểm quan hệ với Hạ Dư Huy.
Tuy em rất cảm kích vì Hà Đại Tráng quan tâm đến em trái em nhưng nếu sự quan tâm đó gây ảnh hưởng không tốt, em đề nghị nhà trường nên chuyển Hà Đại Tráng đến một lớp khác, dù sao cậu ấy cũng mới chuyển đến đây hai ngày."
Chủ nhiệm lớp bị sắc mặt Cao Chí Bác dọa cho ngu người nhưng vì giữ mặt mũi nên đành đánh trống lảng sang một ít chuyện râu ria, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, cấp trên rất coi trọng một thiên tài như Cao Chí Bác, cô cũng không tùy tiện đắc tội được.
Hạ Dư Huy bước ra khỏi phòng chủ nhiệm, quay sang nói với Cao Chí Bác: "Trưa nay mình đi thăm Nhạc Nhạc đi anh."
"Được, bác Âu chỉ phải trực ca sáng, lát nữa chúng ta đợi bác ấy xong việc rồi cùng đi."
"Em về lớp trước đây."
"Để anh dẫn em đi."
Cao Chí Bác xuất hiện, hành lang lập tức bị oanh động, không ít nữ sinh lặng lẽ kết thành đoàn đi theo phía sau hắn, nhỏ giọng bàn tán.
Hạ Dư Huy có chút không vui: "Hay anh về trước đi."
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy không vui liền đồng ý, hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới rời đi, dẫn tới một đám nữ sinh phía sau la hét thất thanh.
Tai Hạ Dư Huy đỏ lên, ở trường học Cao Chí Bác rất ít khi làm ra mấy hành động thân mật.
Giữa trưa tan học lúc sau, hai người trực tiếp đến phòng bảo vệ.
Hiện tại bệnh tình của Âu Ngải Nhạc đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là có thể về nhà.
Chỗ ở của bác bảo vệ cách nhà bọn họ không xa, đi gần hai mươi phút là tới.
Ngày thường muốn gặp mặt cũng rất tiẹn.
Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác đợi đến gần lúc vào học mới rời đi.
Hạ Dư Huy ôm eo Cao Chí Bác, nói: "Tiết thứ hai chiều nay em ở trên phòng Tin học, anh học gì?"
"Thể dục."
Hạ Dư Huy lập tức vui vẻ: "Thật ạ?"
"Buổi chiều anh lên tìm em nhé?"
"Vâng."
Tới trường, kết thúc tiết một, Hạ Dư Huy trực tiếp lên lớp Cao Chí Bác.
Phòng máy tính ở trên tầng bốn, muốn đến đó có thể trực tiếp đi qua lớp Cao Chí Bác học.
Nhưng cùng ý tưởng với Hạ Dư Huy có rất nhiều người, nữ sinh ở các lớp khác mỗi giờ nghỉ đều sẽ lén lút đến gần lớp Cao Chí Bác để ngắm trộm nam thần, tuy không nhất định sẽ nhìn thấy nhưng hôm nay có Hạ Dư Huy đến, sớm muộn gì Cao Chí Bác cũng ra ngoài.
Chuông vào học vang lên, quả nhiên Cao Chí Bác dẫn Hạ Dư Huy ra ngoài.
Một đám nữ sinh miễn bàn nhiều kích động, nhìn theo hai người bước vào phòng máy tính.
Cách K thị không xa có một công trường mỏ than làm việc không quản ngày đêm.
Một đám người mặt mũi đen nhẻm ngồi vây lại một chỗ nghỉ ngơi.
Có một người rút ra một bao thuốc đã gần hết, người bên cạnh vội vàng nói: "Dư Công, ông lại hút thuốc rồi!"
"Không hút thì lấy đâu ra tinh thần mà làm việc? Ông đây đã bốn ngày không ngủ rồi!"
"Tôi cũng thức suốt bốn ngày rồi đây! Cứ thế này, còn chưa lấy được tiền công đã bị mệt chết!"
"Con mẹ nhà lão chủ thầu! Ông đây nguyền rủa con mày sinh ra không có lỗ đít! "
"Chờ ngày ông đây có tiền, ông sẽ cho lão già đấy nếm thử mùi làm việc mệt chết mệt sống."
"Im hết mẹ đi! Để yên cho ông mày hút thuốc!"
"Mấy ông chủ lớn ấy à, vì tiền, ai thèm quản chúng ta sống chết thế nào!"
"Mẹ nó! Tôi đi tiểu đã." Dư Công ngậm điếu thuốc đi ra xa, trong lòng vẫn không ngừng rủa xả ông chủ.
Mắng hăng say đến nỗi điếu thuốc chưa tắt rơi xuống đất từ lúc nào cũng không hay biết...!
Hạ Dư Huy ngồi ngẩn người trước máy tính trước mặt, nghĩ đợi một lát nữa nhân lúc giáo viên không để ý trốn ra ngoài.
Ghế đột nhiên bị lung lay, Hạ Dư Huy nghe thấy tiếng mắng mỏ ở phía sau: "Mẹ mày! Đừng đá ghế tao chứ!"
"Tao không đá mà!"
"Lại bảo không..."
Tâm Hạ Dư Huy nhảy lên, lập tức đứng dậy nhìn giáo viên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Máy tính bắt đầu hơi đong đưa, bàn ghế cũng lay động theo.
Cả lớp xôn xao lên.
Giáo viên vội vàng an ủi: "Đừng sợ, các em đừng sợ, cứ ngồi xuống trước đã, ngồi xuống."
Hạ Dư Huy hốt hoảng trở về chỗ ngồi, mông còn chưa chạm vào ghế, bàn ghế đã lung lay sắp đổ.
Trong nháy mắt, cả lớp hét lên, xô đẩy nhau chạy ra ngoài.
"Động đất rồi!"
Hạ Dư Huy cũng muốn chạy ra ngoài nhưng vừa đứng lên liền bị ai đó xô ngã xuống đất, Hạ Dư Huy càng cảm nhận rõ mặt đất đang rung động mãnh liệt, nỗi sợ hãi ẩn sâu dưới đáy lòng nháy mắt đã nảy lên trên não.
Khi xe lăn xuống triền núi cũng giống thế này, không ngừng lay động và quay cuồng.
Mọi vật đều lắc lư không thể nhìn rõ, bên tai văng vẳng những tiếng la hét sợ hãi.
Hạ Dư Huy nằm dưới đất run bần bật, mẹ ơi...!
Cao Chí Bác ngồi trên ghế đá dưới sân trường, đột nhiên cảm nhận được mặt đất hơi lay động, ban đầu biên độ rất nhỏ, hắn còn tưởng là ảo giác nhưng càng về sau biên độ rung lắc càng mạnh, trong đầu Cao Chí Bác nổ tung.
Động đất! Đây là động đất!
Cao Chí Bác đứng bật dậy, chạy về phía dãy phòng học.
Cầu thang chật ních người, tất cả đều đang điên cuồng chạy xuống dưới sân.
Cao Chí Bác cũng điên cuồng chạy, nhưng hắn không theo mọi người chạy xuống dưới mà từ sân chạy ngược lên tầng.
Đột nhiên có người kéo ngược Cao Chí Bác về phía sau, Cao Chí Bác giằng tay ra: "Cút ngay!"
"A a a a a......" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng la hét, Cao Chí Bác ngoảnh lại nhìn, có một học sinh bị gạch từ trên tường nện xuống đầu, nháy mắt máu đã chảy thành hàng dài.
Cao Chí Bác cảm thấy chân mình đã nhũn ra rồi, Hạ Dư Huy còn đang ở trong phòng máy tính!
"Tránh ra! Tránh ra!"
Cao Chí Bác không thể suy nghĩ thêm gì nữa, ray không ngừng gạt những người bên cạnh ra.
Nhưng những người chạy từ trên tầng chạy xuống cũng không ngừng gạt Cao Chí Bác ra khiến hắn bị mắc kẹt giữa dòng người.
Con ngươi Cao Chí Bác đều đã đỏ ngầu lên, Cao Chí Bác cố lách khỏi dòng người, tiến lại gần lan can, trèo ra bên ngoài lan can rồi theo đó trèo lên tầng !
Hành động của Cao Chí Bác dọa không ít người choáng váng.
Mẹ nó đang động đất đấy! Không lo chạy xuống còn trèo lên trên làm gì????
Giáo viên đứng dưới sân trường hét lớn: "Cao Chí Bác! Em mau xuống dưới đi!"
Nhưng Cao Chí Bác sao có thể nghe, trong đầu hắn lúc này chỉ còn hai chữ nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!
Dồn toàn bộ sức lực vào tay phải đang bám vào lan can tầng , lấy song ngang lan can tầng làm điểm tựa, Cao Chí Bác bật người lên, chưa một phút đã vào được tầng .
Những người còn đang ở tầng đột nhiên thấy một người bất thình lình xuất hiện bên lan can, bị dọa cho la hét chói tai.
Cao Chí Bác như được tiếp thêm sức mạnh, chạy vọt lên tầng .
Trên tầng đã không còn ai, Cao Chí Bác không do dự mà chạy đến phòng máy tính.
"Hạ Dư Huy!"
Cao Chí Bác nhìn xung quanh căn phòng đã không còn bóng người, bên trong có không ít đồ vật bị rơi vỡ tan tành, cánh quạt trên đỉnh đầu cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, bóng đèn chớp nháy lúc sáng lúc tối càng khiến lòng người hốt hoảng.
"Hạ Dư Huy! Dương Dương!"
Hạ Dư Huy nằm cuộn người dưới đất, cảm nhận từng cái rung lắc, bên tai không ngừng vang lên những tiếng la hét sợ hãi.
"Dương Dương không khóc...Có mẹ ở đây."
"Dương Dương đừng sợ...Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con."
"Dương Dương......"
Hạ Dư Huy cảm nhận được một dòng nước lạnh băng đang chảy xuống gì má mình, là máu của mẹ, là máu của mẹ sao?
"Hạ Dư Huy!"
Ai vậy?
Anh! Là giọng của anh.
"Anh...!anh ơi!"
Cao Chí Bác ôm chặt người vào lòng: "Ngoan, không sợ, anh đến rồi đây." Hạ Dư Huy ra sức rúc người vào lòng Cao Chí Bác, sắc mặt tái nhợt, cả người đều phát run.
"Anh...anh..."
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy, quan sát xung quanh phòng máy tính một lượt rồi quyết định bế cậu đến núp dưới gầm tủ kê TV.
Hắn không thể xác định được trận động đất này sẽ diễn ra trong bao lâu nên không thể liều mình đưa Hạ Dư Huy ra ngoài, nếu nửa đường trường học sụp xuống, đến nửa tia hi vọng sống sót bọn họ cũng không cói.
Cho dù trường học sụp xuống, kệ sắt này cũng xó thể đỡ cho hai người ít nhiều, ít ra còn một đường sống...!
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, nói không hoảng hốt đều là giả.
Đời trước căn bản không có trận động đất này, vì sao qua một đời lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh như vậy?
"Lách cách" một tiếng, đèn từ trên trần nhà rơi xuống mắt đất vỡ vụn, nhưng nó lại như đánh vào lòng Cao Chí Bác khiến hắn càng thêm hoảng hốt.
Hạ Dư Huy ngẩng đầu nhìn Cao Chí Bác, yếu ớt gọi: "Anh..."
Cao Chí Bác cúi đầu hôn lên khóe miệng Hạ Dư Huy: "Đừng sợ."
Hạ Dư Huy nắm chặt lấy tay Cao Chí Bác, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng thần trí đã khôi phục như bình thường.
"Anh ơi...Chúng ta sẽ chết sao?"
"Sẽ không.
Tin anh."
"Thực ra chết cũng không tệ đâu, ít nhất hai chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
Cao Chí Bác nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Dư Huy, cúi đầu hôn khẽ lên môi câu.
Mặc kệ là sống hay chết, cả đời nay bọn họ đều sẽ ở cạnh nhau.
.