Edit: Bông
Ba ngày nghỉ trôi qua rất mau, trường học đã nhanh chóng tu sửa trần nhà, bàn ghế bị hỏng, một chút dấu tích chứng minh nơi đây từng có động đất cũng không để lại.
Hà Đại Tráng trở lại trường học, chuyện đầu tiên làm chính là vây quanh Hạ Dư Huy hỏi thăm, tiếp theo lại phàn nàn mẹ Hà và bà nội nhốt mình trong nhà không cho ra ngoài.
Hạ Dư Huy im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối, mặc dù Cao Chí Bác muốn cậu bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng cậu vẫn không làm được.
Trường học ra thông báo buổi chiều sẽ tổ chức một hoạt động quyên góp tiền, ủng hộ cho những trường học ở gần tâm động đất bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tiền, sách vở, quần áo, đồ ăn,...miễn là còn có thể sử dụng đều được.
Tivi mấy ngày nay đều đưa tin về tình hình dân cư sau trận động đất.
Hạ Dư Huy ngồi trên sopha xem tivi, tuy đã không còn những hình ảnh thảm khốc như trước nhưng cảnh người già, trẻ nhỏ bồng đỡ nhau vẫn khiến cậu khó chịu.
Hạ Dư Huy vội vàng chạy về phòng tìm quần áo mình không dùng nữa nhưng vẫn dùng được để đi quyên góp, kết quả là tìm nửa ngày vẫn không có cái nào.
"Bảo bối, đang làm gì vậy?"
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy từ phía sau.
"Anh, em muốn quyên góp quần áo."
Cao Chí Bác không vui, hắn không muốn người khác mặc đồ của Hạ Dư Huy: "Để anh bảo mẹ mua vài bộ đồ mới tặng họ, chúng ta cứ quyên góp tiền là tốt nhất."
Hạ Dư Huy ngẫm nghĩ, nhỡ họ không thích quần áo của cậu thì sao? Vẫn là đưa tiền đi, có tiền rồi họ sẽ mua những bộ đồ mà họ thích.
Nghĩ vậy, Hạ Dư Huy liền lấy thẻ tín dụng mà ba Hạ cho, đưa cho Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác dở khóc dở cười nhìn Hạ Dư Huy: "Em định đưa hết đấy à?"
Hạ Dư Huy gật đầu: "Không được ạ?"
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, súng bắn chim đầu đàn, hắn không muốn Hạ Dư Huy bị người khác chú ý.
"Không cần nhiều vậy đâu, chúng ta là học sinh, một trăm tệ đủ rồi." Một trăm không nhiều không ít.
Hạ Dư Huy không vui, một trăm quá ít.
Cao Chí Bác đương nhiên nhận ra Hạ Dư Huy không vui: "Anh sẽ đưa thêm, em đưa vậy là được rồi, em còn nhỏ."
"Anh đưa bao nhiêu ạ?"
"Một nghìn tệ đi." Hắn cũng là học sinh, không nên quyên góp quá nhiều.
Số tiền bọn họ quyên góp chỉ như muối bỏ biển, cũng không giúp được bao nhiêu người, lại còn chẳng biết có đến được tay họ không.
Cao Chí Bác dự định chỉ quyên góp trên hình thức vậy thôi, đợi xong xuôi sẽ bí mật mua lương thực, quần áo chuyển đến đó.
Mặc dù Hạ Dư Huy vẫn cảm thấy một nghìn tệ quá ít nhưng tin tưởng vào suy tính của Cao Chí Bác nên không nói gì nữa, chỉ âm thầm nghĩ lát nữa sẽ gọi điện nhờ mẹ Cao quyên góp nhiều quần áo chút.
Buổi chiều, quả nhiên hầu hết đều quyên góp một trăm tệ.
Đương nhiên vẫn có một số người nổi bật hơn, ví dụ như Cao Chí Bác và Hà Đại Tráng đều quyên góp một nghìn tệ.
Hà Đại Tráng vì muốn so cao thấp với Cao Chí Bác nên sau một lúc suy nghĩ lại cắn răng đưa thêm năm mươi tệ.
Những học sinh quyên góp nhiều hơn đều được giáo viên tuyên dương trước mọi người.
Cao Chí Bác không có cảm nhận gì nhưng Hà Đại Tráng lại đặc biệt sung sướng.
Mặc dù năm mươi tệ là cả một tháng tiền tiêu vặt nhưng Hà Đại Tráng vẫn thỏa mãn vì thắng Cao Chí Bác được một lần.
Cao Chí Bác lười so đo với sự ẫu trĩ của bọn trẻ con.
Vừa tan học Hướng Diệp liền tìm Cao Chí Bác, vẻ mặt suy sụp, chỉ thiếu điều viết hai chữ "thất tình" lên mặt.
Hướng Diệp châm thuốc lá, rít một hơi: "Mình chia tay rồi."
Cao Chí Bác cũng châm một điếu thuốc, không nói gì.
Hướng Diệp nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ: "Cậu biết không? Lúc xảy ra động đất, nhỏ đang ở WC, mình vội vàng chạy đến tìm.
Kết quả thì sao? Đẩy mình ra rồi chạy trước? Mẹ kiếp! Thì ra trong lòng nhỏ mình chẳng là cái thá gì!"
Cao Chí Bác vỗ vai Hướng Diệp: "Lòng người khó đoán, cậu trả giá không nhất định sẽ được hồi báo.
Sớm nhận ra tình cảm của người ta dành cho mình, sớm hết hy vọng.
Cũng coi như ông trời giúp cậu."
Hướng Diệp thấy cũng có lí.
Trong WC có không ít người trộm hút thuốc, trêu Hướng Diệp: "Tao đã bảo với mày là đừng đối tốt với nó quá mà không nghe.
Giờ sáng mắt ra chưa? Đến cái tay người ta còn chưa được đụng vào, đúng là ngu! Là tao á, tao đè ngửa nó ra từ lâu rồi há há! Xong xuôi là nó phải bám kè kè theo mình thôi, cần đếch gì phải lo nó bỏ mình."
Hướng Diệp quát: "Cút mẹ mày đi! Mồm miệng bẩn thỉu!"
Người nọ bĩu môi, không nói nữa.
"Mẹ nhà nó chứ! Chia tay thì chia tay thôi.
Cao Chí Bác, tối qua nhà mình uống rượu đi! Mình mới tìm được một bộ phim đặc sắc lắm hí hí, chúng ta cùng xem."
Khóe miệng Cao Chí Bác hơi giật giật: "Không đi."
Người vừa nãy trêu Hướng Diệp lại thò đầu ra: "Ai da, phim ấy ấy à? Ngon không? Tao đến uống cùng mày nhá!"
Hướng Diệp cười nói: "Được đấy." Lại nhìn Cao Chí Bác, hỏi: "Không đi thật à?"
"Tự hưởng đi."
Hướng Diệp khinh thường lườm Cao Chí Bác: "Vãi thật, dù sao cậu cũng mười bốn, sắp mười lăm luôn rồi, còn ngại không dám xem mấy cái này?"
Cao Chí Bác thiếu chút nữa bị sặc, lườm Hướng Diệp.
Cao Chí Bác không hé răng, có người liền phụ họa: "Gì vậy? Tao mười ba tuổi đã khai bao rồi đấy!"
"Bốc phét vừa thôi ông nội." Một người khác nói
"Tao mà lừa mày, tao làm chó!"
"Mười ba tuổi, cờ ruym của mày còn chưa dựng lên được mà bày đặt."
"Má! Mày không dựng lên được cũng đừng nghĩ ai cũng thế!"
Không biết nghĩ thế sao mà Hướng Diệp lại hướng mắt về phía đũng quần của Cao Chí Bác, vào giây phút đó Cao Chí Bác thật sự muốn chọc mù luôn hai con mắt của Hướng Diệp.
Nhân lúc Hạ Dư Huy đi WC, Hà Đại Tráng vui vui vẻ vẻ lắc lắc lư lư chạy lên tầng tìm Cao Chí Bác để ngắm nhìn khuôn mặt chán nản sau khi bị thất bạt ê chề của hắn.
Kết quả vừa đến WC, nhìn thấy Cao Chí Bác đang dựa vào tường hút thuốc, Hà Đại Tráng hét lên: "Tôi sẽ hớt giáo viên!"
Trong WC lập tức vang lên một tràng tiếng cười.
Cao Chí Bác liếc ra sau Hà Đại Tráng, không thấy Hạ Dư Huy liền bình tĩnh đưa điếu thuốc lên miệng.
Hướng Diệp ngậm thuốc lá, hít một hơi rồi phả khói vào mặt Hà Đại Tráng: "Yo, cậu bạn nhỏ, muốn thử không?"
Hà Đại Tráng bị sặc, ho khan liên tục: "Tôi...tôi sẽ..."
Hướng Diệp ngậm thuốc lá, hất mặt về phía cửa: "Đi đi, chúc cậu may mắn."
Hà Đại Tráng tức giận chỉ vào Cao Chí Bác, nói: "Tôi phải hớt Cá nhỏ là anh hút thuốc!"
Cao Chí Bác lười phản ứng lại, dập tắt thuốc rồi đi ra ngoài.
Hướng Diệp cười đến gập cả người lại: "Nhóc con, cậu nghĩ Cá nhỏ không biết á?"
Hà Đại Tráng ngây người, Cá nhỏ biết? Vậy là Cá nhỏ thích con trai hút thuốc hả?
Sau khi trở lại lớp học, Hà Đại Tráng vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.
Chẳng nhẽ Cá nhỏ thích con trai ngầu ngầu? Cao Chí Bác đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, đủ ngầu! Vậy là ngầu sẽ được Cá nhỏ chú ý hơn?
Đổng Đông bị Hà Đại Tráng lôi vào WC, ngạc nhiên: "Cậu muốn hút thuốc á?"
Vẻ mặt Hà Đại Tráng vô cùng kiên định: "Đúng vậy!"
"Thật?"
Hà Đại Tráng cảm thấy mình bị Đổng Đông xem thường, có chút bực: "Nhanh lên, cậu có hay không?"
Đổng Đông lén lút lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá: "Vậy cho cậu một cây."
Hà Đại Tráng lập tức cướp lấy, ngậm trong miệng đợi Đổng Đông châm thuốc cho mình.
Đổng Đông lập tức phì cười: "Cậu chưa hút bao giờ đúng không? Lửa cũng không biết châm."
Hà Đại Tráng đỏ mặt, nói một cách đúng lý hợp tình: "Ai lúc đầu chả phải tập! Đợi mai mình mua hẳn bao sịn chi cậu!"
Hai mắt Đổng Đông sáng lên: "Thật?"
"Đương nhiên!"
"Anh em tốt!"
Đổng Đông lập tức châm lửa cho Hà Đại Tráng: "Nhìn mình làm đây này, lần sau cứ làm vậy là được."
Hà Đại Tráng lập tức hít mạnh một hơi, bị sắc chảy nước mắt.
Đổng Đông lại nói: "Đừng hút mạnh vậy.
Cậu mới hút lần đầu thì từ từ thôi, hít một hơi nhỏ.
Như vậy là được."
Hà Đại Tráng chậm rãi thử.
Đổng Đông đứng bên cạnh nhìn Hà Đại Tráng, trong lòng không ngừng mắng đồ ngu.
Nếu không phải nhà Hà Đại Tráng, có thể lợi dụng được thì Đổng Đông còn lâu mới để Hà Đại Tráng hô to gọi nhỏ.
Cao Chí Bác đang nằm ngủ ngon lành trong lớp học lại hoàn toàn không biết là mình đã vô tình dẫn Hà Đại Tráng vào con đường thiếu niên bất trị không lối thoát.
Vốn định đăng chương tuần nhưng còn chương chưa xong nên tuần xin khất mọi người nha:((.