Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

chương 160

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: 明明

Từng cái hôn của Tả Thiệu Khanh giống như chuồn chuồn lướt nước, cào lòng người nhưng lại không chiếm được thư giải, dù cho dùng lực đè xuống cũng bị đánh vỡ.

Lục Tranh một tay chế trụ eo y, một tay từ lưng quần rộng rãi chui vào, ở chỗ nhiều thịt nhất trên người Tả Thiệu Khanh lưu luyến không rời, khi thì vuốt ve khi thì vân vê, nhiều lần ở chỗ cửa vào thì dừng lại.

Hắn từ trong lỗ khảm ngọc ở đầu giường lấy ra một lọ mỡ, thứ này là do phủ nội vụ cố ý đưa tới trước khi kết hôn, tổng cộng mười bình, mỗi một lọ đều có hương vị khác nhau, nghe nói là bởi vì không biết Lục công gia và Tả trạng nguyên thích hương vị gì nên cố ý làm mỗi loại một phần.

Đây đại khái là phần lễ vật vừa ý nhất trong tất cả lễ vật của phủ nội vụ đưa tới, Lục Tranh một tay cạy mở miệng bình, lập tức một luồng hương thơm hoa dâm bụt tản ra.

Đầu lưỡi Tả Thiệu Khanh mới vừa ở trên rốn Lục Tranh đánh một vòng, cũng cảm giác được phía sau thân thể có một chút cảm giác mát lạnh, có thứ gì đó lạnh buốt trắng mịn chui vào thân thể, khớp xương ngón tay rõ ràng thuận theo chui vào.

“A…” Thân thể chưa bao giờ được khai mở bỗng nhiên bị dị vật xâm nhập, Tả Thiệu Khanh khó chịu nâng cao thân thể, chỉ muốn thoát khỏi dị vật trong thân thể.

Lục Tranh bị động tác lơ đãng của y hút chặt ngón tay, cảm giác chặt chẽ kia làm cho tâm thần người nhộn nhạo, trán của hắn chảy ra mồ hôi, vô ý thức tăng nhanh động tác dưới tay.

Tả Thiệu Khanh hô hấp trì trệ, cắn môi nhẫn nại loại cảm giác không thoải mái khi bị mở rộng này, khóe miệng như có như không tràn ra vài tiếng rên rỉ.

Lục Tranh ném bình sứ, một tay kéo quần áo và váy lụa ở trên người Tả Thiệu Khanh, xoay người áp người xuống dưới thân.

Bàn tay mang theo vết chai nhéo da thịt non mềm, sau đó tách ra hai chân Tả Thiệu Khanh, khiến cho y không hề giữ lại mà phơi bày ở trước mắt mình.

Tả Thiệu Khanh thấy ngại ngùng, một tay che mắt, nói nhỏ: “Đừng nhìn.”

Lục Tranh cúi đầu xuống hôn bụng y, đầu lưỡi cực nóng dọc theo nhân ngư tuyến đẹp mắt dao động đi xuống.

“Ừ hừ…” Tả Thiệu Khanh đong đưa eo, cố gắng ở cửa ra tìm chỗ thoái mái, lại nghe thấy Lục Tranh nở cười trầm thấp, sau đó cảm nhận được một trận xé rách đau đớn truyền vào đại não: “A a…đau…”

Lục Tranh hôn khóe miệng y, cũng không có như vậy dừng lại động tác, ngược lại đỉnh eo một cái, triệt để tiến vào trong thân thể y, sau đó xâm nhập như một trận mưa to gió lớn.

Tả Thiệu Khanh bị một phen mãnh liệt thình lình xảy ra của hắn dọa sợ, nhìn sự nhẫn nại trước đây của Lục Tranh, y vốn tưởng rằng lần đầu tiên của hai người hẳn là dịu dàng thích ý, không nghĩ tới Lục Tranh lại hoàn toàn trái ngược với cách nghĩ.

“Chậm…một chút.” Tả Thiệu Khanh thật vất vả thích ứng với cảm giác bị lấp đầy trong thân thể, đã bị Lục Tranh chặn ngang ôm ngồi dậy, một chỗ nào đó trong cơ thể bị mạnh mẽ đánh qua, khoái cảm quen thuộc và lạ lẫm lan tràn khắp toàn thân.

Ánh nên chập chờn chiếu ra hai thân ảnh dây dưa cùng một chỗ, thanh âm rên rỉ mập mờ tràn ngập trong phòng tân hôn.

Ánh nến phía trước cửa sổ phát ra một tiếng “phốc phốc” nhỏ, ánh lửa nhảy lên liền hơi tối, Tả Thiệu Khanh ngủ có chút không an ổn, mơ màng cảm thấy cái ôm ấp ấm áp bên người biến mất, duỗi ra cánh tay ở trên giường sờ sờ, quả nhiên người kia đã không còn ở.

Ánh mắt của y mở ra một đường nhìn nhỏ, trong chốc lát không biết thân thể mình ở chỗ nào, toàn thân đau nhức khiến cho y ngay cả trở mình cũng cảm thấy thân thể mệt rã rời, càng đừng đề cập đến chỗ nóng rát ở phía sau.

Trong ấn tượng y bị Lục Tranh ôm, đè, theo tiết tấu phập phồng lắc lư của hắn, một lần lại một lần bị đưa lên cao trào, một tiếng hét chói tai trôi qua lại một tiếng khác đến, cho đến cuối cùng y ngay cả cuống họng đều khàn khàn, thân thể càng giống như lục bình tùy ý hắn khống chế, cho đến khi chính mình mất đi ý thức.

“Lục Tranh…” Y quay đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng, lại phát hiện thanh âm khàn khàn không giống như thanh âm của mình, hơn nữa cổ họng vô cùng khát khô.

Y ho khan hai tiếng, lúc này mới phát hiện trong phòng im ắng, trong phòng to như vậy chỉ có mình y, dù cho không thấy rõ cảnh sắc chung quanh, nhưng nghĩ đến đây là gian phòng y và Lục Tranh cùng ở liền chẳng hề sợ hãi, cũng không có loại cảm giác cô đơn khi nửa đêm tỉnh mộng.

Da thịt trần truồng cùng mặt chăn tơ lụa ma sát, Tả Thiệu Khanh một tay gian nan chống eo trở mình, đôi má ở trên mặt gấm cọ xát, cảm xúc mềm nhẵn làm cho người quyến luyến.

Cửa phòng vang lên một tiếng “két…” nhỏ, Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu nghe thanh âm quen thuộc kia, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tuy không sợ hãi, nhưng nửa đêm tỉnh lại thiếu đi cái ôm ấm áp của người kia vẫn có chút không thoải mái.

Nghe thanh âm càng ngày càng gần, Tả Thiệu Khanh miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo cũng lại lần nữa trở nên mơ mơ màng màng.

Cảm giác ánh nến trước mắt sáng hơn một chút, tiếp theo người kia vén lên màn giường ngồi ở bên cạnh giường, đưa tay vào trong chăn chặn ngang bế y lên, bọc một bộ áo choàng cho y.

“Ưm…” Tả Thiệu Khanh không thoải mái phát ra một tiếng, lắc lắc cánh tay, muốn ngăn lại động tác của hắn.

“Đến, trước uống một chút nước.” Bên tai có người kêu gọi nhẹ nhàng, bờ môi chạm vào đồ vật mềm mại, cam tuyền ấm áp chậm rãi rót vào trong miệng y, y vội vàng nuốt xuống, lúc này mới khiến cho cổ họng khát khô thoải mái dễ chịu một chút.

“Hô…” Đã giải khát, Tả Thiệu Khanh cả người đều có tinh thần, mở mí mắt trừng mắt nhìn nam nhân ôm mình, hỏi: “Giờ nào rồi?”

Y cũng không quên ngày đầu tiên tân hôn phải dậy sớm thỉnh an, nhưng tình trạng này của y, sợ là căn bản không xuống được giường.

Tuy sớm liền nghĩ đến nam nhân nghẹn quá lâu hỏa lực rất mạnh, nhưng y vẫn là đánh giá thấp sức chiến đấu của Lục Tranh, y cũng không nhớ rõ hai người trước đó đến cùng giằng co bao lâu.

“Mới qua giờ tý,em một ngày không ăn gì, trước ăn một chút điểm tâm rồi lại

ngủ tiếp.” Lục Tranh choàng lên áo ngoài đơn bạc, trong tay bưng một chén sứ trắng, trong chén tỏa ra mùi thơm nồng đặc.

Tả Thiệu Khanh rất đói bụng, nhưng lại không có dục vọng muốn ăn, mềm nhũn tựa ở trong ngực Lục Tranh, cho đến khi thìa đụng phải môi của y, y mới hé miệng.

“Ta hỏi qua đại phu rồi, em mấy ngày nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm, ta sai người bỏ thêm một chút dược liệu trong chén canh gà của em, rất thích hợp để cho em uống.”

Canh gà ấm áp trượt vào thực quản, lập tức khiến cho người toàn thân đều trở nên thoải mái, y chống tay từ trong ngực Lục Tranh ngồi xuống, tận lực bỏ qua hạ thân đau đớn, hung ác liếc hắn, thanh âm khàn khàn nói: “Ngày mai nhớ phải gọi em thức dậy.”

Lục Tranh thay y dịch chăn bao vây ở trên lưng, ngón tay sờ lên đôi má bởi vì mệt mỏi quá độ mà lộ ra tiều tụy, yêu thương nói: “Yên tâm ngủ đi.”

Hắn cũng biết mình quá trớn, toàn bộ buổi tối không để ý Tả Thiệu Khanh cầu xin tha thứ quả thực là lôi kéo y giày vò, cuối cùng còn khiến cho y ngất đi, đợi đến lúc hắn rốt cục dằn xuống dục hỏa ôm người đến phòng tắm tẩy trừ, mới phát hiện trên người Tả Thiệu Khanh toàn bộ đều là ấn kí xanh tím do mình lưu lại, phía sau sưng đỏ không chịu nổi, còn có một chút tơ máu còn may phủ nội vụ chuẩn bị thuốc mỡ dược hiệu không tệ, lúc này mới khiến y không đến mức chịu quá nhiều đau khổ.

Dù là như thế, bộ dạng bị bức thảm của Tả Thiệu Khanh khiến cho hắn không biết phải làm sao, nửa đêm gọi đại phủ trong phủ gọi đến, để cho người kiểm tra sau đó mới tự mình đi dặn dò phòng bếp ninh súp sắc thuốc.

Tả Thiệu Khanh tuy toàn thân mệt mỏi, nhưng phát hiện trên người cũng không có cảm giác dinh dính không thoải mái, liền biết thân thể đã được rửa sạch, loại nhận thức này khiến cho trong lòng y hơi ấm áp.

Y sâu sắc cảm nhận được, y hôm nay là thê tử của Lục Tranh, mà không phải nam sủng trong truyền thuyết.

Không trải qua liền vĩnh viễn sẽ không rõ, cái loại cảm giác nhục nhã sau bị sử dụng còn phải tự mình rửa sạch thân thể.

“Sao vậy? Rất đau?” Lục Tranh thấy y cau mày, một tay ở trên lưng y rót nội lực cẩn thận xoa.

Tả Thiệu Khanh được hầu hạ thoải mái, một chút tức giận ở trong lòng cũng dần dần tiêu tan, thân thể đau nhức được Lục Tranh mát xa cũng hơi thuyên giảm, mí mắt lập tức nặng trĩu.

Đợi Lục Tranh thay y mát xa lưng và hai cái đùi, lại thoa dược ở phía sau, lúc này mới nhét Tả Thiệu Khanh ngủ say vào trong chăn, chính mình cởi áo ngủ chui vào ôm người vào trong ngực.

Hắn hôn sườn mặt Tả Thiệu Khanh, trên mặt lộ ra dáng vẻ thỏa mãn, lười biếng nằm ở trên giường, nghiêng thân nhìn chằm chằm vào sườn mặt Tả Thiệu Khanh, một đêm không ngủ.

Hôm sau, Lục Tranh cũng không có như hẹn ước gọi Tả Thiệu Khanh rời giường, mà là sai người thông báo cho Lão phu nhân, chuyển thời gian thỉnh an sang giờ ngọ, Lão phu nhân đã sớm nhận được tin tức trong phòng Lục Tranh nửa đêm mời đại phu, chỗ nào không rõ, phất tay liền đồng ý.

Bởi vì như vậy, nhóm họ hàng vốn là chờ xem phu nhân Lục gia liền ở trong sảnh đợi nửa ngày.

“Nam thê này chính là không hiểu quy củ, nào có ngày đầu tiên tân hôn liền nằm ngủ đến canh giờ này?” Có một phu nhân trẻ tuổi nhỏ giọng oán trách một câu, sau đó xoa chân ngồi xuống.

“Câm miệng, phu nhân Trấn quốc công là người ngươi có thể nghị luận hay sao?” Một vị phu nhân khác ở bên cạnh nhỏ giọng dạy dỗ nàng một câu.

Bọn họ rốt cuộc là họ hàng thân sơ, có thể ngồi ở chỗ này góp sức là Lão phu nhân khai ân thêm vào, hơn nữa cũng là do có tin tức, Lão phu nhân có ý định ở trong họ hàng chọn ra một đứa bé làm con thừa tự cho Lục công gia, bởi vậy, hôm nay phu nhân và đứa nhỏ chờ ở chỗ này đặc biệt nhiều.

Tuy không phải mỗi mẫu thân đều cam lòng đưa con của mình ra ngoài, nhưng chỉ cần nghĩ đến con trai tương lai có thể kế thừa tất cả của phủ Trấn quốc công, lại khiến cho bọn họ đưa ra quyết định rõ ràng chính xác.

Lúc trước bọn họ nghe nói Trấn quốc công muốn cưới nam thê, bọn họ cũng từng cảm thán hương khói Lục gia sợ là phải đứt đoạn, còn cố tình đợi qua đoạn thời gian này thuyết phục Lão phu nhân nạp thiếp cho Lục công gia, tuy nói sinh ra chính là thứ tử thứ nữ, nhưng có vẫn tốt hơn so với không có.

Lúc ấy các nhà các hộ có nữ nhi đều âm thầm chuẩn bị, nếu có thể vào trong mắt Lão phu nhân, tương lai sinh ra một trai một gái, tuyệt đối mẫu bằng tử quý.

Không nghĩ tới sau đó nghe được tin tức dĩ nhiên là muốn nhận làm con thừa tự, này có nghĩa là Lục công gia có lẽ đời này cũng sẽ không có nữ nhân, bọn họ ngược lại không cảm thấy đây là phu phu Lục công gia cảm tình tốt, chỉ là cho rằng Lục công gia có lẽ đối với nữ nhân không được.

Nhận làm con thừa tự thì nhận làm con thừa tự, dù sao chỉ cần chọn chính là con trai nhà mình, tương lai hết thảy chung quy là thuộc về đứa nhỏ nhà mình.

Một sảnh đường nam nam nữ nữ, tất cả lớn nhỏ sắp không kiên nhẫn đợi nữa, mới có một ma ma quản sự tiến đến thông báo, mời bọn họ dời bước vào phòng ăn ăn cơm.

“Vị ma ma này, quốc công gia và phu nhân đã dậy chưa?” Cũng không nhìn một chút giờ này đã là giờ nào, con dâu nhà ai có thể lười nhác thành như vậy?

“Khiến cho các vị lão gia các vị phu nhân chờ lâu, Lão phu nhân nói, thân thể Thiếu phu nhân không quá tốt, tối hôm qua lại mệt nhọc cả ngày, phải nghỉ ngơi nhiều mới được, này không, thân thể Thiếu phu nhân vừa tốt lên một chút liền vội vã thỉnh an các vị trưởng bối.”

Mọi người khóe miệng co rút, cảm tình ý của lời này là nói, Thiếu phu nhân canh giờ này thức dậy vẫn là hết sức tôn trọng bọn họ.

Tuy đáy lòng có chút không biết xấu hổ, nhưng mẹ chồng chân chính của người ta đều không can thiệp, bọn họ những thân thích này tự nhiên khó mà nói ra cái gì không hay.

Đợi vào đến phòng ăn, mọi người chỉ thấy Lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, phía trước đứng hai thanh niên, một người cao lớn rắn rỏi, một người thanh tú tuấn nhã, không phải là phu phu Lục công gia bọn họ nhớ thương sao?

“Đến rồi? Nhanh vào ngồi.” Lão phu nhân hờ hững lên tiếng chào hỏi, sau đó để cho người dâng trà.

Lúc Tả Thiệu Khanh thức dậy biết đã bỏ lỡ thời gian thỉnh an, oán trách Lục Tranh một trận, chống eo muốn xuống giường, có trời mới biết vấn đề này truyền đi mọi người có thể hay không cho rằng y nam thê này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Sau đó vẫn là Chung má má tới nói, Lão phu nhân bảo họ buổi trưa đến dùng cơm, ý chính là để cho Tả Thiệu Khanh yên tâm thoải mái ngủ đến trưa lại thức dậy.

Lúc này y đứng ở trước mặt Lão phu nhân, cúi đầu đỏ mặt, thật đúng là hơi có chút giống tân hôn nương tử ngượng ngùng và quẫn bách, xấu hổ đến luống cuống.

Lão phu nhân hỏa nhãn kim tinh, đương nhiên sẽ không nhìn không ra y không được tự nhiên, khoát tay nói: “Được rồi được rồi, biết rõ hai con mệt muốn chết, không phải là thỉnh thoảng ngủ dậy trễ chút thôi sao? Lão bà tử còn bực mình sáng sớm thức dậy tiếp đãi hai đứa.”

Tả Thiệu Khanh nghe vậy trong lòng càng thêm xấu hổ, quy củ nói: “Lễ không thể bỏ, là chúng con thất lễ.”

Chung má má cầm một cái bồ đoàn đặt ở bên chân hai người, cười nói: “Lão phu nhân đêm qua ngủ không ngon, hôm nay cũng dậy trễ, còn may gia cùng phu nhân không tới, nếu không, Lão phu nhân không thể lười biếng ngủ nữa.”

Tả Thiệu Khanh hướng bà cảm khái liếc mắt, sau đó cùng Lục Tranh cùng nhau quỳ gối trên bồ đoàn, tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa tới, cung kính nâng qua đỉnh đầu: “Nương, uống trà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio