Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

chương 162

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Tranh mang theo người trực tiếp ngồi ở ghế chủ vị, Tả Thiệu Khanh tự nhiêntheo hắn ngồi xuống, chiếm cứ vị trí chủ vị còn lại.

Người Tả gia đồng loạt trừng mắt, tuy nói Tả Thiệu Khanh hôm nay là phu nhân Trấn quốc công địa vị cao quý, nhưng hoàng thượng cũng không có hạ chỉ sắc phong, vị trí phu nhân Trấn quốc công vốn là nhất phẩm cáo mệnh, lại không biết là vì thân phận nam tử của Tả Thiệu Khanh cho nên hoàng thượng cố ý quên đi, cho tới hôm nay cũng không có hạ chỉ xuống.

Việc này đã trở thành đề tài nhiều chuyện từ đầu đường đến cuối ngõ, Tiết Thị bắt lấy chuyện này ra sức cười nhạo Tả Thiệu Khanh, ngay cả Tả Uẩn Văn lúc trước hối hận gả con trai đi cũng thôi suy nghĩ nữa.

“Phụ thân mẫu thân mời ngồi, đều là người một nhà không cần câu nệ như vậy.” Tả Thiệu Khanh cười lộ ra tám cái răng vô cùng chân thành nói.

Tả Uẩn Văn bị con trai thứ tử của mình đè ép một đầu, trong lòng không được tự nhiên, mà Tiết Thị vẫn luôn xem Tả Thiệu Khanh là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, trực tiếp châm chọc: “Thiệu Khanh, trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, đây là muốn để cho ta với cha ngươi khấu đầu lạy tạ ngươi sao?”

“Sao con trai có thể dám như vậy chứ? Muốn khấu đầu lạy tạ cũng là khấu đầu lạy tạ Lục công gia, con trai chịu không nổi lễ lớn như vậy đâu.”

Ánh mắt Tả Thiệu Khanh đảo qua toàn cảnh, thấy Tả Thiệu Yến đã không còn ngạo khí của ngày xưa, bộ dáng ỉu xìu ủ rũ đứng ở phía sau Tả Uẩn Văn, cười thầm, âncần hỏi: “Đại ca, trước đây tiểu đệ vội vàng chuẩn bị gả, còn chưa kịp hỏi, thi đìnhngày ấy như thế nào không thấy đại ca?”

Tả Thiệu Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt thêm mấy phần âm trầm, giọng điệu lạnh như băng trả lời: “Không cần tam đệ hao tâm tổn trí.”

“Ta nghe nói là có người cố ý nửa đường chặn đường, có việc gì sao?” Tả Thiệu Khanh không để ý vẻ mặt Tả Thiệu Yến càng ngày càng đen, tức giận nói thẳng: “Là ai to gan như vậy? Vậy mà ở dưới chân thiên tử làm ra chuyện như vậy.”

Ánh mắt Tả Thiệu Yến dao động mạnh, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại, vẫn nói câu kia: “Không cần tam đệ hao tâm tổn trí.”

Nếu là nửa năm trước, gã ta nhất định sẽ cho rằng Tả Thiệu Khanh là thật lòng vì gã ta mà cảm thấy bất bình, nhưng bây giờ, tình huynh đệ của hai người chỉ sợ không còn dư thừa lại bao nhiêu.

Tiết Thị lại không hiểu y, tuy mụ từ trước đến nay cùng Tả Thiệu Khanh bất hòa, nhưng tự hỏi ngoại trừ chuyện xuất giá cũng chưa từng bạc đãi y, hơn nữa có Lục công gia ở đây, nghĩ Tả Thiệu Khanh làm sao cũng phải làm ra bộ dạng hiếu thuận.

Mụ giật mình, nước mắt rầm rầm chảy xuống: “Thiệu Khanh, Tả gia chúng ta chỉ là gia đình thanh quý, không quyền không thế, lúc này mới bị người tùy ý ức hiếp.”

Đuôi lông mày Tả Thiệu Khanh hơi nhướng lên, lộ ra vẻ mặt hứng thú, truy hỏi: “Mẫu thân biết là ai cố ý khó xử đại ca sao? Tả gia chúng ta tuy thế lực yếu, nhưng không thể bị tính kế như vậy.”

Lục Tranh nghiêng qua liếc y, nâng ly trà lên nhấp một hớp trà, nhìn bộ dáng hiểu rõ đạo lý chính nghĩa của Tả Thiệu Khanh, nghĩ thầm: Màn kịch trộm hô bắt trộm diễncũng không tệ.

Tiết Thị lập tức tủi thân, vành mắt đỏ lên nói: “Cũng không phải, ai...lại nói tiếp đây chính là tai bay vạ gió, từ lúc đại tỷ ngươi ngoài ý muốn không thể không gả cho Giang thượng thư, liền bị chính thê Giang thượng thư nhìn chằm chằm, thật sự là thiệt thòi nàng là hậu nhân danh môn, không nghĩ tới nàng lại lòng dạ nhỏ mọn như thế.”

Tả Thiệu Khanh ho khan một tiếng, che dấu vui vẻ nói: “Thì ra là thế, có lẽ Giang thiếu phu nhân là lo lắng đại tỷ sau khi gả qua đó sẽ uy hiếp địa vị của nàng, dù sao đại tỷ tài sắc vẹn toàn, nàng có chút lo lắng cũng là bình thường.”

Tiết Thị trong nháy mắt như được chữa khỏi, gật đầu đồng ý, sau đó chờ mong nhìn Lục Tranh, tính ra Lục Tranh cũng là con rể Tả gia, nếu hắn có thể ra tay, lo gì sau khi con gái gả ra ngoài địa vị không ổn định?

Tả Thiệu Khanh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt mong đợi của Tiết Thị, trong lòng cười lạnh, vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa: “Đáng tiếc việc này không có chứng cứ, nếu không chúng ta cũng có thế đến nhà đàm luận chuyện này…”

Thấy Tiết Thị nhíu mày, y nói tiếp, ra ý ngầm: “Chẳng qua…tuy chuyện của đại ca đã tạo thành kết quả không sửa đổi được, nhưng chuyện của đại tỷ vẫn có thể châm chước được.”

“Ý của Thiệu Khanh là…?” Ngay cả Tả Uẩn Văn trong lòng cũng rung động.

Tả Thiệu Khanh nhìn về phía Lục Tranh, thấy y như lão tăng bình tĩnh ngồi không nói một lời, hoàn toàn làm người ngoài cuộc, vì vậy lá gan càng thêm lớn: “Dùng thân phận của đại tỷ gả qua làm thiếp cũng quá uất ức, không biết phụ thân mẫu thân có từng tranh thủ cho đại tỷ chưa?”

Tả Uẩn Văn không hiểu gì cả, Giang Triệt đã có chính thê, con gái của ông ta ngoại trừ làm thiếp còn có thể làm cái gì?

Tiết Thị hai mắt tỏa sáng, mím môi chờ Tả Thiệu Khanh tiếp tục nói rõ.

“Trước đây Tả gia không quyền không thế, cho nên thấp hơn mọi người một cái đầu,nhưng bây giờ con trai dù sao cũng là phu nhân Trấn quốc công, dùng địa vị đại tỷ phu nhân Trấn quốc công gả cho người làm thiếp thật không dễ xem đi?”

Tả Thiệu Khanh không hề đỏ mặt nâng cao mình.

Hô hấp của Tả Uẩn Văn chậm lại, hơi hiểu ý của Tả Thiệu Khanh, mà ngay cả vẻ mặt bình tĩnh của Tả Thiệu Yến cũng thay đổi, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lục Tranh.

Lúc trước gã ta đánh giá sai tình cảm của Lục Tranh với Tả Thiệu Khanh, làm chuyện ngu xuẩn, hôm nay bọn họ đã kết hôn, quan hệ thông gia này là đã ngồi chắc chắn, Lục Tranh chịu ra mặt, Tả gia lo gì không trở nên thịnh vượng?

“Lục gia cảm thấy như thế nào?” Tả Thiệu Khanh níu lấy tay Lục Tranh, âm thầm đưa mắt ra dấu.

Lục Tranh không nhìn cũng biết tính toán trong lòng y, rất nể mặt gật đầu.

Tả Thiệu Yến cũng không mù quáng tin tưởng ý tốt của Tả Thiệu Khanh, lại cảm thấy Tả Thiệu Khanh là vì muốn cho nhà mẹ đẻ lớn mạnh, dùng để nâng cao địa vị của y ở phủ Trấn quốc công.

Không có nữ nhi nào gả ra ngoài mà không hy vọng nhà mẹ đẻ mình phát đạt, mức độ quyền thế nhà mẹ đẻ thường được gắn liền với trình độ được yêu thương ở nhàchồng.

Tả Thiệu Khanh đem thái độ thay đổi của họ đặt ở trong mắt, nói thẳng ra ý nghĩ của mình: “Đại tỷ xinh đẹp tài hoa hơn người, làm chính thê cũng là dư sức, nhưng Giang…Giang thượng thư đã có chính thê, vậy chúng ta không yêu cầu cái khác, chính là vì đại tỷ thanh thủ giành lấy vị trí bình thê.”

“Bình thê?” Mọi người đồng loạt sững sờ, sau đó là cực kì vui mừng, Tiết Thị vẻ mặthòa nhã hiếm thấy: “Thiệu Khanh cảm thấy hành động này có thể làm được sao?”

“Mẫu thân đây là không tin con trai hay là không tin phủ Trấn quốc công?” Tả Thiệu Khanh chớp mắt, hơi tức giận nói: “Lục gia ngồi chỗ này, không bằng các ngươi hỏihắn thử xem?”

Biểu hiện của Tả Thiệu Khanh lúc này giống như tiểu nhân bỗng nhiên có quyền cóthế, vội vã thể hiện, bộ dáng vênh váo tự đắc kia khiến cho người nhịn không được ởtrong lòng khinh bỉ, nhưng lại nhận được tín nhiệm của mọi người.

Dù sao Tả Thiệu Khanh đã từng là thứ tử nhận tất cả áp bức, một khi có quyền có thế gà chó lên trời mới là bình thường.

Mọi người Tả gia thấy Lục Tranh từ đầu đến cuối không phản bác, vẫn còn hoài nghi, Tiết Thị lập tức sai người chuẩn bị lễ vật quý hiếm, chuẩn bị mời muội muội ruột của mình đến cửa Giang phủ nói những lời tốt đẹp.

Lúc Tả Thục Tuệ ở hậu viện nhận được tin tức Tả Thiệu Khanh lại mặt hận nghiếnrăng ngứa lợi, nếu không phải đệ đệ thứ tử này ngăn cản nàng, nàng cũng chưa chắc sẽ suy bại đến bước này.

Chẳng qua có thể gả vào Giang phủ nàng vẫn là tương đối thỏa mãn, phủ đệ xa hoatráng lệ kia giống như một cục nam chân, hấp dẫn tinh thần của nàng, tuy làm thiếp khiến cho nàng không hài lòng lắm, nhưng cũng không phải là không có cơ hội liềulĩnh một lần.

Đợi tin tức Tả Thiệu Khanh muốn vì nàng tranh thủ giành lấy vị trí bình thê truyền vào hậu viện, cả người nàng giống như ở trong mộng: “Y…Y nói muốn phủ Trấn quốccông ra mặt, tranh thủ giành lấy vị trí bình thê cho ta?”

Nha hòa truyền tin mừng rỡ gật đầu, cũng tán dương nói: “Tiểu thư, đây là việc mừng, tuy bình thê không so được với chính thê, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất.”

Tả Thục Tuệ vẻ mặt tươi cười, này đương nhiên là kết quả tốt nhất, nếu có thể trở thành bình thê, nàng nhất định sẽ kéo nữ nhân kia xuống ngựa, thay đại ca báo thù.

Nàng thay một bộ quần áo tươi đẹp, sai nha hoàn một lần nữa chải đầu trang điểm: “Nhanh sửa sang đẹp một chút, bổn tiểu thư muốn đích thân đi cảm ơn Lục công gia.”

Tay nha hoàn kia ngừng lại, nhắc nhở: “Nhưng mà tiểu thư, ngài là cô nương sắp lấy chồng, đi ra ngoài gặp khách nam chỉ sợ không ổn?”

“Ngươi nói cái gì?” Tả Thục Tuệ hờn dỗi một câu: “Hắn đã cùng tam đệ của ta thànhhôn, vậy liền không tính là nam nhân bên ngoài, gặp thân thích nhà mình sợ cái gì?”

Nha hoàn kia suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nào có đạo lý cô gia và chị vợ gặp mặt cũng bị cấm?

Bởi vậy, lúc Tả Thiệu Khanh nhìn thấy Tả Thục Tuệ vẻ mặt kiều mị, xinh đẹp đi tới,hận không thể thu hồi lời mới nói.

Nhưng y cũng biết, muốn hậu viện Giang Triệt trở nên rối loạn, nhất định phải ném một quả bom nặng vào, lực lượng của Tả Thục Tuệ đủ, sức công phá mạnh mẽ, ra tay cũng ác độc hơn, cuối cùng trình độ hại người hại mình mới càng sâu hơn.

Tả Thục Tuệ lần đầu tiên chính diện nhìn Lục Tranh gần như vậy, bị quý khí và sự lạnh lùng của hắn làm cho tâm thần luống cuống, đỏ mặt hành lễ: “Lục công gia kim an.”

Lục Tranh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp khoát tay để cho người lui xuống.

Đáng tiếc Tả Thục Tuệ từ nhỏ vô cùng tự phụ, cho nên không nhìn ra Lục Tranh không thích, ngược lại giống như người trong nhà lôi kéo nói đến chuyện nhà: “Tam đệ từ nhỏ tính tình điềm đạm, tâm tính lương thiện. Nếu có chỗ nào không đúng,kính xin Lục công gia khoan dung.”

Lời này nếu như từ người trong nhà mẹ đẻ nói ra, chính là lời khen ngợi khách sáo,nhưng từ trong miệng Tả Thục Tuệ nói ra, nghe sao cũng thấy không đúng.

Tả Thiệu Khanh thờ ơ nhìn lướt qua, giả bộ nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng: “Đại tỷ nói sai rồi, phủ Trấn quốc công quy củ nghiêm, phía trên còn có Lão phu nhân, nếu tiểu đệ thực sự đã làm sai việc, tự nhiên có người quản.”

Tả Thục Tuệ biết lúc này không nên đắc tội Tả Thiệu Khanh, cười tươi như hoa khen ngợi: “Tam đệ từ trước đến nay làm việc cẩn thận, có lẽ sẽ không làm ra việc sai, sau này có thời rảnh chúng ra thường xuyên gặp nhau.”

Tả Thiệu Khanh thầm nghĩ: Ta là một nam thê, không có việc gì đi đi lại lại hậu trạch của nữ nhân làm gì? Hơn nữa, ngươi còn chưa xuất giá liền lấy giọng điệu thân phận chủ mẫu nói chuyện là làm sao vậy?

Y tuyệt đối không hoài nghi, Tả Thục Tuệ sau này sẽ đem tầng quan hệ này của phủ Trấn quốc công lợi dụng triệt để.

Vì cho nàng thêm chút lực lượng, Tả Thiệu Khanh nói ra lời không giống suy nghĩ ở trong lòng: “Đại tỷ sau này nếu gặp phiền toái gì, cứ việc bảo người đến tìm ta.”

Tả Thục Tuệ âm thầm quan sát vẻ mặt Lục Tranh, không nghĩ tới đối phương vậy mà không hề phản đối, trong chốc lát sự đố kị với Tả Thiệu Khanh lại bốc ra.

Tả Thiệu Khanh không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt giả bộ của cả nhà này nữa, mục đích của hôm nay cũng đã đạt được một nửa, vì vậy liền kéo ra một cái cớ cáo từ.

Đoán chứng đây là lễ lại mặt đơn giản nhất từ trước tới giờ, ngay cả cơm còn chưa ăn, còn phải lỗ vốn hai xe lễ vật lớn, Tả Thiệu Khanh vừa ra khỏi Tả gia nhìn thấy gia đinh bận rộn dỡ hàng liền khó chịu.

Đợi Lục Tranh ôm lên ngựa, y quay đầu nhìn chằm chằm vào hoành phi mới của Tả phủ, ánh mắt dần dần tối xuống.

“Như thế nào? Đã hối hận?” Lục Tranh xoay mặt của y lại, ở trên khóe miệng của yhôn một cái.

“Có chút hối hận.” Tả Thiệu Khanh liếm khóe môi trả lời.

Nói xong y nhớ tới còn chưa cho Lục Tranh một lời giải thích, đem nguyên nhân bản thân làm như vậy nói rõ từng chút, chủ yếu nhắc đến bản thân đối với Giang Triệt không vừa mắt, muốn gây cho gã một chút phiền phức, tuyệt đối không có ý lợi dụng phủ Trấn quốc công làm cho nhà mẻ đẹ lớn mạnh.

“Em thấy được gã đối với em có ý?” Lục Tranh nhướng mày, có chút ngoài ý muốnhỏi.

Tả Thiệu Khanh đương nhiên không thể thừa nhận, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Làm sao có chuyện này chứ? Em thấy gã lần trước tính kế anh, muốn báo thù mà thôi.”

Lục Tranh từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, dù saohắn cũng có phương thức trả thù của hắn, Tả Thiệu Khanh muốn trả thù như thếnào hắn đều không phản đối, vì vậy mang người thúc ngựa chạy về phủ Trấn quốccông.

Mà trong hậu viện Tả phủ, Tiết Thị và Tả Thục Tuệ đóng cửa âm thầm nói chuyện: “Vi nương đột nhiên hối hận, nếu biết nghiệt chủng kia có thể gả cho Lục công gia, chuyện của con ngược lại không nên vội vàng.”

Tả Thục Tuệ nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì?”

“Con nghĩ xem, Lục công gia cưới nam thê, tương lai nhất định là phải nạp thiếp,thiếp này cùng thiếp bình thường không giống, chỉ cần có thể sinh con trai, cho dù không có danh phận chính thê cùng chính thê không khác gì.”

“Người…người là nói… để cho con gái và Tam đệ chung một chồng?” Tả Thục Tuệ lắpbắp hỏi lại, vẻ mặt hơi lung túng.

“Nha đầu ngốc, này có là gì?” Tiết Thị xỉa xỉa trán nàng dạy dỗ: “Từ xưa đến này tỷmuội cung một chồng còn ít sao? Huống chi là gà trống không sinh được trứng.”

Thấy Tả Thục Tuệ vội vã phản bác, mụ phất tay trách móc nói: “Được rồi được rồi, không nói cái này, dù sao bây giờ cũng không thay đổi được, con yên tâm chuẩn bị gả cho Giang gia đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio