Cuối năm, tin vui liên tiếp đến với giới giải trí, đặc biệt là China Era Entertainment. Đầu tiên là tour lưu diễn của Tổ Ngạn Chi thành công rực rỡ, doanh thu phòng vé của [Tù đồ] đứng đầu xếp hạng, Bàng Tùng thành công đem thiên vương của Central America — Chiêm Bạch kéo về…
Central Amerca khó mà vui vẻ bằng được, nhưng ít nhất cũng có vài việc vui kéo lại tâm tình, tỷ như Vi Củng Nhiên gia nhập liên minh [Song sát ]. Vi thiên vương là nhân vật đã được đạo diễn xác định từ trước, về phần một nam chính còn lại nhà sản xuất vẫn chưa công bố.
Mấy hôm trước, danh sách đề cử giải Hoa ưng được công bố.
Hạ Phong là điển hình bất đắc dĩ, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể dành được giải Diễn viên trẻ triển vọng mà thôi…
Bởi lẽ, có trong danh sách đề cử cho giải khác, nhưng trong danh sách còn có siêu cấp ảnh đế Vi Củng Nhiên. Theo lời Hạ Phong mà nói chính là: Chẳng thà không đề cử còn hơn. Cùng Vi Củng Nhiên quay phim thì biết, kĩ thuật diễn của Hạ Phong sao có thể đánh bại được thiên vương? Tương phản với Hạ Phong, Nhậm Mộ vô cùng cao hứng…
Sau sự kiện đấu súng lần trước, Hạ Phong cũng không đi truy cứu nữa. Cậu vốn không chạy trốn nhanh, cộng thêm không có ý thức cảnh giác đề phòng, nếu có người thực sự muốn lấy mạng của cậu quả thật không có gì khó khăn. Ngược lại, Nhậm Mộ cả ngày phát bệnh thần kinh lại sợ xảy ra chuyện.
Lễ Noel gần đến, [Thâu thiên kế hoạch] vẫn còn đang chạy kịp tiến độ, cho nên, lễ kết hôn của ông chủ Nhậm cứ hoãn lại hoãn. Tối giáng sinh, Nhậm Mộ và Hạ Phong đi ra ngoài ăn, đến khi say không chịu được mới trở về.
Nằm trên ghế, Hạ Phong đến đầu ngón tay cũng không muốn động. Điện thoại trong túi quần rung lên liên tục, nhưng cậu không muốn nghe.
Điện thoại lại rung.
Hạ Phong đành phải lôi điện thoại ra xem. Trên màn hình là hai chữ ‘Hàn Lăng’. Hai chữ này khiến Hạ Phong do dự một chút, tầm mắt không quên đảo qua hướng nhà tắm…
Nhậm Mộ đang tắm.
Hạ Phong nghĩ nghĩ hẳn là tặng cho Hàn Lăng vài cái biệt hiệu, kiểu như cà chua nấm hương gì đó chứ không để tên ‘Hàn Lăng’ trắng ra như thế này nữa. Một bên nhìn cửa nhà tắm, một bên đi vào phòng bếp.
“Alo”.
“Hạ Phong, giáng sinh vui vẻ”.
Hạ Phong vô thức trả lời một câu: “Giáng sinh vui vẻ”.
Dừng một lát, Hàn Lăng nói tiếp: “Tôi muốn gặp cậu, chỉ trong chốc lát thôi. Tôi đang ở dưới nhà Nhậm Mộ”.
Hạ Phong ngồi dậy, hoảng hốt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Rèm cửa được kéo lên, phỏng chừng là ánh sáng từ chỗ này khiến Hàn Lăng chú ý… Hàn Lăng đứng dưới đường, cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Hạ Phong.
“Có thể xuống sao?” qua điện thoại, giọng Hàn Lăng có vẻ thống khổ, hi vọng Hạ Phong có thể mềm lòng mà không thực thi cái chính sách “hai không”, không tiếp điện thoại, không thấy mặt. Từ lúc Nhậm Mộ và Hạ Phong trở nên thân thiết với nhau, Hạ Phong không tiếp điện thoại của Hàn Lăng nữa, muốn gặp mặt đều phải kiêng kị Nhậm Mộ.
Cầm lấy tấm rèm, Hạ Phong nói: “Hàn Lăng, trở về đi”.
“Khó khăn lắm sao?”
Hạ Phong không trả lời. Biết rõ làm như vậy là làm khó cậu nhưng vẫn hỏi, không hiểu Hàn Lăng rốt cuộc muốn làm gì. Dỏng tai nghe động tĩnh trong phòng tắm, cậu tranh thủ thời gian nói: “Đứng ở giữa đường không an toàn, trở về đi”.
“Tôi không đi”.
Hạ Phong không rảnh đi quản anh ta có đi hay không, cúp điện thoại. Vừa xoay người đã thấy Nhậm Mộ đứng trước mặt khiến cậu bị dọa nảy mình, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Không để cho Nhậm Mộ nói trước, cậu đem điện thoại nhét vào túi quần, nhíu mày nói: “Anh đi đường thế nào mà không có chút tiếng động?”
“Anh đi đường không có tiếng động? Là em tiếp điện thoại đến mất hồn đi?” Nhậm Mộ vứt khăn tắm xuống đất, bất mãn với hành động của Hạ Phong. Anh hỏi: “Điện thoại của ai?”
“Gọi lộn số”. Hạ Phong ngăn lại Nhậm Mộ, lại kéo rèm xuống, cười như thể trúng được mấy tỷ tiền xổ số, cả người dính lấy ông chủ Nhậm. “Không phải anh nói có bất ngờ cho em sao? Cho em biết với”. Lúc ăn cơm, Nhậm Mộ thần bí nói có quà cho cậu. Hạ Phong lúc ấy hỏi xem, Nhậm Mộ bảo chờ về nhà.
“Gấp gáp gì? Cũng không phải không có”. Món quà này, Nhậm Mộ không có ý định tặng bây giờ, cần phải chờ thêm chút nữa. Vỗ vỗ mông Hạ Phong, anh nhéo một cái: “Cả ngày đã mệt mỏi rồi, đi tắm rửa đi”. Nói xong, đẩy Hạ Phong vào phòng tắm…
Hạ Phong bất an đi vào, không đến phút đồng hồ sau đã đi ra, tóc ướt sũng…
Nhìn thấy rèm cửa bị kéo lên, tim Hạ Phong đập gia tốc, lại nhìn qua phòng khách không thấy Nhậm Mộ đâu, cho rằng anh thấy Hàn Lăng nên xuống đánh người…
Ngay khi Hạ Phong nghĩ muốn chạy xuống lầu, Nhậm Mộ liền từ phòng ngủ đi ra, ăn mặc như muốn đến một bữa tiệc xa hoa nào đó. Hạ Phong thở dài, sau đó nhanh chóng quay đầu, thay bằng một bộ mặt vui tươi hớn hở. Cùng Hàn Lăng sống chung cũng năm, đã hiểu nhiều kĩ xảo diễn trò, hôm nay rốt cục lấy những kĩ xảo đó ra giúp Hàn Lăng, Hạ Phong cảm khái.
Cài cúc áo cuối cùng lên, Nhậm Mộ nói với Hạ Phong: “Thần Việt, tranh thủ thời gian thay quần áo”.
“Làm cái gì?”
“Thi đấu cùng anh”.
“Hả?” Hạ Phong cho là mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Cái gì?”
“Thi đấu cùng với anh”.
“…Có thể không đi sao?” Hạ Phong vẫn chưa quên hôm nay chính là ngày giỗ của mình, trừ lần đó ra, Hàn Lăng còn chờ ở bên dưới. Nếu lái xe ra ngoài bắt gặp, không biết Nhậm Mộ lại làm gì.
“Không được”.
Nhậm Mộ một hơi đẩy cậu vào phòng, thay trang phục cho Hạ Phong. Dưới sự giám sát của Nhậm Mộ, Hạ Phong chậm chạp thay đồ…
Thay xong quần áo liền lôi kéo Hạ Phong đi ra.
Lái xe ra ngoài, Hạ Phong vượt lên trước Nhậm Mộ, chỉ sợ Nhậm Mộ trông thấy Hàn Lăng. Nhìn trái nhìn phải một phen, không nhìn thấy Hàn Lăng cậu mới thở dài một hơi, tâm tình cũng theo đó mà thả lỏng.
Lúc trước, Nhậm Mộ không xuất hiện ở trận thi đấu nửa năm, hai người không có cơ hội tranh cao thấp trong trận chung kết. Hiện tại, cơ hội tới. Hạ Phong thầm nghĩ bỏ Nhậm Mộ lại đằng sau, cho anh hít bụi một phen.
Còn chưa tới Tả Tuyền Sơn, hai người đã bắt đầu đua. Cuối cùng Nhậm Mộ chậm hơn một bước, để Hạ Phong vượt lên trong tích tắc.
Tại điểm xuất phát sớm đã có người đứng chờ ở đầu xe. Vừa thấy có hai chiếc xe xông lên liền đứng dậy. Đến khi thấy Hạ Phong xuống xe liền hoảng sợ. Tam gia, Cát Thiên Minh, Vi Củng Nhiên và một đống người đứng lên, ai nấy đều là bộ dáng xem kịch vui.
Bất kể lúc nào, Tả Tuyền Sơn vẫn luôn có xe đua, dù có hay không có thi đấu. Nhưng đêm nay Tả Tuyền Sơn yên tĩnh cực kì, khiến Hạ Phong cảm thấy rất kì quái.
“Lúc này mới h sao đã không có người?”
Nhậm Mộ đi trước quay đầu, cười nói: “Đương nhiên là công lao của anh. Thế nào, vợ yêu, cảm động không?”
Vì trận thi đấu này của hai người , Nhậm Mộ từ nửa tháng trước đã nhờ Tam gia giúp đỡ. Mà Tam gia cũng muốn nhìn đại diện thi đấu chung kết của mình – Thần Việt có bản lĩnh thật sự hay không, nên đáp ứng yêu cầu của Nhậm Mộ.
Hạ Phong trợn trắng mắt: “Thôi đi!”
Khi Cát Thiên Minh đang vội vàng gọi người phong tỏa sơn đạo thông qua bộ đàm, Hạ Phong bắt đầu nói chuyện với Tam gia và Vi Củng Nhiên, đem Nhậm Mộ gạt ở một bên.
“Thần Việt, tôi đánh cược với Tam gia, nói cậu nhất định sẽ thắng”. Vi Củng Nhiên ngồi ở đầu xe của mình, miệng ngậm điếu thuốc nói.
“Đương nhiên”. Hạ Phong nở nụ cười, liền bắt đầu tám chuyện. “Vi thiên vương, sao anh lại quen Tam gia? Nói thật ra, người ở xã hội thượng lưu như anh sao lại quen với người như Tam gia vậy?” Tuy có thân quen với Vi Củng Nhiên, nhưng Hạ Phong vẫn không hiểu anh và Tam gia quan hệ như thế nào. Mà Vi thiên vương không bao giờ nhắc đến chuyện tư của mình.
Vi Củng Nhiên hít một hơi thuốc: “Thần thiếu gia, địa vị của tôi còn không bằng Thần gia a. Cậu còn có thể nhận thức Tam gia, sao tôi lại không thể?”
Hạ Phong không biết nói gì, liền chuyển chủ đề. Nhậm Mộ đi tới, một tay khoát lên vai Hạ Phong, nói: “Mấy người ở studio nói chuyện còn chưa đủ sao? Thần Việt, có phải em vừa ý Vi thiên vương không vậy?”
Hạ Phong dùng khuỷu tay huých sườn Nhậm Mộ. Vi Củng Nhiên xuất đạo đã nhiều năm, scandal gì cũng có, cũng có nhiều người hoài nghi tính hướng của Vi thiên vương…
Vi Củng Nhiên chỉ cười cười, không nói chuyện.
Một lát sau, Cát Thiên Minh nói sơn đạo đã được phong tỏa, trận đấu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Hạ Phong tiến vào trong xe, ngón tay gõ gõ trên tay lái, chờ đợi. Còn Nhậm Mộ có vẻ rất thả lỏng, dựa vào ghế xe. Thấy Hạ Phong khẩn trương, anh thò cổ ra ngoài, nháy mắt với Hạ Phong nói: “Thần Việt, nói một câu yêu anh, anh sẽ chịu thua”.
“Nhậm Mộ, anh nhất định thua rồi”.
Nhậm Mộ khiêu khích nói: “Thật không?”
“Nhất định”. Hạ Phong nói rất chắc chắn”.
Cát Thiên Minh đứng ở giữa hai xe, trong tay cầm một cờ hiệu đỏ rực, hô to: “Ready?”
Hạ Phong và Nhậm Mộ đều ra hiệu ok, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“, , , go!”
Hai xe thể thao xuất phát gần như đồng thời, qua khúc cua đầu tiên, Hạ Phong vượt lên trước. Theo sát đằng sau Hạ Phong, Nhậm Mộ không sốt ruột mà chỉ nhìn cậu, xem cậu có thể bày ra trò gì.
Liên tục hai khúc cua, Nhậm Mộ xác định Hạ Phong không có kĩ xảo lái xe mới, liền gia tốc, vượt lên trước Hạ Phong.
Nhìn Nhậm Mộ ở phía trước mình, Hạ Phong nghiến răng.
Ngay trước khi đến sáu khúc cua liên tiếp, Hạ Phong bị Nhậm Mộ đùa giỡn, hết lần này đến lần khác chắn đường Hạ Phong, làm cho Hạ Phong không vượt lên được…
Trong nháy mắt, đến khúc cua mới.
Hạ Phong và Nhậm Mộ đi song song với nhau, cuối cùng, Nhậm Mộ chiếm được ưu thế, nhưng Hạ Phong không cam lòng chịu thua liền bất chấp nguy hiểm dùng tốc độ cao nhất để vượt qua khúc cua.
Hạ Phong giẫm mạnh phanh xe, chỉnh tay lái ra sát lề đường, đem vài người xem dọa sợ một hồi, thiếu chút nữa lăn xuống vực. Tại thời điểm trước khi xe bị trượt xuống, Hạ Phong thả phanh, đánh tay lái, cố gắng làm cho xe đi vào quỹ đạo…
Tiếng lốp xe ma sát khiến Nhậm Mộ hoảng sợ, anh quay đầu lại nhìn, Hạ Phong lập tức vượt qua Nhậm Mộ…
Những khúc cua tiếp theo, Hạ Phong lại dùng tiếp chiêu cũ bức Nhậm Mộ đến giới hạn, muốn anh phải chịu thua…
Tại khúc cua hình chữ U cuối cùng, Hạ Phong biết xe mình đã đến cực hạn, không thể dùng tiếp phương pháp cũ, liền ngoan ngoãn lái xe, không dám đoạt đường, sợ xe hủy người vong.
Nhậm Mộ dẫn đầu, Hạ Phong bám sát đằng sau, hai người hơn kém phân nửa đầu xe.
Đến trước điểm dừng, Hạ Phong ‘giãy chết’ lần cuối, tăng tốc, đem khoảng cách của hai người còn chưa đến cm.
Cuối cùng Hạ Phong thua.
Hạ Phong cười cười, theo sát đuôi xe Nhậm Mộ, xuống núi.
Sau khi về đến nhà, Hạ Phong ngồi xuống, chống cằm, không nói tiếng nào. Nhậm Mộ cho là Hạ Phong thua nên không vui, liền nhéo mặt Hạ Phong: “Có phải là lần đầu tiên thua đâu. Khó chịu như vậy sao? Từ nay về sau còn nhiều cơ hội thắng anh mà, sợ cái gì?”
Cầm lấy tay Nhậm Mộ, Hạ Phong nói: “Nhậm đại gia, em thua rồi”. Cũng không phải lần đầu tiên bị bại bởi Nhậm Mộ, Hạ Phong làm gì còn không vui nữa? Cùng anh đua xe, Hạ Phong có thể nói là một loại hưởng thụ.
“Vậy được rồi, uống với anh một chén. Đêm nay phải uống say một trận”.
Vừa thấy Nhậm Mộ vào phòng bếp, Hạ Phong không thể chờ đợi được đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
Gặp quỷ.
Hàn Lăng còn ở phía dưới. Nguồn :
Lúc trước đi ra ngoài không nhìn thấy Hàn Lăng, cho rằng anh ta đi rồi. Thế nhưng lúc lái xe trở lại, Hạ Phong nhìn thấy Hàn Lăng thất thần ở ven đường liền hoảng sợ. Cậu cho là Nhậm Mộ không phát hiện, có lẽ là như vậy.
Một người ở trên, một người ở dưới, đối mặt.
Hạ Phong vỗ vỗ trán, lấy điện thoại ra nhắn một tin: Hàn Lăng, chúng ta đã không có khả năng, trở về đi.
Phía dưới Hàn Lăng rất cố chấp, không chịu rời đi.
Hạ Phong thở dài một hơi, đang chuẩn bị xoay người, liền ngây ngẩn cả người. Lần này cậu không phản ứng kịp, vẻ mặt ngây ngốc. Nhậm Mộ đứng đằng sau, hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới.
Thẳng đến khi Nhậm Mộ kéo rèm xuống, Hạ Phong mới kịp phản ứng.
“Nhậm Mộ, em—”
“Cái gì cũng không cần nói”. Nhậm Mộ kéo cậu vào phòng. “Anh tin em”.
Hạ Phong cúi đầu xuống.
“Vậy là đủ rồi”.
Hạ Phong ngẩng đầu lên, một cái vòng cổ màu bạc ở trước mặt. Nhậm Mộ cười hì hì, nói: “Xoay người, anh đeo cho em”.
Hạ Phong ngoan ngoãn xoay người, chờ Nhậm Mộ đeo xong mới đứng dậy nhìn. Chất lượng không tồi, vừa sờ đã biết là hàng thượng đẳng.
“Nhậm Mộ, cám ơn anh”. Đương nhiên, không phải cảm ơn vì chiếc vòng cổ, mà là thứ khác.
“Còn khách khí như vậy sao?” Nhậm Mộ nâng mặt Hạ Phong lên hôn một cái, sau đó ôm lấy Hạ Phong ném lên giường…
Nửa đêm canh ba, Hạ Phong còn chưa ngủ. Đèn đường theo khe hở từ bức màn đi vào, tay Nhậm Mộ cài trên lưng Hạ Phong, khiến Hạ Phong không trở mình nổi. Cậu chớp chớp mắt, cố gắng ép mình đi vào giấc ngủ.
Hạ Phong đang ngủ, nhưng Nhậm Mộ tỉnh. Anh xuống giường, kéo màn, phía dưới sớm không còn bóng dáng Hàn Lăng, chỉ có một đóa hoa hồng đỏ ném ở giữa đường…
Chuyện đêm Giáng sinh do đó kết thúc, Nhậm Mộ cũng không quá miệt mài theo đuổi.
Hàn Lăng cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn nào cho Hạ Phong nữa. Vào trưa hôm sau, tổ Ngạn Chi gọi cho Hạ Phong, nói một câu Giáng sinh vui vẻ.
Một tháng, nhiệt độ giảm không ít.
Ngày /, Hạ Phong vứt hết mọi công việc, đi theo Nhậm Mộ mừng năm mới. Giữa quảng trường người tấp nập, Hạ Phong hòa cùng mọi người điên cuồng gào to đếm ngược.
Thi đấu chung kết ở Tả Tuyền Sơn, Hạ Phong dễ dàng giành chiến thắng giúp Tam gia vui vẻ gần chết. [Thâu thiên kế hoạch] cũng quay gần xong, cảnh quay cuối cùng hoàn thành vào hôm nay.
Chưa đến h, cả đoàn làm phim đều đến phim trường.
Ngồi trên ghế, Hạ Phong liên tiếp ngáp dài, Vì bảo vệ hình tượng bản thân, Hạ Phong đành phải lấy tay ra bưng miệng. Hai ngày này Nhậm Mộ cắm chốt ở Thần gia, nói là làm ‘hộ vệ thiếp thân’ cho cậu. Thần Hách từ nước ngoài về thấy Nhậm Mộ, tuy là không vui vẻ gì nhưng cũng là mắt nhắm mắt mở, xem như cam chịu đứa ‘con rể’ danh bất chính ngôn bất thuận này.
Tô Ôn thấy Hạ Phong như vậy, tiện tay đưa cho một cốc cà phê, cũng nói: “Ngày mai cậu có một buổi casting, tại Nhật Bản. Đêm nay cất cánh”.
Hạ Phong chớp chớp mắt, hỏi: “Đi Nhật Bản casting? Xin hỏi, bao tiền vé máy bay lúc đi lúc về sao?”
“…Chỉ bao lúc đi”.
“Tôi không đi”.
“Đây là đạo diễn nổi tiếng, cậu không đi cũng phải đi”.
“Phim gì? Đồng tính luyến ái tôi không nhận, hành động tôi không cần, lãng mạn tôi không quay, muốn cởi quần áo tôi mặc kệ”. Scandal đồng tính luyến ái đủ dìm cậu chết rồi, liên tục quay mấy phim hành động Hạ Phong cũng mau gãy xương, cùng nữ diễn viên khanh khanh ta ta cậu không chịu được, còn có, hiện tại quay phim nữ không cởi sạch nam để khoe dáng người tựa hồ sẽ không thành phim được. Còn có, Hạ Phong nghe nói, Nhật Bản bên kia kích cỡ rất lớn…
Nói trắng ra là, hiện tại Hạ Phong không muốn quay phim, chỉ muốn được nghỉ ngơi.
“….cũng không phải. Là phim nghệ thuật trong sáng”.
Nghe vậy, Hạ Phong không suy nghĩ đã nói: “Vậy thì sẽ không có doanh thu”. Bất quá, đây là lời nói thật.
“…Lần này, tôi sẽ không đi cùng cậu, sang bên kia sẽ có người khác”.
“Tô Ôn, tôi có thể xin công ty bao trọn vé máy bay được không?”
“……”
Lúc nghỉ ngơi, Hạ Phong tìm một chỗ vắng vẻ gọi cho Nhậm Mộ.
“Ông chủ Nhậm, đêm nay em phải đi Nhật”.
Bên kia Nhậm Mộ đang vội vàng giải quyết công việc, chỉ nói: “Ừ, đã biết”.
Hạ Phong nghe vậy, hỏi: “Nhậm Mộ, anh hẳn nên hỏi em đi mấy ngày, đi làm gì, khi nào trở về sao?”
Nhậm Mộ buông bút, cười cười: “Thần thiếu gia, em trở về sẽ có tin tức, anh không cần phải làm việc thừa thãi”.
Hạ Phong run rẩy khóe miệng. Đáp án này, sao lại quen vậy… “Nói xem, anh muốn quà gì? Em liền hào phóng mang cho”. Khó có được một chuyến đi nước ngoài, phải mang về bao lớn bao nhỏ a.
“Mang em lông tóc không tổn hao gì cho anh là được”.
Hạ Phong nói lời trái với lương tâm: “Hừ! Em sẽ mang về—” phịch một tiếng, khiến câu nói của cậu bị cắt đứt. Là do bên phía Nhậm Mộ. “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có, một chút việc nhỏ mà thôi. Nhớ rõ mang nhiều quần áo một chút, trước khi xuống may bay mặc vào, cẩn thận lạnh.
“Ừ”. Hạ Phong cúp máy.
Giờ khắc này, cửa chính tầng thứ – văn phòng Phó giám đốc China Era Entertainment bị người đá văng, người đạp cửa đẩy nữ thư kí, tức giận đi vào văn phòng.
Nhậm Mộ đưa điện thoại cho vào túi quần, sau đó phất tay ý bảo thư kí đi ra ngoài trước. Khuỷu tay chống trên mặt bàn, anh lạnh lùng nhìn người đến, Hàn Lăng.
“Nhậm Mộ, cậu đừng khinh người quá đáng!” Hàn Lăng dùng sức đập bàn. “Cha của tôi đã lớn tuổi, việc gì cậu phải ép buộc ông ấy như vậy? Nếu có bất mãn gì cứ hướng về phía tôi”.
Nhậm Mộ đứng lên, nhìn thẳng Hàn Lăng: “Tôi khinh người quá đáng như thế nào? Là tự anh không biết tốt xấu. Tôi hẳn đã cảnh cáo anh không cần phải tiếp cận Thần Việt sao? Hẳn đã nói với anh Thần Việt là của tôi? Hẳn đã nói anh không thể có được Thần Việt? Thần Việt xuất thân là gì, anh xuất thân là gì? Anh đến tư cách xách giày cho Thần Việt cũng không có.”
“Tôi không có tư cách xách giày cho Thần Việt, vậy còn cậu, cậu có tư cách sao? Nếu biết rằng sau lưng Thần Việt cậu làm—”
“Tôi làm cái gì? Hả?” Nhậm Mộ cười khinh miệt, “Giết người phóng hỏa? Anh có chứng cứ? Cách ngày lại một cuộc điện thoại, cách ba năm ngày lại lấy cớ tạt qua studio, thật đúng là đủ si tình. Anh diễn cho ai xem? Hạ Phong hay Thần Việt.”
“Hạ Phong chính là Thần Việt, Thần Việt chính là Hạ Phong. Cậu cho rằng cậu cả ngày theo dõi Thần Việt sẽ làm Thần Việt toàn tâm toàn ý với cậu sao. Nhậm Mộ, cho dù hôm nay tôi chết, trong lòng Thần Việt vĩnh viễn có tôi”.
“Vĩnh viễn?” Nhậm Mộ như thể nghe được một chuyện vô cùng hài hước, cười không dừng được. Một lúc sau, nụ cười biến mất, chỉ còn sự khinh bỉ. “Xem ra anh thật sự là đem Thần Việt thành Hạ Phong. Đừng quên, Thần Việt là do anh hại chết, là tự tay anh đem thi thể Hạ Phong hỏa táng, là tự tay anh rải tro cốt Hạ Phong. Thần Việt là Hạ Phong? Hàn Lăng, nếu muốn tìm vật thay thế cũng đừng chọn Thần Việt”. Nhậm Mộ chỉ ra bên ngoài. “Trông thấy không? Đây là tầng . Hôm nay tôi có thể khiến cha anh thiếu một ít tiền phải nhảy lầu, ngày mai tôi liền có năng lực làm cho anh từ đây nhảy xuống”.
Từ đáy lòng Nhậm Mộ, cho dù Hàn Lăng biết Hạ Phong và Thần Việt chính là cùng một người, anh vẫn như cũ không thừa nhận. Chẳng sao cả, chỉ vì muốn đả kích Hàn Lăng.
Hàn Lăng đứng sững, hai tay nắm chặt, hai mắt nhìn thẳng Nhậm Mộ. Anh hận Nhậm Mộ, hận thấu xương. Khi anh cho rằng mình có được địa vị trong làng điện ảnh, có thể nở mày nở mặt, Nhậm Mộ lại dẫm nát anh xuống mặt đất, khiến anh phải giải nghệ; khi anh cho rằng Hạ Phong sẽ quay trở lại, Nhậm Mộ một lần nữa đẩy anh vào địa ngục, liền một ánh nhìn với người yêu đều trở nên xa xỉ.
Cha Hàn Lăng là người làm việc trong cơ quan nhà nước. Làm quan, một khi trên lưng đeo tội tham ô, đời này xem như bị hủy, từ nay về sau gặp ai cũng phải cúi đầu. Bị Nhậm Mộ ép giải nghệ, không có gia thế anh đành phải chịu. Nhưng vài ngày trước, cha của anh vô cơ bị người của Viện kiểm sát bắt đi, nói là tham ô. Vì chuyện này, cha anh thiếu chút nữa liền từ tầng nhảy xuống…
“Tôi đang tìm vật thay thế, anh chẳng phải là cũng đang tìm vật thay thế sao?” Hàn Lăng bị làm cho mất đi lý trí, mặc kệ mục đích ngày hôm nay là cầu xin tha thứ mà không phải đi chọc tức. “Nhậm Mộ, cậu là trả thù tôi năm xưa bắt lấy Hạ Phong không tha. Cậu chính là hận tôi không cho cậu cơ hội đến gần Hạ Phong, vậy sao cậu không hỏi xem chính mình, nhiều người như vậy, hết lần này đến lần khác lại chọn Hạ Phong? Là tôi hại chết Hạ Phong, đúng vậy, là tôi làm cho Hạ Phong thương tâm, vì tôi mà đi tìm chết! Mà cậu sao, chính là một kẻ đáng thương. Thẳng đến khi Hạ Phong chết, đến đầu ngón tay Hạ Phong cậu cũng không chạm qua được, thật sự đáng buồn a”.
Nhậm Mộ rốt cục bị chọc giận, đập bàn, căm tức nhìn Hàn Lăng.
“Như thế nào? Dẫm lên nỗi đau của cậu sao?” Hàn Lăng đắc ý nở nụ cười, thấy Nhậm Mộ như vậy, Hàn Lăng lại càng vui vẻ, càng thấy thỏa mãn.
Cho tới nay, Nhậm Mộ đều cảm thấy không cần phải đối với Hàn Lăng làm đến nước này, xem như là vì Hạ Phong. Nhưng hôm nay anh đến cực hạn. Anh đè xuống cơn tức, không chút hoang mang lấy ra vài bức ảnh từ ngăn kéo, sau đó chậm rãi đưa ra trước mặt Hàn Lăng…
Nếu như scandal lần trước của Tổ Ngạn Chi và Hạ Phong chỉ là ảnh chụp hư hư thực thực thì ảnh chụp này vô cùng rõ ràng. Lần lượt từng tấm ảnh một đều có thể nhìn thấy rõ ràng, không sót một chút gì”.
“Hàn Lăng, anh muốn những bức ảnh này đến tay cha anh hay cho Thần Việt? Cha của anh hẳn là không biết con trai mình nổi danh bằng cách nào, là như thế nào đi đến vị trí ảnh đế. Nếu Thần Việt biết anh là như vậy, anh đoán Thần Việt sẽ nghĩ như thế nào? Không, tôi hẳn là đem ảnh đốt trước phần mộ của Hạ Phong, để cho Hạ Phong biết được người nằm bên cạnh mình suốt năm bò lên từng cái giường một như thế nào”.
Hàn Lăng bị bức điên, anh gào to trước Nhậm Mộ: “Đủ rồi! Câm miệng! Câm miệng!”
Nhìn mỗi bức ảnh, bản thân anh cũng đều cảm thấy buồn nôn, Hàn Lăng chỉ sợ so với Hạ Phong càng thêm đau lòng, càng thêm thẹn. Xuất đạo không được nhiều năm liền leo lên ngai vàng ảnh đế, ngoại trừ công sức của China Era Entertainment đương nhiên không thể thiếu nhân tố cá nhân. Anh yêu điện ảnh, yêu đóng phim mới bước vào đây, đến hôm nay, tình yêu ấy vẫn còn nguyên vẹn. Bị đồng bạn bài xích, bị đạo diễn nhục mạ, bị người khác đoạt phần diễn, bị người thay thế thành vi nhỏ, anh đã từng rơi lệ, nhưng không làm nên chuyện gì. Một người mới không có của cải, không biết nịnh nọt ai muốn được chú ý, ngoại trừ cố gắng còn phải có sự giúp đỡ của người khác…
Anh chưa quên lần đầu tiên đứng ở bục trao giải nhận danh hiệu Diễn viên trẻ xuất sắc, một phần là chua xót, một phần là uất nghẹn. Buổi tối hôm ấy, anh khóc trong ngực Hạ Phong.
Khi sự nghiệp của Hàn Lăng xuống dốc, Hạ Phong ở bên cạnh. Khi sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, anh lại bỏ Hạ Phong, theo đuổi vinh quang.
Lần thứ ba nhận giải Nam diễn viên chính xuất sắc, anh thỏa mãn trong tích tắc, là cảm thấy đây là mình nên được, là mọi người thừa nhận kĩ thuật diễn của anh, nhưng đồng thời, cơn đau nhức trong lòng lại rộng mở. Đêm hôm đó, anh chỉ có thể rơi lệ trước mặt ảnh của Hạ Phong, sám hối.
“Câm miệng? Nếu chưa làm cần gì phải bảo tôi câm miệng? Phải không? Hàn ảnh đế”.
Cả người Hàn Lăng hỏng mất, anh quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào.
Nhìn Hàn Lăng, Nhậm Mộ xoay người, lạnh lùng nói: “Cho anh một cơ hội, cút khỏi phòng làm việc của tôi, tôi có thể xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”.
Nhậm Mộ không nghĩ đuổi tận giết tuyệt, dù sao cũng từng là người Hạ Phong yêu. Dù là hôm nay, thay đổi một thân thể, Hạ Phong vẫn còn nghĩ đến Hàn Lăng. Cái tên ấy vẫn còn mãi trong lòng Hạ Phong, cho dù tình yêu đã không còn. năm cảm tình, phân phân hợp hợp, từng trả giá, từng mất đi, khắc cốt minh tâm.
Hàn Lăng đứng lên, hốc mắt ươn ướt. Anh đem ảnh chụp từng cái một cầm lên, muốn mang đi, như muốn đem một ít hổ thẹn trong đáy lòng đi. Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm được.
Thẳng đến khi Hàn Lăng hoàn toàn ra khỏi phòng làm việc Nhậm Mộ mới quay người lại, vì Hạ Phong, xem như lưu lại cho Hàn Lăng một phần tự tôn, dù cho nó đã bị nghiền nát đến thảm hại đi chăng nữa.
Một lát sau, Tô Ôn đi vào. Thấy mấy bức hình trên bàn cũng hiểu được một chút vì sao Hàn Lăng đi ra lại như người mất hồn như thế/
Hàn Lăng là từ lúc nào thích Thần Việt, Tô Ôn cũng không rõ lắm, nhưng anh có thể rõ ràng thái độ nam số với nam số dần biến chất, sự chán ghét dần bị sụp đổ…
Đem vé máy bay đặt lên bàn, anh nói: “Đây là vé máy bay cậu muốn”. Xoay người bước được vài bước, anh quay đầu lại: “Nhậm Mộ, yêu một người không phải là làm cho người bên cạnh người đó bị thương”.
Trong giới nghệ sĩ, ai không có bí mật không thể nói ra? Cho dù là siêu cấp thiên vương Vi Củng Nhiên sau lưng cũng có không ít chuyện không muốn ai thấy được. Như Hạ Phong vừa xuất đạo đã thuận lợi Tô Ôn cũng không thấy nhiều lắm, đương nhiên, không thể thiếu Tào Tuấn và Bàng Tùng chiếu cố, xa hơn một chút chính là vì bối cảnh của Thần gia và sự trợ giúp của Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ cầm vé máy bay, không nói gì.
Lời Tô Ôn nói có đạo lý, nhưng lại không thể áp dụng với ba người họ được. Chỉ cần nghĩ khiến Hàn Lăng không dây dưa với Hạ Phong mà thôi, cách thức sai hay đúng, anh không quan tâm.