Trọng Sinh Chi Nịch Ái

chương 17: lời đồn đãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kì nghỉ luôn trôi qua rất nhanh.Bọn tôi vừa mới bắt đầu nửa học kỳ lớp mười , còn chưa từ trong trạng thái lười nhác ở kì nghỉ chặt đứt ,thì từng tràng từng tràng kì thi thử liền đập vào mặt, đánh chúng tôi ứng phó không kịp. Cũng may tôi không phải là cái loại học sinh chờ nước tới chân mới nhảy, nếu không thành tích nhất định sẽ phải giảm xuống trên diện rộng .Gần đây thầy cô giáo sắc mặt cũng phá lệ khủng khiếp, mỗi ngày liền nghiêm mặt, ở trên lớp có một câu trả lời không được, sẽ bị phạt đứng. Khiến tôi cũng không dám ngẩn người, nghĩ vớ vẩn .

Cuộc thi diễn thuyết Anh văn cũng như đổ dầu vào lửa theo.Bất quá may mà tôi đã đem bản thảo diễn thuyết thuộc nằm lòng, cũng không cần dùng phần lớn thời gian bận tâm nó. Lúc diễn thuyết, lèo lèo đọc ra một lần là được,chẳng qua là phải chú ý trên mặt mình phải luôn luôn lộ ra vẻ sục sôi . . . . . Không có biện pháp, diễn thuyết của tôi chủ đề là ‘ bảo vệ môi trường chúng ta người người làm nên ’. Cho nên mỗi lần nói đến ‘For we all live in one world and there is to be one world only. Those people who do not respect the environment, is disrespecting themselves and. . . . . .” tôi đều phải làm làm ra một bộ căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi chỉ trích những tên ném bậy vô dụng.

Có trời mới biết, thật ra thì ý thức môi trường của tôi cũng không cao.Chỉ có thể bảo đảm hai điểm mình không vứt rác lung tung, không khạc nhổ mà thôi. Tôi làm sao quản được người khác ném rác rồi bảo họ nhặt lên lại được ?Aiiz,nhưng mà nếu tôi không làm chủ đề này, sẽ phải làm cái ‘ tôi yêu tổ quốc tôi ’ mất.Cân nhắc một lúc sau,tôi vẫn quyết định làm cái này.Danh hiệu người yêu nước thật sự là. . . . . . Có chút quá xuẩn ngốc. Huống chi. . . . . . Điện thoại cùng MP của tôi cũng không phải là sản phẩm trong nước.

Tôi đối với cuộc thi diễn thuyết tiếng anh này hoàn toàn không coi trọng, bởi vì là bị không trâu bắt chó đi cày , cho nên đối với nó tôi thậm chí có chút ít mâu thuẫn trong lòng. Cho nên tôi tại buổi diễn thuyết đọc lèo lèo bản thảo, ở trong lòng cầu nguyện : nhanh một chút cho tôi đi xuống đi !Nhanh một chút cho tôi đi xuống đi !

Đáng tiếc trời xanh không có nghe được tôi dáng vóc tiều tụy khấn cầu, sửng sốt làm cho tôi bốn bề ngổn ngang trăm mối, tôi đoạt được giải nhất.

Thật ra thì điều này cũng rất không công bằng, tôi dù sao cũng ở đại học chuyên Anh tu hết hai năm,những học sinh cao trung cùng lứa tự nhiên là không đuổi kịp ta.Bất quá tôi ở đại học kia hai năm thật ra cũng rất hồ đồ, suốt ngày chính là ăn ngủ ngủ ăn, cuộc sống một chút mục tiêu cũng không có. Vô ích lãng phí khoảng thời gian hai năm thật tốt. Cho nên tôi nói tiếng Anh,có chút từ phát âm vẫn chưa lưu loát.Mà anh Tô Văn nha, anh ấy mới lớp mười một, tiếng Anh so với tôi hai mươi tuổi còn lợi hại hơn. . . . . .

Anh ấy từ lâu đã bắt đầu muốn đi nước ngoài mà chuẩn bị sao? Cho nên Anh văn mới tốt như vậy.

Khi tôi nhận lấy tiền thưởng cùng bằng khen cuộc thi diễn thuyết, trong đầu nghĩ là những thứ này không có chút ý nghĩa nào .Tôi quả nhiên là vua phun tào mà,ha ha. Chuyện gì cũng đều thích để buồn bực ở trong lòng, ngoài mặt giả vờ đạo mạo trang nghiêm. Thật ra thì tôi sợ nhất chính là cùng người khác trở mặt,sợ đắc tội người khác, cho nên thường làm ra chuyện mà mình một chút cũng không thích nhưng cố giả bộ ra vẻ thích.

Aiz,đời trước người duy nhất đắc tội chính là anh Tô Văn, kết quả báo ứng đã tới rồi. A,tôi quả nhiên trời sinh ra cũng không phải để làm người xấu.

“Mời trò Hồng Xương nói một chút những gì đã trải qua để đoạt được giải thưởng này.”Tôi ngây ngốc nhìn Microphone trong tay mình ,bị hiệu trưởng đẩy vào hố lửa. Lúc trước lĩnh thưởng, cũng không có người nói với tôi muốn thảo luận những gì đã trải qua để đoạt được giải thưởng nha !Sao lại để tôi lâm trận phát huy !

Đầu tôi tê dại đi về phía trước hai bước, trong lòng không biết đem hiệu trưởng ở một bên cười đến cảnh xuân rực rỡ cùng khuôn mặt kiêu ngạo của chủ nhiệm lớp Anh văn mắng bao nhiêu lần. Rũ mắt nhìn lại, con mắt dưới chân lấy cỡ hàng ngàn mà tính rất hiếu kỳ đang hướng một mình tôi bắn tới. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, bị trận thế lớn như vậy khiến cho có chút ấm ớ, bất quá hiển nhiên miệng của tôi so với đại não còn linh quang hơn, bùm bùm liền dùng tiếng anh nói một trận, trong ánh mắt nghi hoặc cùng khuôn mặt mờ mịt hay là sùng bái của các bạn học ở dưới kết thúc nói: We can be human beings, not human wishing.

Sau đó dưới sự cỗ vũ của các thầy cô giáo, mọi người vừa thông suốt nhiệt liệt vỗ tay. Tôi như người mang gánh nặng đi xuống bục,chạy đến nơi không có ai mở ra phần thưởng, phong thư kia thật mỏng, chỉ thấy bên trong đang kẹp một thẻ hội viên công viên trò chơi trị giá hai trăm nguyên . Hứ. . . . . Còn tưởng rằng có thể đưa chút gì thực tế hơn cái này.Tôi một năm rồi cũng chưa đi tới công viên trò chơi một lần. . . . . .Quên đi,ngày nào đó mang theo bọn Hạ Phi cùng đi ,có chút ít còn hơn không.

Đối với chuyện tôi đoạt được giải thưởng này,phần lớn mọi người cảm thấy đương nhiên, cũng thật lòng chúc mừng cho tôi .Nhưng là có người vì lần này mà tức giận ,nói thí dụ như đại diện lớp tiếng anh của lớp ta.Cô nàng đối với chuyện tôi được thưởng, tựa hồ oán niệm trong lòng.

Vốn cô nàng là tuyển thủ hạt giống,đối với giải nhất cầm chắc trong tay,nếu như không phải tôi tham gia vào,cô nàng nhất định là người đoạt huy chương tiền thưởng của cuộc thi diễn thuyết Anh văn lần này .Tôi cảm giác mình cũng có chút lỗi đối với cô, giống như ăn cướp, đoạt đi giải nhất của cô.Dù sao tôi là xuyên qua nha,giống như gian lận trong game , luôn cùng người chơi bình thường có chút khác nhau. Tôi không cho là mình có quyền lợi dùng cái ‘gian lận’ này đi thay đổi vận mệnh người không liên quan tới mình, bất kể chuyện này là lớn hay nhỏ.

Cho nên tôi hiện tại mỗi lần thấy đại diện tiết Anh văn, đều lộ ra một nụ cười áy náy, ý đồ nhận được sự lượng thứ của cô nàng.Đáng tiếc cô ấy lại coi nụ cười này hiểu lầm thành một loại khiêu khích,ngược lại càng trợn mắt với tôi .Dẫn đến một đoạn thời gian,cô nàng kiểm bài tập tôi đặc biệt chuyên cần! Tôi thật là bị khiến cho khổ không thể tả, nghĩ tới rất nhiều lần đền bù cho cô nàng.

Tỷ như, tôi mời cô nàng đi ra ngoài ăn kem.Gặp phải từ chối.Tôi bất đắc dĩ.

Ví như, xin cô giảng cho ngữ pháp Anh văn .Thì được cô nàng mãnh liệt châm chọc. Tôi trầm mặc.

Lại tại tỷ như, tôi chủ động yêu cầu thay cô trực nhật, thì gặp phải khinh thường cùng vô số tiếng huýt sáo từ các học sinh bốn phía trong lớp.Tôi hắc tuyến.

Ăn vô số cái đinh mềm sau, tôi rốt cục buông tha , không thể làm gì khác hơn là cách xa cô nàng ra, sợ không cẩn thận chọc cho cô tức giận. Sau khi tan lớp cũng không dám đợi ở trong lớp nữa,chỉ đành phải chạy đến lớp cách vách đi tìm Hạ Phi cùng Thi Thi kể khổ.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mấy chuyện này bị truyền khắp trường học. Sau đó các lời đồn đãi đủ phiên bản nhảm nhí liền lưu truyền ra ngoài. Làm cho đông đảo nam sinh cùng đồng môn tin phục phiên bản này: Hồng Xương trường chúng ta, đúng, chính là người té xỉu trên sân, cậu ta đoạt được giải nhất cuộc thi diễn thuyết xong, liền phát điên theo đuổi đại diện tiết Anh văn lớp cậu ta.Cũng may nhà gái người ta ý chí kiên định, đối với Hồng Xương quấn quýt tới chết chẳng thèm ngó tới. Hồng Xương theo đuổi mấy lần xong thất bại liền nản lòng thoái chí, đại trảo tội ác bắt đầu dời mục tiêu về phía trên người Tống Thi Thi lớp bên cạnh.

Mà phiên bản của đông đảo nữ đồng bào thì càng thái quá hơn: Hồng Xương nhà chúng tôi cũng biết tấn công nhưng bị ngốc ,vì để càng thêm sâu sắc hiểu rõ trạng huống lạc hậu của bạn cùng lớp, cũng thích hợp cho bọn họ trợ giúp, hy sinh rất nhiều.Tinh thần của cậu đáng giá mỗi người chúng tôi đang ngồi nơi đây học tập. . . . . . a, mặc dù tôi hi vọng cậu cũng có thể cho tôi chút trợ giúp. . . . . . Hồng Xương! Hẹn tôi đi ra ngoài ăn kem đi !Học tỷ tôi mời khách!

“Chậc, cậu đã nổi tiếng rồi.” Hạ Phi khui ra một lon cola, nín cười.

“Đi chết đi!” Lòng tôi phiền muộn trừng mắt với Hạ Phi, lấy tay chống tầm mắt của mình, “A. Quả thực phiền chết tớ.”

“Thế nào thế nào?Tư vị nổi tiếng không tốt sao?” Thi Thi khó có được cùng Hạ Phi chung một chiến tuyến, nói móc tôi,”Tớ nhớ được cậu lúc nhỏ vẫn ầm ĩ muốn làm minh tinh mà.”

“Thi Thi! Tớ hiện tại không có tâm tình đi đùa !”

“Được rồi được rồi, không nói giỡn nữa. Vậy cậu muốn cho bọn tớ làm gì?”Thi Thi che miệng, cố nén mới không có cười ra tiếng. A,xem ra cô nàng khẳng định không đáng tin cậy .Tôi quay đầu, mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn hướng Hạ Phi.Làm anh em đã nhiều năm như vậy, không có đạo lý hắn không biết tôi bây giờ đang nghĩ cái gì.

“Cậu muốn cho bọn tớ giúp cậu bác bỏ tin đồn?” Hạ Phi nói trúng tim đen nói ra điều trong lòng tôi muốn.Tôi kích động đứng lên, “Ừ. Cậu có cái ý kiến gì hay sao?”

“Thật ra thì phương pháp tốt nhất cũng không phải là bác bỏ tin đồn. Phương pháp tốt nhất là tìm ra một tin đồn có lực sát thương hơn, che dấu nó đi.”

“Được , vậy tới chỗ nào tìm được tin đồn có lực sát thương hơn?”

“Nói thí dụ như, ncậu công khai một chút bạn gái của cậu thật ra là một người khác?”Thi Thi bỗng nhiên chen miệng nói, cô nàng sau khi nói xong, có chút mất tự nhiên dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất ,”Chỉ là một đề nghị .”

“Cái đề nghị này củng không tệ. . . . . Nhưng là danh dự của tớ?Còn có hình tượng tớ băng thanh ngọc khiết đâu?”Tôi khoa trương làm một POSE tự kỷ, làm Thi Thi cùng Hạ Phi nhịn không được cười lên. Hạ Phi thở dài, “Còn nói bọn tớ giỡn, tớ thấy người không để ý chuyện này nhất chính là cậu.”

“A, tớ đây cũng là bị đè nén đã lâu, cần phát tiết phát tiết.” Tôi tiện tay bứt một đóa hoa màu tím,đem nó giày xéo một phen sau đó ném trở về trên mặt đất. Thi Thi lập tức liền lên án nói, “Cách làm của cậu một chút cũng không bảo vệ môi trường.”

“Tớ vốn là không. . . . . .”

“Họ Hồng ! Cậu tới đây cho tôi!”

Tôi cùng Thi Thi ngưng cãi nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nữ sinh chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau chúng tôi .Đặc thù của cô nàng : tóc dài, mắt hai mí, váy cao hơn đầu gối mười phân. Giờ phút này đôi mắt cô nàng trừng lớn mà hữu thần đối diện tôi phóng hỏa, thật giống như tôi thiếu nợ cô mấy ngàn mấy vạn đồng .Trong đầu của tôi chỉ hiện lên hai ý nghĩ. Thứ nhất là: mỹ nữ. Thứ hai là: dường như tôi chính là họ Hồng .

Thi Thi khẽ dựa vào tôi, nói nhỏ với tôi một câu, “Hồng Xương, cậu biết cô ta à?” Nguồn :

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio