“Không cười gì cả, thế nào, không cho phép người khác cười sao? Còn không mau xuất phát!”
Thẩm Lăng Vân tâm tình không tồi, bầu không khí giữa hai người, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã trở nên hài hòa bất ngờ, ân ân ái ái, giống như bọn họ vốn nên là như vậy, không có một chút giả tạo, nhìn thế nào cũng thấy là một đôi trời đất tạo nên.
Thời cổ đại này tự nhiên hoàn cảnh tốt hơn hiện đại, đặc biệt là bầu không khí, rất sạch sẽ, hít vào phổi thôi cũng thấy ngọt, hai người đều là người kiên cường, một người kiên cường không có quan hệ với chuyện nắm đấm có mạnh hay không, mà là khả năng thừa nhận của mình rốt cuộc mạnh thế nào! Mơ hồ chết rồi, trong mơ hồ lại trọng sinh, trở về cổ đại, rồi rốt cuộc lại đi với nhau, nếu đã không thể xuyên về, trừ tiếp nhận toàn bộ cuộc sống hiện tại, sau đó khiến nó càng tốt hơn, thì tựa hồ không còn biện pháp nào khác.
“Chuyện xuyên việt này, giống như bị cưỡng bức… dù sao đã không thể xuyên về, dứt khoát hưởng thụ luôn!”
Triển Phi Dương cầm tay người yêu, đi trên con đường cỏ xanh hoang vu, tâm tình đặc biệt tốt.
Lần trọng sinh này, đối với hắn mà nói không phải là vì họa được phúc sao? Nếu không còn không biết phải đợi tới chừng nào Thẩm Lăng Vân mới cam tâm tình nguyện được hắn dắt tay, trở lại kiếp trước, nếu không có Thẩm Lăng Vân, thì không có gì đáng vướng bận.
“Cậu đó, luôn trái lòng mình, mở miệng không nói ngọt bao giờ!”
Thẩm Lăng Vân muốn cười hắn nói bậy bạ, nhưng lại nghẹn tới khóe miệng co giật.
Trên đường không có ai, muốn dắt thì cho hắn dắt, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Hiếm khi được cùng đi, hơn nữa Ngạo Thiên sơn trang khá xa, tuy bọn họ khinh công tốt cũng đều là người có máu thịt, bay như thế không phải sẽ mệt chết nửa đường sao, cho nên dù có gấp cũng phải đi bằng hai chân, may là cảnh sắc ven đường đẹp như thế, vì nghĩ tới Phụng Thiên Lam có thể giải quyết vấn đề Nhiên Thiên, cho nên tâm tình cũng không tồi, sóng vai như thế, đặc biệt có lại cảm giác dã ngoại thời học sinh.
“Hả? Phi Dương, cậu mang cái gì vậy?”
Thẩm Lăng Vân chỉ cái thứ như túi da trên vai nam nhân, nhìn thế nào cũng không nghĩ tới sản vật của thời đại này? Cho nên y vừa nhìn đã hiếu kỳ.
“Cái này à! Như cậu thấy đó, túi da__”
Thế là, nam nhân luôn thích khoe khoang với người mình yêu, Triển Phi Dương cũng không ngoại lệ, đắc ý lấy từ trên vai xuống, bao này rất lớn, gần bằn vali du lịch, nhưng Triển Phi Dương một mét tám tám, đeo lên lại không thấy có gì quá đột ngột!
“Từ đâu cậu có?”
Bao này rất tinh xảo, giống như kiểu cách phục cổ trong các tiệm đồ da, Thẩm Lăng Vân phát hiện khi mình nhìn nam nhân đắc ý lấy túi xuống, có chút ngưỡng mộ và ghen tỵ… cùng là đi ra ngoài, y cũng có mang theo vài thứ tùy thân, kết quả hạ nhân trong nhà lấy bao gói hoa lệ, y đen mặt vứt qua một bên!
Gói hành trang… hoa lệ quá, Thẩm Lăng Vân tới từ xã hội hiện đại cảm thấy rất kỳ cục!
Lại nhìn cái của Phi Dương, rất có khí khái đó!
“Mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi, chưa ăn sáng phải không, tôi có mang cho cậu__” Nam nhân đứng lại, bắt đầu lục ‘túi đồ’ của hắn, phải nói túi lớn quả rất tiện, chẳng hạn bên trong có thể chứa hai bình nước, còn có hoa quế cao, bánh mật… Lăng Vân sống hai đời, đều thích nhất đồ ngọt, vì thế tên này không ít lần lấy ra cười y, nhưng mỗi lần đều chăm sóc y chu đáo, ngay cả thảm bạc dã ngoại cũng có, lúc này lấy ra trải cho y, “Ăn đi, không lãng phí bao nhiêu thời gian, ăn no rồi đi nhanh hơn, sẽ không chậm lỡ việc!”
Hôm qua bọn họ rõ ràng đã hẹn xong, sẽ dẫn y đi ăn vặt khắp con phố phồn hoa náo nhiệt, kết quả vì chuyện Phụng Túc sơn trang, hai lần hứa dẫn Thẩm Lăng Vân đi ăn, kết quả đều tan như bọt nước, ai nói mỹ nhân tài cán không thể ăn vặt? Hắn còn không hiểu Lăng Vân sao?
Thẩm Lăng Vân vốn muốn nói không cần, mau lên đường, nhưng thấy trước mặt mình bày không ít điểm tâm không tồi, lại thêm phần lưng sáng bị thương, thật ra đi một hồi đã rất phí lực, lại không dám nói cho Phi Dương, nghĩ một chút liền thỏa hiệp, đúng lúc nghỉ ngơi luôn!
Hai tay ôm một đống lớn điểm tâm, ngồi dưới tán cây, ngồi trên thảm trải mà hắn đắc ý, ăn thoải mái… thì ra, nam nhân cũng có thể được sủng như thế, tuy nói ra khiến y cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hạnh phúc.
“Cái bao này à, là tối hôm qua tôi lấy được khi đi dạo chợ, vốn là đi mua hoa quế cao cho cậu, sau đó thấy bên đường có tiệm bán bình nước, cho nên chợt lóe ra ý định, không ngờ tối đến chúng ta lại quyết định ra ngoài một chuyến, đúng lúc dùng luôn!”
Thời cổ đại không có túi da, nhưng không có nghĩa là không có công nghệ này, khi người ta đi vào sa mạc không phải luôn mang bình nước bằng da sao? Còn có những nhân gia quý tộc rồi dân tộc du mục cũng đều dùng túi bằng da! Kết quả ông chủ làm bình nước sau khi thấy Triển Phi Dương hào phóng vung ngân phiếu, lập tức ‘không phụ chính nghiệp’, mang theo một đám học đồ, dùng phần da không biết có thể làm bao nhiêu bình nước, dưới sự chỉ dẫn của nam nhân, hoa lệ làm ra thứ này!
Tuy đeo lên vai có hơi tê, hơn nữa không có dây điều chỉnh, nhưng đã rất mỹ quan thực dụng rồi!
Thẩm Lăng Vân càng nghĩ càng ngưỡng mộ, y làm bổ đầu, luôn chạy loạn khắp nơi, nếu có thứ này, quyết định rồi, lát nữa sẽ hỏi Phi Dương ở đâu làm ra cái này, y cũng muốn một cái!
Nam nhân nhìn ánh mắt ngưỡng mộ đó, khóe môi còn dính hoa quế cao, càng nhìn càng đáng yêu… cuối cùng quyết định không chọc y nữa__
“Được rồi được rồi, đừng ủy khuất, ngoan ngoãn ăn đi, có thể không có của cậu sao chứ? Cậu xem…”
Triển Phi Dương ‘biến’ từ dưới đáy bao ra một cái bao da cỡ nhỏ khác.
Kiểu dáng y chang, là hắn ngàn dặn vạn dò… đây là kiểu tình lữ!
Nhưng Thẩm Lăng Vân nhìn bao lớn dưới đất, lại nhìn bao nhỏ trong tay nam nhân, bất mãn nhíu mày__ “Cái này có thể chứa gì chứ?”
Đây căn bản còn không lớn bằng giấy A đó!
Lại thấy nam nhân vẻ mặt nuông chiều, tự nhiên lại gần, lại gần, sau đó thè lưỡi ra, cẩn thận liếm hoa quế cao bên miệng mỹ nhân, hơi thở nóng hổi phả lên mặt, sau đó nhẹ cắn tai y__ “Cậu còn muốn đựng cái gì? Bình nước, hoa quế cao, còn có các loại điểm tâm, thảm trải dã ngoại… đương nhiên đều là tôi chuẩn bị, nặng như thế, cậu cảm thấy tôi nỡ để bảo bối trong lòng mình đeo sao? Trong túi nhỏ của cậu, chứa địa đồ, ngân phiếu, còn có lệnh bài của cậu… độ lớn vừa phải!”
Tóm lại chính là__ thứ đáng giá, quan trọng đều do cậu quản, cậu làm đương gia! Mà tôi, chính là túi đồ tùy thân sẽ đi cùng cậu!
Thẩm Lăng Vân dùng ánh mắt cổ quái nhìn tên này, trên mặt không khỏi có chút đỏ khả nghi, tên này, có tất yếu phải chăm sóc y tới mức này không? Y rõ ràng cũng có thể… rất mạnh, còn có thể mạnh hơn nữa, muốn trở nên không thua gì nam nhân, nhưng chỉ có phần tâm ý yêu thương này…
“Ừ… tôi…”
Không nỡ cự tuyệt, thời gian dài rồi, sao mình có vẻ như đã bị tên này làm hư rồi vậy!
“Thế nào, cảm động rồi à! Phu quân đa công năng tốt như thế này… cậu đi đâu tìm?” Nam nhân vừa cười rất xấu xa, vừa chỉnh lại dây túi nhỏ, bỏ ngân phiếu và địa đồ vào trong, đưa tới cho Lăng Vân, “Nào, thử xem, thử xem độ dài dây có thích hợp không?”
“Ừ…”
Thẩm Lăng Vân rất phối hợp giơ tay ra, để nam nhân đeo vào, tuy là chuyện rất nhỏ, nhưng những thân thiết nhỏ nhặt này lại khiến y cảm thấy ấm áp, có điều vì chỉ lo cảm động, lại quên mất chuyện quan trọng.
“A…”
Không kịp đề phòng nhẹ kêu lên, hít ngược một hơi… hoa quế cao trong tay Lăng Vân cũng rớt xuống đất, chân mày anh tuấn hoàn toàn nhíu chặt lại.
“Lăng Vân? Lăng Vân cậu sao vậy?” Triển Phi Dương bị dọa, nụ cười lập tức ngưng đọng trên mặt, vội lấy đồ xuống, lại gần.
“Không… không sao… có thể là bị chuột rút…”
Thẩm Lăng Vân thầm kêu khổ, vết thương tệ hại, buổi sáng không phải bị phi tiêu cắm vào vai trái sao? Tuy vết thương cũng không rất nghiêm trọng, thượng dược băng bó lại thì không đau nữa, nhưng cho dù y là cao thủ thì cũng là thân máu thịt, lại không phải là sắt đá! Khi Triển Phi Dương đeo túi đúng lúc ấn tay lên, không đau mới lạ!
Nhưng y không dám thừa nhận, nếu không nam nhân này lại làm lớn chuyện! Được đau lòng, cằn nhằn là nhỏ, vạn nhất Phi Dương tìm Minh Liệt tính sổ, hoặc là nói y bị thương không thể ra ngoài, bức y về nghỉ ngơi thì sao? Như vậy mới là lỡ việc!
Lúc này Thẩm Lăng Vân giống như tiểu hài tử vừa đánh nhau xong, lại ngang bướng nói là bị té, vịt chết còn cứng miệng!
Nhưng y nghĩ đầu nam nhân là bùn nhão sao? Lời nói dối kiểu này, có thể lừa Triển Phi Dương mới lạ. “Lăng Vân, cậu bị thương sao?”