Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

chương 147: ngoài người có người, ngoài dược có dược!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Triển Phi Dương đi không lâu, Phụng Thiên Vũ liền trở về.

Lúc này là buổi chiều, hoàn toàn không có quậy tới canh ba nửa đêm đã ném tân khách sang một bên, hơn nữa hắn căn bản cũng không say rượu… nam nhân này rốt cuộc muốn đạt được Thẩm Lăng Vân bao nhiêu, mỗi chi tiết nhỏ đều thể hiện rõ ràng!

Chỉ đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… dưa hái xanh, chẳng bao giờ ngọt, nhưng Phụng Thiên Vũ đã quyết tâm thực hiện.

“Lăng Vân… ta cuối cùng cũng có được ngươi…”

Rượu không say người người tự say, rõ ràng Phụng Thiên Vũ rất thanh tỉnh, ngồi trên giường, nhẹ vuốt gương mặt mang nước mắt của người trong lòng… thương yêu, đau lòng, trầm mê… đủ cảm xúc trào lên, sờ mặt mỹ nhân, thật lâu không buông.

“Buông ta ra… ta không gả… buông ta ra!”

Câu này của Thẩm Lăng Vân là làm kịch, cũng xuất phát từ nội tâm… chỉ xem người ta lý giải thế nào thôi.

Chẳng qua Phụng Thiên Vũ thật sự đúng như lời giải khai huyệt đạo sớm đã được Triển Phi Dương giải, vì nam nhân này rất khẳng định, Lăng Vân vì Triển Phi Dương vẫn còn ở trong tay hắn, nên tuyệt đối không dám làm loạn.

Tên Triển Phi Dương đó, tuy tối qua không bắt dược, tới mức hắn phải dẫn người đi tìm cả đêm, cuối cùng vẫn không tìm được, nhưng sớm muộn, hắn nhất định cũng phải bắt tên kia về, hung hăng báo thù dám chiếm hữu Lăng Vân.

Đương nhiên, đó là sau khi hắn động phòng…

“Lăng Vân, hiện tại nói không gả, đã quá muộn rồi… ngươi đã là vương phi của ta, người của ta rồi! Ngoan, đừng ồn nữa… ngươi phải tự biết, ngươi không có chọn lựa khác, ngoan ngoãn phục tùng ta, ta không muốn buổi tối tốt đẹp như đêm nay lại làm ngươi bị thương…”

Câu này nói rõ ràng là dịu dàng thân thiết, trăm điều an ủi, nhưng chữ nào cũng mang theo uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng__ nếu y phản kháng, thì giết Triển Phi Dương!

Tuy uy hiếp này là gạt người, nhưng nếu Lăng Vân thật sự thề chết không theo… nam nhân này cũng đã định chủ ý bá vương ngạnh thượng cung!

Thẩm Lăng Vân giật mình, biết Phụng Thiên Vũ không phải đang đùa… lập tức ngồi yên đó không động.

Mà Phụng Thiên Vũ cũng không làm khó y, đứng dậy bưng rượu trên bàn qua, đặt trên đầu giường, ngay trước mặt Thẩm Lăng Vân lấy một túi giấy nhỏ trong tay áo ra, đổ dược phấn bên trong vào bình lắc lắc, sau đó rót ra hai ly, đặt một ly trong đó ra trước mặt Thẩm Lăng Vân__

“Lăng Vân, uống nó đi… rượu giao bôi nhất định phải uống, đây là lời chúc phúc chúng ta sau này ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.”

Ái bà mi!

Thẩm Lăng Vân nhìn chằm chằm ly rượu, trong lòng vừa vui vừa sợ!

Trong rượu có bỏ dược khiến nam nhân trong thời gian ngắn không thể cử động, cũng vì vậy mà Triển Phi Dương mới đáp ứng cho y thực thi kế hoạch này… tuy làm vậy có chút thiếu đức, nhưng ai bảo tên này lăm le rình y hoài, gả vào làm vương phi gì đó, y không muốn mất thanh bạch!

Đương nhiên, muốn hạ dược người nhạy bén như Phụng Thiên Vũ cũng không dễ dàng, giống như những độc được mà Triển Phi Dương muốn hạ nhất định sẽ bị phát hiện, dược này phân làm hai phần bỏ vào, một phần trong đó là dịch thể trong suốt, bôi lên trên thánh chỉ tứ hôn Phụng Thiên Lạc cho hắn, vì Phụng Thiên Vũ dù có cẩn thận hơn nữa, thánh chỉ đó, hắn nhất định sẽ vui vẻ xem lại, dược phấn có lực thẩm thấu vô cùng mạnh sẽ thông qua da hắn xâm nhập vào huyết dịch… phần khác sẽ bỏ vào trong rượu, bỏ vào rượu phần lớn sẽ dung nhập vào, vô sắc vô vị, không độc không hại, căn bản rất khó phát giác, chỉ có sau khi uống dược này vào, trộn lẫn với dược trong thân thể hắn trước đó, thì mới có thể khiến nam nhân không thể động phòng!

Cho nên rượu này, cho dù Thẩm Lăng Vân cùng uống với hắn cũng không sao! Hơn nữa, cho dù Phụng Thiên Vũ hoài nghi, cũng sẽ không hoài nghi lên đầu y!

Chỉ là Thẩm Lăng Vân vẫn lo lắng, nam nhân này quá nhạy bén… vạn nhất hạ dược vào rượu bị phát hiện, vạn nhất hắn cảm thấy có vấn đề, không uống rượu này, trực tiếp ấn mình xuống… nhưng hiện tại, Phụng Thiên Vũ lại bỏ thêm dược vào rượu, vậy cho dù rượu có mùi vị khác lạ nam nhân cũng sẽ không hoài nghi!

Đây là điều khiến Thẩm Lăng Vân thầm vui.

Nhưng hắn đã bỏ thứ gì vào? Bức y uống thứ lai lịch không rõ, Thẩm Lăng Vân yên lòng mới lạ!

“Ngươi… ngươi bỏ gì vào trong rượu?’

Hạ dược trắng trợn, đương nhiên là cho rằng vì lời nói dối hư cấu kia, Lăng Vân vì muốn bảo vệ Triển Phi Dương ‘bị giam lỏng’, sẽ không dám không uống!

Thẩm Lăng Vân nuốt nước miếng sợ hãi!

“Yên tâm, sao ta lại hạ độc cho ngươi chứ? Là thôi tình dược đó… sẽ khiến chúng ta trải qua một đêm tuyệt diệu…”

Phụng Thiên Vũ vừa nói thẳng, vừa nhét ly rượu vào trong tay y… dù sao Thẩm Lăng Vân không dám cự tuyệt hắn!

Thẩm Lăng Vân thật sự ‘không dám’ cự tuyệt… hôm đó khi chạy trốn đã biết thân thủ của kẻ này vượt xa mình, cho dù không có rượu này, tên này cũng sẽ bá vương ngạnh thượng cung, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong rượu này còn có dược Phi Dương đã bỏ vào, có thể không uống sao?

Căng da đầu, hai người giao ly, tự mình uống cạn… Phụng Thiên Vũ vẻ mặt hạnh phúc, Thẩm Lăng Vân vẻ mặt ớn lạnh__

Hai loại dược pha trộn vào nhau… quỷ mới biết sẽ có hậu quả nào…

Ai biết, Phụng Thiên Vũ không định dừng tay như thế, sau khi đặt ly rượu của hai người sang một bên, thì lại bưng bình rượu lên, đẩy tới bên miệng Thẩm Lăng Vân__

“Lăng Vân, uống nó đi…”

“Phụng Thiên Vũ, ngươi đừng quá đáng… ngươi không sợ ta uống rồi bị gì sao…”

Đôi mắt vốn trong vắt của Thẩm Lăng Vân, vì sợ hãi, lo lắng, mà phủ lên một tầng hơi nước… bình rượu này nếu uống hết, không chắc sẽ có gì xảy ra đâu! Nhưng nếu y cự tuyệt, bị Phụng Thiên Vũ nhìn ra dấu vết gì thì…

Sở dĩ y không để Phi Dương mang y đi, cùng vào hoàng cung điều binh, là vì nếu làm thế, Phụng Thiên Vũ nhất định sẽ phát hiện y không có mặt, lập tức sẽ ý thức được chuyện bị vạch trần, chỉ cần đem giấu long bào long ỷ, để khi bọn họ tới không tìm thấy chứng cớ, muốn tìm được lần nữa sẽ càng khó, còn có khả năng chó cùng rứt giậu, trực tiếp khởi binh tạo phản, mười vạn đại quân cách đây chỉ hai trăm mét, một khi vó thiết dẫm vào, hậu quả không thể tưởng nổi.

Nếu y không nhớ sai, Phụng Thiên Vũ này chưa chắc muốn đại khai sát giới, dù sao nếu thật sự đánh, ngự lâm quân và đại nội thị vệ tuy không thể chống đỡ mười vạn thiết kỵ, nhưng trong đó ai ai cũng là cao thủ, khi giết chóc chỉ nhờ vào địa thế ưu thế, chỉ sợ Phụng Thiên Vũ cho dù có thắng cũng sẽ tổn thất thảm trọng! Hắn chắc là chỉ muốn ở gần nhất tìm một lúc ‘bức cung’ thích hợp, ép Phụng Thiên Lạc thoái vị giao ra ngọc tỷ… nếu không thì thiết kỵ sẽ vào dẫm nát đô thành, Phụng Thiên Lạc nhất định không nỡ khiến lão bách tính chịu tội…

Vậy hiện tại Thẩm Lăng Vân y phải gánh vác nhiệm vụ rất nặng! Sao có thể chạy trốn… cho nên, hiện tại còn chưa thể bị vạch trần!

“Yên tâm đi, Lăng Vân, ta đặc biệt cho người điều chế, dùng dược liệu tốt nhất, tuyệt đối không tổn hại thân thể… tối nay, ta muốn ngươi ngoan ngoãn tiếp nhận ta…”

Phụng Thiên Vũ quả thật không ngửi thấy dị thường nào, Thẩm Lăng Vân lần này che giấu rất tốt… hơn nữa, nam nhân này đã bị nguyện vọng sắp đạt tới tay hun mờ đầu, trong mắt hắn chỉ có người trong lòng vẻ mặt ủy khuất, trong đầu là bộ dáng xấu hổ xoay chuyển của Thẩm Lăng Vân dưới thân mình… còn bản thân Phụng Thiên Vũ, nam nhân hiển nhiên rất tự tin hắn căn bản không cần thứ này trợ hứng, cũng có thể điên long đảo phụng suốt đêm!

Chính vì như thế, thái độ của Phụng Thiên Vũ cường ngạnh hơn vẻ dịu dàng hắn biểu hiện ra!

“Lăng Vân, ngoan ngoãn nghe lời, uống nó đi…”

Một tay ôm eo mỹ nhân, bình rượu trực tiếp đưa tới bên miệng Thẩm Lăng Vân, bức bách, khiến Thẩm Lăng Vân không nơi trốn tránh, vì hắn không muốn nhìn thấy Thẩm Lăng Vân ở dưới thân hắn thống khổ nhớ tới nam nhân khác!

Thà rằng muốn một Lăng Vân không có thần trí, nhiệt tình hồi đáp… một cách tự lừa mình dối người!

“Phụng Thiên… ưm…” Thẩm Lăng Vân vừa muốn tranh luận, Phụng Thiên Vũ lại đột nhiên ấn tay vào huyệt vị đặc biệt ở eo y, thời gian toàn thân tê dại không kéo dài bao lâu, nhưng Thẩm Lăng Vân đã không tự giác hơi hé miệng, và đủ cho nam nhân đắc thủ, “Ừng ực..”

“Phụng Thiên Vũ… tên khốn…”

Sau tê dại ngắn ngủi kết thúc, Thẩm Lăng Vân nhìn bình rượu trống rỗng, hoàn toàn ngốc lăng…

Chết toi rồi!

Dược lực tới quá nhanh, thân thể đột nhiên giống như bị thiêu đốt… trở nên nóng bức, Thẩm Lăng Vân vô thức thè lưỡi liếm môi, nhưng không biết hành động này của mình nghiễm nhiên đã điểm hỏa cho nam nhân!

“Lăng Vân, xuân tiêu nhất khắc…”

Phụng Thiên Vũ cũng cảm thấy dược kình đã tới, tuy hắn chỉ uống một chút, để trợ hứng, nhưng nhìn người trong lòng dần chìm vào mê hoặc dưới thân, bụng liền căng chặt, sớm đã không thể chờ đợi… liền ôm lấy thân thể đơn bạc của Thẩm Lăng Vân ấn lên giường, hơi thở mang theo dục vọng, nhanh chóng cởi hết y phục ngăn cách hai người, chớp mắt y phục đầy đất, hai người đã ‘thẳn thắng tương kiến’.

“Đừng… đừng…. a ưm…”

Trong đầu Thẩm Lăng Vân, ý thức bắt đầu mơ hồ… dục vọng không thể phát tiếc trong lòng thiêu đốt đầu y, chỉ còn lại những âm thanh rời rạc ngắt ngứ không thể dính lại thành lợi cự tuyệt, sự vô lực pha trộn trong tiếng rên rỉ ngọt ngào… đã hoàn toàn mất đi sức lực đẩy đối phương ra!

Mà Phụng Thiên Vũ muốn chính là thế này…. Cho dù tự lừa mình, hắn cũng muốn Lăng Vân hoàn toàn thần phục dưới thân hắn!

Nhìn người trong lòng liêu nhân như thế, Phụng Thiên Vũ càng cảm thấy nửa thân dưới giống như muốn nổ, duỗi tay thò tới nơi lối vào xấu hổ, vì tác dụng của dược, đã hoàn toàn không cần phải mở rộng, làm trơn, nơi đó vô cùng mềm mại, đang khép mở nhả ra dịch thể oánh ngọc, giống như câu dẫn hắn nhanh chóng tiến vào…

Nam nhân quên mình đè lên, hung hăng đỉnh thân__

Sau đó… ngu người!

Rốt cuộc là chuyện gì…

Rõ ràng khát vọng với Lăng Vân đã sắp khiến hắn phát điên… nhưng cái bên dưới… lại mềm mại như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu ‘đứng lên’!

Vậy làm sao có thể đi vào!

“Đáng chết…”

Phụng Thiên Vũ chỉ thiếu một bước, lập tức rối loạn trong gió!

Sau một nén hương, tân khách uống rượu bên ngoài đều cho rằng vương gia đã đi xuân tiêu nhất khắc rồi, vương gia thích vương phi như thế, ngay cả khách khứa cũng không bận tâm, chắc chắn là đang tiêu hồn trong động phòng rồi.

Nhưng tình huống thật sự trong động phòng là__

Nến đỏ rực, giường trải nệm đỏ, Thẩm Lăng Vân đã hoàn toàn bị dược ăn mòn tâm trí, mê loạn rên rỉ, trong mắt chỉ còn lại khát vọng… thậm chí quên hết xấu hổ, khó chịu ma sát hai chân….

Mà bên cạnh y, Phụng Thiên Vũ là tân lang, đã ở đó bực bội một nén hương, nhưng lúc mấu chốt, hung khí bên dưới lại thua kém như thế, vẫn không có một chút phản ứng nào!

Đáng chết, rốt cuộc là sao? Phụng Thiên Vũ không hoài nghi bình rượu đó, vì nếu rượu có vấn đề, Lăng Vân uống lâu như thế rồi… lúc này dưới tác dụng của dược, thứ tinh xảo giữa chân sớm đã ngẩng cao đầu, trên đỉnh còn rỉ dịch thể lóng lánh… lại nói, khi hắn không ở đây, Lăng Vân vẫn bị điểm huyệt, cũng không có cơ hội làm gì…

Phụng Thiên Vũ cảm thấy mình sắp nghẹn điên rồi, đầu đầy mồ hôi còn thầm chửi rủa thân thể yếu kém của mình, nhưng lại ngay lúc này nhà chột còn gặp mưa, ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của truyền lệnh quan trong cung, vang khắp vương phủ__ “Thái hậu bệnh nguy, hoàng thượng triệu tam vương gia khẩn cấp yết kiến__”

Chỉ cần lý do này, cho dù là đang đêm động phòng, Phụng Thiên Vũ cũng không thể không lập tức tiến cung!

Chiêu ‘Khang Hi bắt Ngao Bái’ này, sắp bắt đầu rồi__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio