Edit : Tuyết Y
Ôn Uyển nhìn hắn, chắc là không chỉ vui vẻ vì thiếp mời, mà đoán chừng còn có chuyện khác khiến cho hắn vui vẻ nữa đây. Cho nên đưa một cái ánh mắt sai khiến cho Đông Thanh.
“La gia, nhìn mặt mũi ngươi tràn đầy vui mừng. Gần đây có chuyện gì tốt sao.” Đông Thanh nhìn khóe miệng La Thủ Huân đều là xuân sắc, thì thuật lại vấn đề của Ôn Uyển .
“Ha hả, nương ta hứa hôn cho ta. Là một trong tám đại tài nữ kinh thành, Hoa gia tiểu thư. Ta đã sớm nghe nói nàng lớn lên rất đẹp, lại tinh thông thi thư, còn có thể quản gia. Nương ta thỉnh cầu đến ba bốn lần, Hoa phu nhân mới đáp ứng. Ngươi nói đi, sau này ta có phải thật có phúc hay không. Ta thật sự không nghĩ tới, thế nhưng ta có thể lấy được một trong tám đại tài nữ kinh thành đó.” La Thủ Huân ngây ngô mà cười, giống như nhặt được bảo bối vậy.
Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi tính chân thực của chuyện này. Phản ứng đầu tiên chính là không thể nào, Hoa phu nhân sẽ đồng ý sao? Hoa phu nhân thương yêu Mai nhi như vậy, sẽ đáp ứng gả Mai nhi cho cái tên ngạo mạn dã man viết văn cũng không thông này ư. Coi như là Hoa phu nhân đồng ý, thì Mai nhi sẽ đồng ý sao? Hẳn là, vẫn còn có nguyên nhân bên trong rồi.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân, rất hoài nghi cái tên gia hỏa này có phải là đùa nhầm người rồi hay không. Hay là, tên gia hỏa này còn che giấu nội tình gì nữa. Ôn Uyển hiếm thấy mà nhìn hắn.
Yến Kỳ Hiên thì há miệng cười to chế nhạo nói “Không phải là ngươi nằm mơ giữa ban ngày a? Hoa Mai nhi nhưng là nữ tử cao ngạo nhất trong bát đại tài tử. Đừng nói là tướng mạo hay tài học, chỉ khuôn mặt kia lớn lên cũng là số một đó, bây giờ lại nghe nói còn có thanh danh tốt biết chủ quản việc nhà. Ta lại còn nghe nói người đến cầu thân Hoa gia nhiều đến mức đạp vỡ cả cửa nhà bọn họ rồi. Nàng sẽ nhìn trúng cái tên mãng phu như ngươi sao. Chẳng lẽ là ngươi nghe người khác nói hưu nói vượn à? Chờ sau khi xác nhận được tin tức thực sự, thì lại nói cho chúng ta biết cũng không muộn.”
“Đương nhiên là thật không thể thật hơn rồi, qua tiếp vài ngày hai nhà sẽ trao đổi canh thiếp. Đợi định được ngày tốt, nhà ta liền đi đặt lễ đính hôn đó. Các ngươi không biết đâu, nương ta và Hoa phu nhân là bà con xa. Tính ra là biểu tỷ muội xa! Những năm này vẫn luôn qua lại thân thiết, từ trước đến nay mối quan hệ của hai người chưa từng bị cắt đứt. Chẳng qua là trước đây, nương ta thấy Hoa Mai nhi mặc dù có tài danh bên ngoài, nhưng nàng không hiểu biết nhiều thứ, nương ta còn nghe chính miệng nàng nói, nàng cảm thấy những việc đó là thứ nhàm chán lãng phí thời gian. Nương ta vốn có chút ý kiến, nhưng nghe xong lời nói này của nàng ấy, cũng không còn ý nghĩ đó nữa. Chủ mẫu trong phủ Quốc Công, nếu là không hiểu nhiều thứ, còn không phải sẽ loạn hết sao. Nhưng mà làm sao biết được, kể từ sau khi Hoa Mai nhi đi theo Hoàng quý Quận chúa, liền truyền ra tin tức nàng cùng Hoa phu nhân quản gia sắp xếp công việc trong nhà. Sau đợt Hoa phu nhân sinh bệnh hồi đầu năm. Hiện tại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Hoa gia, đều do nàng quản lý. Kể từ khi nương ta biết Hoa Mai nhi thay đổi suy nghĩ, liền có tâm tư, sau khi xác nhận tin tức vẫn luôn đề cập với Hoa phu nhân. Ngày hôm qua Hoa phu nhân rốt cục phái người trả lời. Đã cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục đúng đắn, đã đồng ý rồi. Chờ chọn xong ngày hoàng đạo, thì sẽ hạ quyết định chắc chắn. Chờ đủ mười sáu tuổi thì cưới nàng về.” La Thủ Huân vui tươi hớn hở, giống như nhặt được kim nguyên bảo vậy.
Ôn Uyển biết tên gia hỏa này tuy cả viết văn cũng không thông, nhưng lại cực thích học đòi văn vẻ. Cái này đại khái là, càng không biết, càng không có được, thì lại càng muốn có. Nhưng mà nghĩ đến Mai nhi cao ngạo lại kết duyên với cái tên đầu đại an ngưu [đầu to dã man ngang ngược này], Ôn Uyển thật khó có thể tưởng tượng được. Cái này đúng là mỹ nữ kết hợp với dã thú a, khiến cho nàng khó mà tiếp nhận được. Ngay cả nàng còn không chấp nhận được, thì không biết Mai nhi thanh cao như vậy thì tâm tình ra sao đây.
La Thủ Huân tùy ý kèm theo hai câu, bất kể mọi người có quan hệ tốt như thế nào. Thì lão bà, là chuyện không được tùy ý nghị luận. Dĩ nhiên, tiểu thiếp các loại thì không sao cả. Đáng tiếc, La Thủ Huân tạm thời còn chưa có tiểu thiếp.
Thuận tiện lại nói thêm một vài chuyện, đều là Ôn Uyển nghe, hắn nói. Chẳng qua là thỉnh thoảng nói chen vào giữa vài câu, nhưng đều là kinh điển. Cho nên, La Thủ Huân đặc biệt thích cùng Ôn Uyển xen lẫn cùng một chỗ. Ôn Uyển sẽ không nói hắn dài dòng, dã man, vũ phu, không thông viết văn, một chút cũng không khinh bỉ hắn, chán hắn. Khiến hắn nhận được đầy đủ tôn trọng.
Hoa Mai nhi vừa nhận được tim tức nói nương kết duyên cho nàng với La Thủ Huân man phu có tiếng trong kinh thành, còn nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi. Vội vàng đến chính viện hỏi nương nàng.
Hoa phu nhân nhìn thấy bộ dạng nữ nhi chấn kinh [chấn động kinh hãi], không thể tin, thì bảo nàng ngồi bên cạnh mình. Rồi cho tất cả những người khác đi ra ngoài.
Ánh mắt Mai nhi đỏ lên nói “Nương, tại sao vậy? Tại sao người lại bằng lòng giao con cho người kia?” Nàng thực sự nghĩ không hiểu, nếu nói là do tổ mẫu hoặc phụ thân đáp ứng, nàng còn có thể giải thích được là do bọn họ dựa vào quyền quý, nhưng lại là do mẫu thân ruột thịt của nàng đáp ứng, nàng làm sao cũng không tiếp nhận được.
Hoa phu nhân nhìn nữ nhi càng ngày càng xinh đẹp, rất vui vẻ yên tâm. Thấy ánh mắt nữ nhi đỏ lên, cũng là nhẹ giọng nói “Nếu như là trước đây, nương nhất định sẽ không đáp ứng gả con đến La gia. La gia quan hệ phức tạp, Đại phòng cùng Lục phòng đấu đã nhiều năm như vậy. Chỗ kia chẳng khác gì một cái hố lửa. Nương làm sao chịu để con qua đó để rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
Tâm tình Mai nhi lúc này mới khá hơn một chút, ngẩng đầu khó hiểu mà hỏi : “Vậy tại sao Nương còn muốn đáp ứng.”
Hoa phu nhân cười khổ nói “Cha con, cha con hứa hôn cho nhị ca con rồi, là thứ xuất cô nương của Đại phòng Khương gia. Cuối năm nay thì thành thân.”
Mai nhi vẫn không hiểu được : “Nhị ca hứa hôn, có quan hệ gì với con?”
Hoa phu nhân sắc mặt phát khổ “Nha đầu ngốc, phụ thân ruột của cô nương kia, chính là Khương Thành Khôn người nắm quyền Đại phòng Khương gia, cũng là con rể của Lục lão gia La gia. Chính là phụ tá đặc lực của Triệu Vương, một khi Hoa gia chúng ta kết thành thông gia với bọn họ, thì chẳng khác nào nói với tất cả mọi người, cha con đầu phục Triệu Vương rồi.” Hơn nữa, Hoa gia chính là gia đình quan lại, vậy mà lại chọn thứ nữ của thương nhân làm con dâu, bản thân chuyện này chính là chuyện cực kỳ mất mặt rồi. Hoa phu nhân đã hết sức phản đối. Nhưng Hoa đại nhân đã gật đầu đáp ứng, Hoa mẫu cùng di nương không có mắt nhìn kia cho cho rằng là nhặt được kim nguyên bảo về nhà, mừng đến mức giống như cái gì vậy.
Hoa Mai nhi biết hiện tại Triệu Vương cùng Trịnh Vương tranh đấu đến mức kịch liệt, nhưng không nghĩ tới cha hắn cũng đứng vào hàng ngũ đó rồi. Mặc dù như thế, nhưng mà nàng vẫn là không hiểu “Cho dù cha là người của Triệu Vương, thì có quan hệ gì đến nữ nhi? Có quan hệ gì đến việc hứa gả con cho La gia?”
Hoa phu nhân lôi kéo cánh tay nữ nhi “Vốn là ta là nhìn trúng Nhị công tử Tam phòng Đông gia chưởng sự Hàn Lâm Viện, Đông Nhị thái thái biết ý của ta, cũng nói rất thích con, vốn là hai nhà đều có dự tính này rồi. Nhưng bởi vì chuyện này của cha con, ngày hôm qua Đông gia Nhị thái thái đã tặng lễ trọng tới đây, mặc dù không cho người truyền lời tới, nhưng cũng đã là có ý uyển chuyển từ chối rồi. Chuyện này cũng không thể trách Đông gia, Đông gia là Thanh Lưu, không muốn bị kéo vào bên trong tranh đấu của Triệu Vương cùng Trịnh Vương , Nương cũng có thể hiểu được.”
Hoa Mai nhi cũng đã từng nghe nói qua vị Nhị công tử Tam phòng Đông gia kia, nghe nói tài học rất tốt, tính tình cũng không tệ. Đông gia lại là gia đình trọng quy củ, gia đình gia phong đứng đắn như vậy, sẽ không xuất hiện tình trạng ái thiếp diệt thê hoặc con cháu quần là áo lượt, là gia đình không thể tốt hơn.
Hoa Mai nhi ngây ngẩn hỏi “Cho dù không có Đông gia, chẳng lẽ cũng không có gia đình trong sạch nào khác sao?”
Hoa phu nhân gật đầu nói “Đương nhiên là có, nhưng mà nương không yên tâm được!”
Nhìn thấy bộ dạng nữ nhi đầy tâm tư, sắc mặt cũng bi thương, nếu không phải vì không có biện pháp, nàng cũng sẽ không đồng ý “Nương mặc dù không tham gia việc triều chính, cũng không hiểu những thứ phức tạp này. Nhưng mà chuyện tranh đoạt, chuyện như vậy ở đâu có chỗ cho người như chúng ta tham dự vào. Ta khuyên cha con rất lâu, đáng tiếc cha con đã rơi vào trong đó dứt ra không được rồi. Nương sở dĩ gả con đến La gia, là vì Nương cũng không coi trọng Triệu Vương. Nếu như Hoàng Đế cố ý lập hắn làm thái tử, thì không cần đợi đến hơn mười năm này rồi. Nếu như tương lai Triệu Vương tranh đoạt thất bại, cái còn lại chờ đợi Hoa gia chúng ta, chính là tai hoạ ngập đầu. Hoa gia không còn. Con sẽ không có nhà mẹ đẻ nương tựa. Không có chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, một khi đến nhà chồng, sẽ có một số gia đình nề nếp gia phong tốt vì sợ bị liên lụy mà hưu con dâu, chỗ nào cũng có cả. Cho dù không hưu, cuộc sống trôi qua cũng ngàn khó vạn khó. Nương là người từng trải. Nương biết rõ những nỗi đau khổ kia. Cho nên, nương không thể lại để con nếm trải những nỗi khổ đó được.”
Mai nhi cả buổi cũng không nói ra được một chữ.
Hoa phu nhân nhìn nữ nhi nói ” Dì con tuy là họ hàng xa không cùng chi, nhưng từ nhỏ cảm tình với ta rất tốt. Những năm này ta cũng nhận được không ít sự giúp đỡ của nàng. Lần này nàng thật lòng thỉnh cầu muốn lấy con về, nàng đảm bảo với ta, sau này nhất định sẽ đối đãi với con như con gái ruột. Nương cùng nàng quen biết nhiều năm như vậy, cách làm người của nàng ta rất rõ ràng. Lời nàng nói, nương tin tưởng. Nếu như tương lai Hoa gia thật sự sụp đổ. Có nàng che chở con, cuộc sống của con sẽ không quá khổ sở. Cho dù là cái dạng gì, hậu viện là do chủ mẫu quản lý, nam nhân cũng không quản quá nhiều. Hơn nữa, Đại phòng La gia chính là sẽ được thừa tước, cũng không cần thê tộc trợ lực. Sau này La Thủ Huân thừa kế tước vị, thì chính là Quốc Công Gia. Cho dù tương lai Hoa gia thật sự gặp chuyện không may, bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà xem nhẹ con, đối xử tệ với con. Nương cũng đã nghĩ rất lâu rồi, mới đáp ứng chuyện này.”
Mai nhi hồ đồ rồi. Về mặt này lại còn quanh quẩn ngoằn ngoèo như vậy. Bất quá rất nhanh liền từ trong u mê tỉnh lại “Thế, thế vạn nhất là Triệu Vương có được ngôi vua. Coi như là Trịnh Vương có được ngôi vua, cũng không nhất định sẽ làm gì Hoa gia chúng ta .”
Hoa phu nhân nhìn nữ nhi vẫn còn một bộ dạng non nớt. Thì biết rằng những thứ muốn dạy dỗ cho nữ nhi còn rất nhiều. Nhưng mà, cũng may là cũng có thời gian “Không có vị Hoàng Đế nào lại có lòng dạ như vậy. Có thể buông tha cho thần tử từng phản đối hắn. Hoa gia cũng có thể không phải trải qua tai họa ngập đầu, nhưng con đường làm quan của cha con nhất định phải chấm dứt. Gia đình giàu có, quan hệ thông gia chính là ích lợi. Thay vì ta cùng hắn đi đánh cược một phần vạn kia, còn không bằng tìm người khiến nương có thể yên tâm. Mặc dù nói như thế có thể rất vất vả, nhưng mà nương tin tưởng Mai nhi có thể ứng phó được.”
Mai nhi nhẹ giọng hỏi “Nương, Triệu Vương thật không có hy vọng sao? Không phải nói, Triệu Vương có tám phần hi vọng được lập làm thái tử sao?”
Hoa phu nhân lắc đầu nói “Nương không biết, nhưng Nương không ôm kỳ vọng lớn đối với Triệu Vương. Con không biết là, năm đó bởi vì một người bán hàng rong đụng phải xe ngựa của Triệu Vương, khiến hắn té một cái, hại hắn mất thể diện, hắn lại khiến cho cả nhà người bán hàng rong kia phải chịu kết cục vô cùng thê thảm. Người không thể dung được người khác như thế, thì thế nào có thể kham được vị trí thái tử. Mặc dù nói những năm này không xảy ra sai lầm lớn nào, nhưng bản tính của một người có thể nhìn ra từ một vài việc nhỏ nhặt. Những cái khác có thể sửa, nhưng bản tính thì sẽ không sửa được. Nương cũng liều chết khuyên cha con, nhưng cha con đã sa chân vào cũng không rút ra được nữa. Chuyện như vậy đối với Hoa gia có hại mà không có lợi. Mai nhi, con đừng cứ mãi nghĩ đến những thứ kia. Cầm kỳ thư họa cũng không có thể làm cơm ăn, gả cho người ta, quan nhất là phải có một bà bà tốt. Con là nữ nhi duy nhất của nương, con tin nương đi, nương sẽ không hại con.”
Mặc dù Mai nhi nghe mẫu thân nàng nói nhiều lý do như vậy, nhưng vẫn cứ lắc đầu. Nàng là một rất người thông minh, nếu như nương nàng trực tiếp nói với nàng, nàng có thể không nghi ngờ nhiều. Nhưng nương nàng nói với nàng nhiều như vậy, thì ngược lại lại khiến cho nàng hoài nghi : “Nương, ngươi hãy nói thật cho con biết đi, nguyên nhân chính là cái gì? Nếu như là những nhà khác, nữ nhi có thể còn tin tưởng. Nhưng là La gia, Đại phòng La gia cùng Lục phòng tranh đấu, Đại phòng bị Lục phòng hại chết nhiều đích tử như vậy. Những thứ này, ngay cả con cũng đều biết, thì nương người làm sao lại không biết chứ. Bên trong La gia thối nát không chịu nổi, nếu như không phải vì không có biện pháp, nương người nhất định sẽ không để cho nữ nhi đi đến La gia đâu. Nương, ngươi hãy nói cho con biết đi, đến tột cùng là vì cái gì?”
Hoa phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nữ nhi, cũng biết không thể giấu diếm “Nương vốn không muốn cho con biết, nhưng nếu con đã hỏi, thì nương liền kể cho con nghe. Thiếp thân nha hoàn bên cạnh Lão thái thái đưa tin cho ta, nói Lão thái thái bàn với cha con, định gả con cho con trưởng tử của Triệu Vương. Nha đầu kia, là vì nương trước kia phòng ngừa vạn nhất mà sắp đặt vào. Chính là vì sợ có một ngày Lão thái thái ở sau lưng ta định xuống hôn sự của Mai nhi. Ta chỉ có một đứa con gái là con như vậy, làm sao cam lòng gả con đi làm thiếp của người ta được.”
Mai nhi như bị ngũ lôi oanh đỉnh “Làm thiếp? Tổ mẫu để con đi làm tiểu thiếp cho người ta?”
Hoa phu nhân cười khổ “Tổ mẫu của con hồ đồ mất rồi. Bị người khác ba hoa chích choè nói đến mức ánh mắt bị mê hoặc rồi. Trưởng tử Triệu Vương phủ, mặc dù cũng là con vợ kế, nhưng dù thế nào cũng là thứ trưởng tử, lại là Hoàng Tôn, thân phận cũng coi như quý trọng. Cha con chỉ là một quan tam phẩm, bằng gia thế nhà chúng ta mà gả đi, nhất định là không thể nào làm chính thất, chỉ có thể làm trắc thất [vợ lẽ]. Trắc thất nói cho dễ nghe thì là con dâu của Hoàng gia, thật ra thì cũng chỉ là một tiểu thiếp. Hậu viện Triệu Vương đặc biệt vẩn đục dơ bẩn không yên tĩnh, nhiều năm như vậy, đã chết biết bao nhiêu cơ thiếp, cho tới bây giờ trong Triệu Vương phủ tổng cộng chỉ có năm vị Vương tử.
Nghe nói hậu trạch tranh đấu đến mức kịch liệt, thực sự dơ bẩn không sạch sẽ. Ta cũng chỉ có một nữ nhi như con thế này, làm sao để cho con đi làm thiếp thất nhà người ta, đó rõ ràng là khoét tim nương mà. Đúng lúc dì con vẫn muốn gả con cho Thủ Huân, Thủ Huân cũng là Thế tử trong phủ Quốc Công, nói đến thì cũng là chúng ta trèo cao rồi. Ta nói với tổ mẫu của con, muốn gả con cho Thủ Huân, tổ mẫu con cũng không phản đối, xem như là nàng còn một tia thanh minh, những cái giấc mộng làm hoàng tử phi sinh hoàng tử sau này, rốt cuộc chỉ là ảo tưởng thôi. Còn không bằng làm Thế tử phu nhân thực sự trong Quốc Công phủ, tương lai vị trí Quốc Công phu nhân là nắm chắc trong tay rồi.”
Mai nhi lúc này mới xem như thực sự biết được nguyên nhân bên trong, vì nương tính toán kế sách giúp nàng mà trong lòng rất cảm động. Vì tổ mẫu bán nàng đi để đổi lấy vinh hoa phú quý không biết rõ kia, trong lòng lại phẫn nộ tới cực điểm.
Mai nhi gian nan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu thân. Sắc mặt chuyển sang bi thương nói “Nương, bệnh tình của Ôn Uyển, thật sự là càng ngày càng xấu sao? Con muốn đi thôn trang thăm nàng.”
Hoa phu nhân nghe lời này, cũng hơi thở dài nói “Không phải là Nương không cho con đi, mà là những người đi đến thôn trang, đều không gặp được Quận chúa. Dù con đi cũng không gặp được người. Bất quá Quận chúa cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì. Tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền tới.”
Mai nhi gật đầu “Nương, con gấp rất nhiều ngôi sao nhỏ cho Ôn Uyển rồi, còn có rất nhiều hạc giấy nữa, Ôn Uyển nói những thứ này có thể chúc phúc cho con người. Con muốn cho người đưa qua đó cho Ôn Uyển. Bây giờ nàng ngã bệnh, bên cạnh lại không có người bồi nàng, nàng nhất định sẽ rất cô đơn. Ta muốn nàng thấy những món đồ con làm cho nàng, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ .”
Hoa phu nhân gật đầu đáp ứng.