Khi Lục Diêu tự mình khéo rương hành lý nặng nề tìm được phòng - của ký túc xá nữ trong trường học, lúc đẩy cửa ra, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt bởi vì mình xuất hiện mà chân mày nhíu lại, Lục Diêu cúi đầu, đem hành lý của mình kéo vào phòng.
Nhìn xung quanh, bốn cái giường, chỉ còn một cái giường phía trong bên hướng cửa ra vào là chưa có người, Lục Diêu không cần nhìn cũng biết giường của mình là giường số , thuần thục đem đồ của mình bỏ vào tủ của giường số , sau đó lấy khăn chuẩn bị lau giường.
"Trước khi lên giường có thể cởi giày ra được không?!" Sở Lăng nhìn Lục Diêu leo lên giường vẫn còn mang giày, nhíu chặt chân mày, cô ấy đối với hành động chưa cởi giày mà lên giường của Lục Diêu rất bất mãn.
Lục Diêu không quay đầu nhìn Sở Lăng, cũng không nói gì, xuống giường cởi giày rồi mới tiếp tục lau giường.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Lục Diêu nhìn Sở Lăng đang nghe nhạc, không dự định sẽ đi mở, tiếng gõ cửa tiếp tục vang. Lục Diêu đành phải xuống giường đi mở cửa.
Ngoài cửa là hai người cùng phòng, Trần Khiết và Đường Lâm.
"Bạn chắc là người thứ tư trong phòng ngủ của chúng ta! Xin chào, mình là Đường Lâm, bạn này là Trần Khiết, cùng chung phòng ngủ, sau này chúng ta hãy xem nhau như người một nhà!" Đường Lâm khéo tay của Trần Khiết, vẻ mặt hưng phấn nói với Lục Diêu.
Lục Diêu cười nhẹ, "Chào hai bạn, tôi tên Lục Diêu."
"Mình cùng Trần Khiết vừa đi dạo siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn, bạn thích ăn cái gì?" Đường Lâm mở túi của mình, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt "có bánh cay, sữa tươi có đường, đúng rồi Trần Khiết, cậu thích Chocolate! Nè, cho cậu!" Đường Lâm cần một bao Chocolate Dove vừa mới lấy ra từ túi đồ ném cho Trần Khiết đang đứng trước gương, Trần Khiết quay đầu lại liền nhìn thấy bao Chocolate bị ném trúng vào trán của Sở Lăng.
"Xin lỗi tôi!" Sở Lăng sờ trán, mặt lạnh nói.
"Xin lỗi." Đường Lâm có chút không thích ứng ánh mắt và giọng nói của Sở Lăng, cảm thấy hành động của đối phương làm bản thân có chút không thoải mái, nhưng dù sao cũng chung một phòng, cho nên cũng ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Sở Lăng trực tiếp ném bao Chocolate vừa trúng trán mình vào thùng rác, sau đó đeo lên tai nghe tiếp tục nghe nhạc.
"Bạn!!!" Đường Lâm nhìn thấy như vậy, bây giờ không thể nhịn được nữa " Bạn đừng có quá đáng!".
Trần Khiết khéo lại Đường Lâm đang muốn đi đến chỗ Sở Lăng, " Lâm Lâm, không nên tức giận, được rồi, đừng tức giận nữa, đi xem mấy cái quần chúng ta vừa mới mua lúc nãy đi!".
Lục Diêu yên lặng xem xong một màn này, sau đó đi đến tủ đồ lấy ra chăn chuẩn bị lên giường ngủ.
Trần Khiết và Đường Lâm là bạn học cùng học một lớp, nên giường của bọn họ kế bên nhau, đối diện giường của Trần Khiết là Sở Lăng, Lục Diêu nằm giường đối diện Đường Lâm.
Bởi vì là ngày đầu tiên, nên không có thực hiện quy định của phòng ngủ là giờ phải tắt đèn.
"Bạn học, có thể tắt đèn không?" Đến giờ, đối diện giường Trần Khiết và Đường Lâm còn đang xem một quyển truyện tranh cùng thảo luận với nhau rất hăng say, Sở Lăng xem xong quyển tạp chí rồi cùng Lục Diêu nói, cách giường của Lục Diêu không xa là công tắc đèn.
"Lục Diêu, đừng tắt, bọn này xem gần hết rồi, đợi bọn này một chút!" giọng nói của Đường Lâm tràn đầy hưng phấn, còn mang theo một chút kích động!.
Lục Diêu liếc nhìn Sở Lăng sắc mặt không được tốt cho lắm "Vậy các bạn nhanh lên một chút".
Sở Lăng nằm trở lại trên giường phát ra thanh âm rất lớn, không nói lời nào.
Qua hơn phút, Đường Lâm và Trần Khiết vẫn còn hưng phấn xem truyện tranh, chưa có ý định dừng.
Sở Lăng lập tức đứng dậy, bước qua giường của Lục Diêu, đưa tay tắt đèn, sau đó trở lại giường của mình.
Đường Lâm và Trần Khiết sợ hết hồn, lấy lại tinh thần, Đường Lâm thầm nói "Thể loại gì đây! Phòng ngủ cũng không phải là của một mình nó!".
"Bỏ đi Lâm Lâm, cũng trễ lắm rồi, chúng ta cũng ngủ đi, còn lại ngày mai xem tiếp!" Trần Khiết gấp lại quyển truyện, đẩy Đường Lâm một cái.
"Khiết bé nhỏ, mình cảm thấy sau này chúng ta sẽ phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng rồi...".
"Đừng nói nữa, ngủ đi, chúng ta đều biết rồi." Trần Khiết vẫn dùng giọng điệu ôn nhu khuyên Đường Lâm.
"Mấy người không ngủ thì để cho người khác ngủ! Có thể đừng giống như ruồi muỗi ông ông ông kêu không ngừng được không?" Sở Lăng lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự không kiên nhẫn.
Đường Lâm vừa định phản bác, Trần Khiết liền lắc đầu một cái. Đường Lâm không thể làm gì khác hơn, đành im lặng đi về giường của mình, nằm xuống ngủ, trong lòng vẫn còn bực bội.
Lục Diêu không để ý mấy người này, cô không ngừng nhớ lại những kiến thức đã học, với một ít động tĩnh ngoài xã hội.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Diêu cầm chứng minh thư đi đến ngân hàng gần trường học tạo một tài khoản ngân hàng và làm thẻ.
Trong lúc trở về phòng ngủ mới nhớ tới hôm nay là ngày Quân huấn (Huấn luyện kỹ năng quân đội), nhìn thời gian đã giờ , Lục Diêu nhớ hôm nay là ngày đầu tiên hình như giờ mới bắt đầu, từ đây đến nơi tập huấn chỉ mất phút, Lục Diêu đổi đôi giày khác liền chuẩn bị đi. Lúc đổi giày, Lục Diêu phát hiện giày của Sở Lăng vẫn còn đó, nhìn qua liền thấy Sở Lăng vẫn còn nằm trên giường.
"Sở Lăng! Sở Lăng!" Lục Diêu vừa kéo chăn vừa gọi.
"Đừng làm phiền!" tiếng nói của Sở Lăng làm Lục Diêu sửng sốt một chút, như nhớ lại điều gì, nhưng chỉ chốc lát sau Lục Diêu liền phản ứng, bây giờ không phải lúc để nhớ lại, nếu như không lầm thì Quân huấn của trường trung học phổ thông so với đại học càng làm người ta khiếp sợ.
"Mau dậy đi! Hôm nay là Quân huấn!" Lục Diêu hận không thể lôi Sở Lăng dậy.
"Quân huấn, a, lập tức dậy liền nè." Sở Lăng từ từ tĩnh dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Nhìn Sở Lăng vẫn từ từ như vậy, Lục Diêu cảm thấy hôm nay không tới muộn sẽ là kỳ tích.
"Đừng nên mặc giày loại đó, đế rất cứng, một lát tập trận sẽ rất đau!" Lục Diêu nhìn đến Sở Lăng đang mặc giày sandal, lập tức ngăn cản.
"Nhưng mà tất cả giày của tôi đều như vậy." Sở Lăng cũng không để ý, dù sao mặc cái nào cũng là giống nhau.
"Bạn có thể mặc của tôi!" Lục Diêu lập tức cầm một đôi giày vải bên cạnh đưa cho Sở Lăng.
Sở Lăng liếc mắt nhìn, "không muốn".
Lục Diêu biết cô ấy chê giày vải vừa nóng vừa không đẹp bằng giày sandal, cũng không khuyên nữa.
Rốt cuộc, đợi Sở Lăng thu xếp xong, Lục Diêu nhìn đồng hồ, chạy đến đó có lẽ kịp giờ. Nhìn Sở Lăng kế bên, được rồi, hoàng thượng còn không vội, cung nữ gấp cái gì.
Chờ hai người chậm rãi đến nơi tập huấn, Lục Diêu ngừng lại nghiêm túc nói với Sở Lăng "Bây giờ bên trong chắc vẫn còn đang điểm danh, một hồi huấn luyện viên hỏi chúng ta tại sao tới trễ, phải nói là không tìm thấy nơi huấn luyện".
Sở Lăng mặc dù tính tình không tốt, nhưng cũng biết Lục Diêu đây là muốn tốt cho mình, cũng liền gật đầu một cái.
Lúc đi vào, bên trong sân sắp xếp thành hàng, Lục Diêu dựa vào trí nhớ của mình kéo Sở Lăng chạy đến.
"Báo cáo!" Lục Diêu chạy đến bên huấn luyện viên.
"Tới trễ phải không? Chạy quanh sân tập đi!" Huấn luyện viên quay đầu lại thấy Lục Diêu đứng kiểu quân tư (tư thế đứng kiểu quân đội), cảm thấy mình giống như trở lại quân đội, không biết tại sao trên người học sinh lại là có khí chất của quân nhân.
"Báo cáo huấn luyện viên! Chúng tôi đến trễ là có lý do! Sân tập huấn quá rộng chúng tôi không tìm được đội ngũ." tiếng nói dõng dạt phát ra.
"Về hàng!"
Lục Diêu kéo Sở Lăng đứng vào hàng cuối cùng, chính là hàng của một đám nam sinh, vì Lục Diêu biết hàng phía trước của nữ sinh là do bọn họ thích đứng chỗ nào thì đứng chỗ đó, bất luận đứng vào nơi nào sẽ đều làm cho người khác không thích, dù sao vẫn sẽ sắp xếp lại thứ tự đứng từ cao tới thấp.
Quả nhiên kế tiếp chính là điều chỉnh đội ngũ, bởi vì Lục Diêu m mà Sở Lăng thì m trong đám nữ sinh cũng coi như là cao nhất, cho nên bị bỏ vào hàng đầu tiên hai vị trí đầu. Người thứ ba là người có quan hệ với Sở Lăng kém nhất trong lớp, Lục Diêu suy nghĩ trong lòng, quan hệ của hai người kém như vậy chẳng lẽ có liên quan đến lần quân huấn này?
Sau khi điều chỉnh đội ngũ xong, huấn luyện viên bắt đầu chính thức huấn luyện, đầu tiên chính là đơn giản nhất đi đều bước.