TSCPTĐK - Chương
Chương : Khúc mắc của Mộ Đình Hiên
Thẩm Nguyên tự quen thuộc đi về phía bàn của tu giả vừa đĩnh đạc lên tiếng, "Vị huynh đệ này, Mộ Hành Chi phản bội Mộ gia là chuyện như thế nào vậy?"
Tu giả râu dài cười cười: "Vị công tử này cũng cảm thấy hứng thú về chuyện của Mộ gia?"
Thẩm Nguyên thẹn thùng cười lại: "Con người của ta a, không có yêu thích gì khác, chỉ đặc biệt thích nghe mấy chuyện bát quái."
"Huynh đệ quả nhiên là giống chúng ta! Chuyện của Mộ gia này, ngươi hỏi ta là được rồi, ta biết rõ ràng nhất!"
"Nói đến Mộ Hành Chi này a, đó là một lưỡi dao sắc bén của Mộ gia, người này có chút cổ hủ, hết thảy đều lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, năm đó, người này vì cố giữ một đám hàng hóa cho Mộ gia, anh dũng hy sinh, kết quả, sau khi Mộ Hành Chi chết không bao lâu, Mộ gia liền giết chết nhi tử duy nhất của Mộ Hành Chi."
"Nào biết, Mộ Hành Chi căn bản không chết, hắn chỉ là bị thương quá nặng, tìm một địa phương tu dưỡng, ba năm sau, hắn trở về, phát hiện nhi tử đã chết, biệt viện cũng bị người khác chiếm đóng, dưới sự tức giận liền giết chết mấy trưởng lão Mộ gia, phản bội gia tộc."
Thẩm Nguyên nghe được không khỏi thổn thức, "Mộ gia này cũng quá không phúc hậu, Mộ Hành Chi vì Mộ gia trả giá nhiều như vậy, người Mộ gia cư nhiên trong lúc hắn dưỡng thương giết chết con của hắn."
"Còn không phải sao? Mộ Hành Chi kia cũng quá ngu ngốc, dốc sức vì Mộ gia mấy chục năm, chờ đến khi nhi tử bị hại đã chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ."
"Nhi tử của Mộ Hành Chi tên là gì?" Thẩm Nguyên tò mò hỏi.
"Hình như gọi là Mộ Đình Hiên."
Thẩm Nguyên đột nhiên trừng lớn mắt: "Cái gì? Mộ Đình Hiên?"
"Vị công tử này, ngươi làm sao vậy? Nhi tử của Mộ Hành Chi gọi là Mộ Đình Hiên khiến ngươi kinh ngạc như vậy sao?"
Thẩm Nguyên lắc đầu: "Không có, ta chỉ là cảm thấy cái tên này không tồi, người này lại tuổi xuân chết sớm, thật sự quá đáng tiếc."
"Mộ Hành Chi này a, năm đó thập phần trung thành với Mộ gia, nhưng sau khi hắn phản bội Mộ gia lại gia nhập Mộc Linh Tâm, đối địch với Mộ gia, trở thành nhân vật trung tâm trong Mộc Linh Tâm, hiện tại cũng hô mưa gọi gió." Nam tử râu dài chậm rãi nói.
Thẩm Nguyên chớp mắt, nhi tử của Mộ Hành Chi cư nhiên lại trùng tên với cái hũ nút bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
++++++++++++++++++++++++
Dịch Phàm đi vào phòng, nhìn Mộ Đình Hiên nửa dựa trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Đình Hiên, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Mộ Đình Hiên nhàn nhạt đáp.
Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh Mộ Đình Hiên: "Ngươi có muốn kể với ta không?"
Mộ Đình Hiên tràn đầy tự giễu cười một tiếng: "Ta vốn tưởng rằng ta đã có thể tâm lặng như nước, không nghĩ tới vẫn không thể làm được."
Mộ Đình Hiên ngẩng đầu, nhìn Dịch Phàm nửa ngày: "Mộ Hành Chi, hắn là...... phụ thân của ta."
Dịch Phàm không nói gì, lúc trước người bên bàn cách vách nhắc tới Mộ Hành, phản ứng của Mộ Đình Hiên đã mơ hồ làm Dịch Phàm có một chút suy đoán, bất quá, hiện tại suy đoán được chứng thực, Dịch Phàm vẫn có chút khiếp sợ. Mộ Đình Hiên là bởi vì nghe thấy tin tức Mộ Hành Chi phản bội lại Mộ gia cho nên mới khác thường như thế sao?
"Lần đầu tiên nghe được ngươi kể về phụ thân ngươi." Nghe được Mộ Đình Hiên nhắc tới chuyện cũ, tâm tình Dịch Phàm không khỏi khẩn trương lên.
Dịch Phàm cúi mặt xuống, tuy rằng hắn rất thân thiết với Mộ Đình Hiên, nhưng Dịch Phàm luôn cảm thấy bản thân tựa hồ không thể tiến vào nội tâm của Mộ Đình Hiên, giờ phút này Mộ Đình Hiên mở lòng với hắn, Dịch Phàm liền có loại cảm giác trái tim đập loạn.
"Ta vẫn luôn...... rất chán ghét hắn, phụ thân ta được Mộ gia dùng thủ pháp đặc thù bồi dưỡng, cũng tương đương với tử sĩ vậy, bị tẩy não hoàn toàn, khi ta còn nhỏ thường xuyên nghe thấy người khác nói phụ thân là anh hùng của gia tộc, vì lợi ích gia tộc mà sinh, vì lợi ích gia tộc mà chết."
"Thời điểm ta sinh ra, tướng thuật sư nói ta sẽ ảnh hưởng tới vận thế của gia tộc, phụ thân ta lo lắng cho tiền đồ của Mộ gia, không chút do dự liền đưa ta ra khỏi Mộ gia nuôi nấng."
"Khi còn nhỏ, tiểu hài tử khác đều ở bên cạnh phụ thân, còn ta chỉ có một mình, đối mặt một gian nhà cỏ cũ nát cùng một kẻ không giống người hầu chiếu cố ta."
"Ta thường suy nghĩ, thà rằng phụ thân ta là một tên hãm hại lừa gạt, không chuyện ác nào không làm, chỉ cần hắn đủ thương ta, ta cũng không hy vọng hắn là một người ngu trung ngu hiếu như thế này."
++++++++++++++++++++++++
"Sau đó thì sao?" Dịch Phàm hỏi.
"Sau đó, hắn chết, thời điểm hắn đang bảo vệ một đám hàng hóa, gặp phải đạo tặc, vì muốn giữ được hàng hóa, phụ thân ta hi sinh vì nhiệm vụ." Mộ Đình Hiên quạnh quẽ nói.
Ánh mắt Mộ Đình Hiên trống rỗng mênh mang nhìn phương xa: "Ta vẫn luôn cho rằng hắn đã chết."
Mộ Đình Hiên nhắm mắt lại, tuy rằng Mộ Hành Chi không thương hắn, nhưng cũng không lạnh mặt nhìn hắn chết, năm đó nếu không phải tin tức Mộ Hành Chi đã chết truyền về gia tộc, đại bá hắn cũng sẽ không dám không kiêng nể gì đã động thủ với hắn.
"Chỉ là...... vừa nãy......"
"Vừa nãy người nọ nói tám năm trước phụ thân ta phản bội gia tộc, ta nghĩ hắn chắc là chưa chết đi." Mộ Đình Hiên hít sâu một hơi: "Tin tứ phụ thân ta đã chết truyền về gia tộc không bao lâu, ta liền bị rạch mặt, ném ra khỏi Mộ gia, không nghĩ tới hắn lại còn sống, nếu còn sống, vì sao hắn lại không lộ mặt chứ, hay là hắn đang chờ Mộ gia xử lý ta, ta chết, hắn mới chịu lộ diện."
"Có lẽ phụ thân ngươi là vì ngươi, cho nên mới phản bội......" Dịch Phàm nói.
"Không có khả năng!" Mộ Đình Hiên đánh gãy lời Dịch Phàm, "Ngươi không biết hắn là dạng người gì, thời điểm ta sinh ra, bởi vì do mệnh số liền bị đuổi ra khỏi Mộ gia, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tới gặp ta một lần, trong lòng hắn chỉ có Mộ gia, trước giờ chưa từng có ta, hắn ngay cả gặp mặt ta cũng không chịu, sao có thể vì ta mà phản bội lại Mộ gia!"
Dịch Phàm: "......"
"A Phàm, ngươi biết không? Ta hận hắn, rất rất hận hắn!" Mộ Đình Hiên nặng nề nói.
+++++++++++++++++
Thẩm Nguyên đổi tới đổi lui trong phòng, Trang Hạo nhìn Thẩm Nguyên: "Thẩm Nguyên, ngươi loạn chuyện làm cái gì?"
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi nói xem, Mộ Đình Hiên bên người Kỳ Thiếu Vinh có phải nhi tử của Mộ Hành Chi kia không? Hắn có phải là người Mộ gia không?"
"Ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết được? Dù sao Mộ Hành Chi không phải phụ thân ngươi."
Thẩm Nguyên: "......"
"Không phải ngươi đã đi hỏi thăm về Mộ Đình Hiên của Mộ gia kia sao? Kết quả thế nào?" Trang Hạo hỏi.
Thẩm Nguyên nhún vai: "Nghe nói mệnh số của Mộ gia Mộ Đình Hiên kia không tốt, từ nhỏ đã khắc gia tộc, sinh ra không bao lâu liền bị đưa ra khỏi gia tộc nuôi dưỡng, sau đó nghe nói tên kia chết bệnh."
"Chết bệnh?"
Thẩm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy! Bên ngoài nói là chết bệnh, nhưng trong đó có ẩn tình gì hay không, chỉ có người trong cuộc Mộ gia mới biết."
Trang Hạo nhíu mày lại: "Mộ Đình Hiên hẳn là có quan hệ với Mộ gia."
Thẩm Nguyên gật đầu: "Hẳn là vậy, tên của hắn cùng Mộ gia Mộ Đình Hiên đã chết kia giống nhau y như đúc."
Kỳ Thiếu Vinh mở cửa đi đến: "Hai người các ngươi lại lén lút nói cái gì đấy?"
Thẩm Nguyên vội lắc tay: "Không có, không có, chúng ta không lén lút nói cái gì, Kỳ tứ thiếu, ta cùng Trang Hạo vô cùng trong sạch."
Kỳ Thiếu Vinh: "...... Yên tâm đi, cho dù ngươi nói ngươi cùng Trang Hạo không trong sạch, ta cũng sẽ không tin tưởng."
Thẩm Nguyên: "......" Tiểu tử Kỳ Thiếu Vinh này đến tột cùng là có ý gì chứ?
Thẩm Nguyên nhìn về phía sau Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên đâu?"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Hai người bọn họ ra ngoài chơi, Lê Quốc phồn hoa hơn Nguyên Quốc nhiều, khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, cũng không thể tay không mà về được."
Thẩm Nguyên: "...... Kỳ tứ thiếu, thủ hạ tên Mộ Đình Hiên kia của ngươi có quan hệ gì với Thiên hồ Mộ gia không?"
Kỳ Thiếu Vinh liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên một cái: "Ngươi hỏi ta sao?"
Thẩm Nguyên vội gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Ngươi hỏi ta? Ta biết hỏi ai chứ?"
++++++++++++++++++++
Dịch Phàm đi bên cạnh Mộ Đình Hiên: "Bên này có một tòa Thanh Hoa phường, chúng ta vào xem đi, có lẽ có linh vật thích hợp với ngươi."
Tuy rằng Mộ Đình Hiên không quá hứng thú, nhưng thấy Dịch Phàm hứng thú dạt dào, cũng không từ chối: "Vậy vào xem đi."
Mộ Đình Hiên vừa đi vào cửa liền nhìn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng trước quầy, nhân viên tiêu thụ ra sức đề cử một cây trâm với hai người.
"Mộ Hòe thiếu gia, ngươi thật tinh mắt! Cây trâm này là dùng thú hạch đoàn nhung thú mộc hệ cấp sáu khảm vào, vô cùng tương xứng với vị hôn thê này của ngươi."
Trên mặt thiếu nữ đứng bên cạnh Mộ Hòe tràn đầy vui mừng, "A Hòe, ngươi mang lên cho ta được không?"
Mộ Đình Hiên nhíu mày, không nói gì.
Dịch Phàm híp mắt, chuyện Mộ gia hắn cũng coi như đã biết gần hết, Mộ Hòe là nhi tử gia chủ Mộ gia Mộ Nhạc Sơn, mà Mộ Nhạc Sơn này chính là người đã hại Mộ Đình Hiên năm đó.
"Mỹ nữ thật có phúc khí!" Mộ Đình Hiên nói.
Vóc dáng đoàn nhung thú rất nhỏ, hơn nữa thăng cấp không dễ, đại đa số đoàn nhung thú tới cấp bốn rồi sẽ không tăng trưởng nữa, nhưng con đoàn nhung thú này lại tới được cấp sáu, thú hạch của đoàn nhung thú rất nhỏ, nhưng linh lực ẩn chứa trong đó lại không thấp, thú hạch của yêu thú cấp sáu bình thường rất lớn, không thích hợp làm đồ trang sức, nhưng thú hạch của đoàn nhung thú thì lại thích hợp.
"Chúng ta đi nơi khác xem đi." Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên nói.
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Được!"
Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm ra khỏi cửa hàng, Mộ Đình Hiên trầm mặt xuống, thầm nghĩ: Đầu thai đúng là một kỹ thuật sống, kỳ thật, tư chất của hắn không kém hơn Mộ Hòe, nhưng Mộ Hòe có một phụ thân tốt, từ nhỏ đến lớn một đường xuôi gió xuôi nước, mà hắn, từ nhỏ đã phải trải qua sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, vô số lần bồi hồi bên cạnh sinh tử.
Dịch Phàm ôm Mộ Đình Hiên đi lên lầu, Mộ Đình Hiên nhịn không được quay đầu lại nhìn Mộ Hòe một cái, thời điểm Mộ Đình Hiên nhìn về phía Mộ Hòe, Mộ Hòe cũng nhìn về phía Mộ Đình Hiên.
"A Hòe, ngươi làm sao vậy?" Lam Khuynh Hoa đứng cạnh Mộ Hòe lên tiếng hỏi.
"Vừa nãy hình như người kia biết ta." Mộ Hòe nói.
Lam Khuynh Hoa cười cười: "Mộ Hòe, ngươi là danh nhân a! Rất nhiều người đều biết ngươi."
Mộ Hòe cắn chặt răng: "Cái này không giống, ánh mắt của hắn rất phức tạp."
"Phức tạp như thế nào?"
"Hình như hắn rất hận ta, cũng rất hâm mộ ta."
"Cái này có gì phải kì quái, A Hòe chính là làm người khác phải hâm mộ ghen tị hận!"
Mộ Hòe nhíu mày: "Chắc vậy."