TSCPTĐK - Chương
Chương : Cái gọi là ghen
"Tả thiếu." Giang Cầm Tâm thấy Tả Vân Phi sắc mặt âm u đi ra, nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Có chuyện gì?" Tả Vân Phi không kiên nhẫn hỏi.
"Kỳ Hằng quản sự có ổn không?"
Tả Vân Phi quay đầu, hồ nghi nhìn Giang Cầm Tâm: "Ngươi hỏi hắn làm cái gì, ngươi thích hắn? Hắn chỉ thích Kỳ Thiếu Vinh!"
Giang Cầm Tâm nghe Tả Vân Phi nói, bất đắc dĩ cười đáp: "Không phải, chẳng qua, Kỳ Hằng có thể coi như là đường đệ của ta, vậy nên ta có chút lo lắng cho hắn."
Tả Vân Phi nhìn Giang Cầm Tâm: "Kỳ Hằng là người Giang gia?"
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy! Hắn hình như là có chút hiểu lầm Giang gia."
Tả Vân Phi tò mò hỏi: "Phải vậy không? Hắn cùng Giang gia có hiểu lầm gì?"
Giang Cầm Tâm hơi cứng người lại, Tả Vân Phi không vui nhìn Giang Cầm Tâm: "Không thể nói sao?"
Giang Cầm Tâm cười cười: "Cũng không có gì, hắn khi còn nhỏ tay chân không sạch sẽ, cho nên bị Giang gia trục xuất khỏi gia môn."
"Hắn trộm đồ?"
Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy!"
Tả Vân Phi cười lạnh: "Loại người như hắn trộm đồ cũng không có gì kỳ quái, không ngờ hắn từ nhỏ tay chân đã không sạch sẽ."
Giang Cầm Tâm thấy toàn bộ tâm tư của Tả Vân Phi đều đặt ở trên người Kỳ Hằng, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
............
Kỳ Hằng đi ra khỏi tiểu viện di động, mấy người Tấn Quốc đang vây quanh một đống lửa, cùng đốt thịt nướng, Đường Thiên Anh thì ngồi ở một bên.
Giang Cầm Tâm thấy Kỳ Hằng đi ra, không khỏi theo tầm mắt đánh giá Kỳ Hằng mấy lần.
Sắc mặt của Kỳ Hằng hơi tái nhợt, cả người đều lộ ra một cỗ cảm giác như mới vừa bị chà đạp qua.
"Kỳ Hằng quản sự, có muốn ngồi ăn cùng không?" Giang Hà ngồi cạnh Giang Cầm Tâm cao giọng hô.
Kỳ Hằng nhìn Giang Hà một cái, lãnh đạm đáp: "Không cần."
Kỳ Hằng đi đến một bên ngồi xuống, Tả Vân Phi chống eo bước tới trước mặt Kỳ Hằng, toàn bộ thân ảnh của Kỳ Hằng đều bị vây trong cái bóng của Tả Vân Phi.
"Bộ dáng ngươi nhìn qua không tốt lắm a!"
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Bộ dáng của ta có tốt hay không không có quan hệ gì với ngươi."
Tả Vân Phi quay mặt qua: "Loại tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh giống như ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn tránh ở trong nhà, cần gì phải ra ngoài xuất đầu lộ diện?"
"Tả thiếu, ngươi đã lắm mồm như vậy, dứt khoát đi tửu lầu làm thuyết thư (tiên sinh kể chuyện) là được rồi, chạy tới đây làm gì?"
Đường Thiên Anh: "......"
Thấy không khí đối chọi gay gắt giữa Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi lại dâng lên, Đường Thiên Anh không khỏi bất đắc dĩ xoa xoa mũi, nghĩ thế nào cũng không hiểu hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì.
Tả Vân Phi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hằng: "Ta vừa mới biết được một chuyện, thì ra ngươi từ nhỏ tay chân đã không sạch sẽ."
Kỳ Hằng nhìn chằm chằm Tả Vân Phi: "Ai nói cho ngươi?"
"Mặc kệ ai nói, đây không phải là bôi nhọ ngươi đi?"
"Không có, Tả thiếu hẳn cũng biết, con người ta nhân phẩm thấp kém, có làm ra loại chuyện gì cũng không kỳ quái, chỉ là tay chân không sạch sẽ mà thôi, không tính là cái gì, chuyện giết người cướp của ta cũng từng làm không ít, thế nào, chẳng lẽ Tả thiếu muốn thay trời hành đạo?" Kỳ Hằng cười lạnh hỏi.
Tả Vân Phi cười cười: "Thay trời hành đạo ta không có hứng thú, ta chỉ là tò mò mà thôi, tay chân của ngươi không sạch sẽ, Kỳ Thiếu Vinh vậy mà cũng dám dùng ngươi? Hắn không sợ ngươi trộm sạch của hắn sao?"
"Thiếu gia gia lớn nghiệp lớn, không sợ ta tay chân không sạch sẽ, lấy trí tuệ cùng khí lượng của thiếu gia, người như ngươi không thể tưởng tượng được, ngươi có hiểu không?"
Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi đúng là sùng bái hắn!"
Kỳ Hằng cười cười: "Ai cũng nói như vậy!"
Tả Vân Phi: "......"
............
"A Hằng." Một tiếng xa xa truyền đến.
Tinh thần của Kỳ Hằng khẽ rung lên, Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn thấy hai người, Đường Thiên Anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thiếu gia!" Nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh xuất hiện, Kỳ Hằng lập tức đứng lên, đi tới bên người Kỳ Thiếu Vinh.
Tả Vân Phi lạnh lùng nhìn Kỳ Hằng rời đi, trong mắt tản ra khói mù nồng nặc.
"A Hằng, ngươi có ổn không?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt Kỳ Hằng quan tâm hỏi.
Kỳ Hằng gật đầu: "Ta vẫn tốt."
"Ngươi không xảy ra chuyện gì đi? Sắc mặt ngươi nhìn qua không tốt lắm!"
"Nhờ phúc của Tả thiếu, không xảy ra chuyện gì." Đường Thiên Anh đáp.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Tả Vân Phi: "A Hằng làm phiền Tả thiếu chiếu cố, đa tạ!"
Tả Vân Phi ôm hai tay, ánh mắt bén nhọn nhìn Kỳ Thiếu Vinh, không đáp lại một lời.
Trang Hạo thấy Tả Vân Phi thối mặt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Kỳ Thiếu Vinh: "Tả Vân Phi này thật không lễ phép, vừa nhìn liền biết gia giáo không tốt."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Ngươi bị thương?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng, "Để ta xem miệng vết thương đi."
Tả Vân Phi bước nhanh qua bắt lấy cánh tay Kỳ Thiếu Vinh: "Ta đã bôi dược cho hắn, hắn không có việc gì, không cần phải nhìn."
Kỳ Thiếu Vinh: "...... Thật làm phiền Tả thiếu."
"Chuyện nhỏ không tốn sức, năm đó được A Hằng chiếu cố, hiện tại ta chỉ là bôi dược cho hắn mà thôi, không có gì ghê gớm." Tả Vân Phi trầm mặt nói.
Kỳ Hằng lạnh lùng nhìn Tả Vân Phi, sắc mặt thập phần khó coi.
Kỳ Thiếu Vinh phát động ma pháp, ánh sáng ma pháp quang hệ nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ Kỳ Hằng, sắc mặt Kỳ Hằng hồng hào lên không ít.
"Cảm tạ thiếu gia." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ngươi khi nào thì trở nên khách sáo như vậy?"
............
"Sao các ngươi lại đi cùng Tả Vân Phi?" Trang Hạo đi đến bên người Đường Thiên Anh hỏi.
"Ngẫu nhiên gặp được trên đường, sau đó, tên kia liền ăn vạ không đi." Đường Thiên Anh đáp.
Trang Hạo gật đầu: "Là như vậy sao!" Trang Hạo thầm nghĩ: Tả Vân Phi kia đúng là đủ dính người!
"Còn may là có Tả thiếu đi cùng, trên đường Kỳ Hằng bị một con Thực Kim Điểu cấp chín bắt, nếu không phải có Tả thiếu ra tay tương trợ, Kỳ Hằng chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít."
Đường Thiên Anh may mắn nói.
Trang Hạo không khỏi có chút ngoài ý muốn, "Còn có chuyện này sao? Tả Vân Phi có thể đối phó với Thực Kim Điểu cấp chín?"
Đường Thiên Anh gật đầu: "Đúng vậy! Thực lực của Tả Vân Phi cao hơn chúng ta dự đoán nhiều."
"Mặc kệ thế nào, hắn đã cứu Kỳ Hằng, ta nên tìm một cơ hội cảm tạ lại hắn!"
Đường Thiên Anh cười khổ, "Tả Vân Phi tuy rằng đã cứu Kỳ Hằng, nhưng hắn tựa hồ cũng rất ghét Kỳ Hằng a, cũng không biết là hắn đang nghĩ cái gì?"
"Còn có thể nghĩ cái gì nữa, giận dỗi mà thôi!" Trang Hạo vui sướng khi người gặp họa nói.
Đường Thiên Anh: "......"
............
Dạ Hoa như nước, Tả Vân Phi nửa ngồi trên cây, một mình uống rượu.
Trang Hạo đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: "Tả thiếu thật có hứng thú!"
Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo: "Nếu Trang thiếu cảm thấy hứng thú cũng có thể lên đây a, cùng nhau uống một chén!"
Trang Hạo nghe xong nhảy lên, ngồi xuống bên trái Tả Vân Phi.
"Cảm tạ ngươi đã cứu Kỳ Hằng, ta phi thường cảm kích!" Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi cười nhạo một tiếng: "Trang thiếu đối đãi với tình địch cũng cũng thật hào phóng!"
Trang Hạo khó hiểu hỏi: "Tình địch? Tình địch gì?"
"Trang Hạo, ngươi đúng là trì độn! Kỳ Hằng cũng thích Kỳ Thiếu Vinh, chẳng lẽ ngươi nhìn không nhìn ra sao?" Tả Vân Phi tràn đầy trào phúng nói.
Trang Hạo: "...... Tả thiếu, sợ là ngươi đã hiểu lầm, ta nghĩ Kỳ Hằng cùng Thiếu Vinh không phải quan hệ kia."
Tả Vân Phi không chút để ý nhìn Trang Hạo một cái: "Có lẽ đi."
Trang Hạo bị Tả Vân Phi nhìn đến trong lòng phát ngứa, "Tả thiếu, có phải ngươi rất thích Kỳ Hằng không!"
"Đúng vậy! Ta thích hắn, thích muốn chết, muốn hắn chết!" Tả Vân Phi nghiến răng nghiến lợi đáp.
Trang Hạo cười cười: "Nhìn dáng vẻ này xem ra Tả thiếu thật sự rất thích Kỳ Hằng, có câu nói là yêu càng thâm, hận càng sâu, ngươi từng nghe đến chưa?"
Tả Vân Phi khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
"Trang thiếu cùng Kỳ thiếu đính hôn đã được một thời gian rồi đi, sao hiện tại còn chưa thành thân? Có phải trong lòng Kỳ thiếu có người khác rồi không?" Tả Vân Phi hỏi.
Trang Hạo lập tức bị sặc rượu, "Không có khả năng!"
Tả Vân Phi nghi ngờ nhìn Trang Hạo: "Phải vậy không? Trang thiếu thật tự tin! Cũng không biết trong lòng Kỳ thiếu là nghĩ về ngươi như thế nào?"
Trang Hạo: "......"
............
Kỳ Thiếu Vinh nhìn hai người ngồi trên cành cây, trong lòng không biết nên nói gì cho phải, Trang Hạo cùng Tả Vân Phi lần này chính là đối thủ trong lễ chiêu thân của công chúa, hiện tại lại cùng nhau ngồi tâm sự, giống như là huynh đệ tốt mấy chục năm không gặp vậy.
"Kỳ tứ thiếu." Đường Thiên Anh gọi một tiếng.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi còn chưa ngủ sao?"
"Ngủ không được, Kỳ tứ thiếu, ngươi cùng Trang Hạo không gặp nguy hiểm gì đi?" Đường Thiên Anh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Vẫn tốt." Sau khi đi sâu vào trong núi Kéo Đức, hải thú nhảy ra một con lại một con, Trang Hạo dồn hết đám hải thú này cho tu giả công kích phía sau, hiện tại cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
"Quan hệ của Kỳ Hằng cùng Tả thiếu hình như không đơn giản."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là không đơn giản.
Kỳ Thiếu Vinh nhún vai, đi vào trong tiểu viện của Kỳ Hằng, mà Tả Vân Phi nguyên bản còn đang nhàm chán uống rượu trên cành cây, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía cửa tiểu viên.
Trong màn đêm, hai mắt của Tả Vân Phi lại sáng đến kinh người, Trang Hạo nhìn sang, chỉ cảm thấy trong mắt của tên ngốc này giống như là đang nổi lửa vậy.
"Tả thiếu, ngươi có vẻ rất kích động!" Trang Hạo nói.
Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo: "Không có a! Lại nói tiếp, muốn kích động cũng nên là Trang thiếu mới phải, Kỳ thiếu đã vào trong tiểu viện của Kỳ Hằng, ngươi lại không có một chút phản ứng nào, ngươi không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?"
"Lo lắng Kỳ Hằng cùng Kỳ Thiếu Vinh lăn giường a! Tình cảm của hai người bọn họ không tầm thường!"
Trang Hạo nhíu mày lại: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá!"
"Phải vậy không? Kỳ Hằng chính là nhất vãng tình thâm (mối tình thắm thiết, sâu đậm) đối với Kỳ Thiếu Vinh a! Tình cảm của bọn họ đã kéo dài mười mấy năm, trước đây ăn ý như vậy, sợ là ngay cả Trang thiếu cũng không nhận ra đi." Tả Vân Phi dựa vào thân cây, rót một ngụm rượu uống.
Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi một cái, từ trên cây phi xuống, đi thẳng về phía tiểu viện của Kỳ Hằng.
Tả Vân Phi nhìn bóng dáng Trang Hạo rời đi, ánh mắt khẽ đảo, không biết đang suy nghĩ cái gì.