TSCPTĐK - Chương
Chương : Tả thiếu rất để ý ngươi
Kỳ Thiếu Vinh nhìn gương mặt ửng đỏ của Kỳ Hằng, quan tâm hỏi: "A Hằng, ngươi không sao chứ?"
Kỳ Hằng lắc đầu: "Không có việc gì."
"Tả Vân Phi không phải lại làm gì ngươi đi?"
"Không có."
Trang Hạo đánh giá sắc mặt của Kỳ Hằng: "Kỳ Hằng, mặt ngươi rất hồng a!"
Kỳ Hằng xoa xoa mặt mình, miễn cưỡng cười nói: "Phải vậy không? Có lẽ là do ánh mặt trời quá lớn, cho nên phơi đỏ đi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo nhìn Kỳ Hằng: "Ta nhìn thấy Tả Vân Phi đưa hoa cho ngươi, hắn thổ lộ với ngươi?"
Kỳ Hằng nhìn Trang Hạo một cái, quay mặt qua: "Không thể nào, Trang đại thiếu, ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều."
Trang Hạo trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Không phải hắn muốn suy nghĩ nhiều, là do cái tên Tả Vân Phi kia ép hắn không thể không suy nghĩ!
........
Lý Ứng nhìn về phía Tả Vân Phi: "Quan hệ của Tả thiếu cùng Kỳ Hằng quản sự hình như không tầm thường!"
Giang Hà gật đầu: "Đúng vậy!"
Tuy rằng thái độ của Tả Vân Phi vẫn luôn rất lạnh lùng, nhưng diện mạo của hắn lại xuất sắc, thực lực còn xuất chúng, cho nên rất nhiều người cam chịu thái độ lạnh thấu xương kia muốn tiếp cận Tả Vân Phi, bất quá, những người đó đều bị Tả Vân Phi coi thành không khí, Lý Ứng chưa từng nhìn thấy Tả Vân Phi để bụng một người đến như vậy.
"Ta vừa nhìn thấy Tả thiếu tặng hoa hồng anh cho Kỳ Hằng." Giang Hà nói.
Hoa hồng anh đại biểu cho tình yêu, Tả Vân Phi tặng hoa cho Kỳ Hằng là muốn làm cái gì, không cần nói cũng biết.
Giang Cầm Tâm ngồi dưới đất, không nói gì.
Lúc trước khi Tả Vân Phi đi hái hoa hồng anh, Giang Cầm Tâm cũng nhìn thấy, trong nháy mắt kia, Giang Cầm Tâm kỳ thật có một tia ảo tưởng, nếu như Tả Vân Phi tặng hoa cho nàng, nàng nhất định sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất Tấn Quốc.
Kết quả, Tả Vân Phi lại đưa hoa hồng anh cho Kỳ Hằng. Giang Cầm Tâm nhìn về phía Kỳ Hằng, hít sâu một hơi, giữa Kỳ Hằng cùng Tả Vân Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho Tả Vân Phi có thể khó lòng dứt bỏ, ái hận giao thoa như vậy.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, mấy người Tấn Quốc kia hình như đang nhìn ngươi."
Kỳ Hằng không vui nói: "Ta cũng không phải là chim quý thú lạ, mấy người kia không hiểu nhìn làm cái gì."
"Ta thấy vị Giang Cầm Tâm tiểu thư kia hình như có chút ghen ghét ngươi!"
"Thiếu gia, ngươi quá lo lắng, trên người ta không có cái gì đáng để người khác phải ghen ghét."
"Sao lại không có? Tả thiếu gia kia rất để ý ngươi a! Giang tiểu thư kia hình như là thích Tả thiếu."
Kỳ Hằng quay đầu, nghiêm túc nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi đừng đùa với ta như vậy được không? Cả người ta đều nổi da gà hết rồi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Kẻ trong cuộc u mê, người bàng quan lại tỉnh, Kỳ Hằng chính là bị lá che mắt, không thấy Thái Sơn!
"Làm ngươi sợ rồi sao? Thật xin lỗi." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Hằng cau mày, đau đầu quay mặt qua: "Thiếu gia, ngữ khí nói chuyện của ngươi giống hệt Tả Vân Phi! Ngươi đừng như vậy, ta cảm thấy rờn rợn trong người."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Được rồi, nếu hoa đã hái xong, chúng ta liền trở về đi, đừng để Nguyệt Đình công chúa chờ sốt ruột." Tả Vân Phi lên tiếng.
Trang Hạo gật đầu, "Nói có lý."
"Tuy rằng thu thập hoa hồng hoa không hạn định thời gian, nhưng nếu trở về sớm một chút cũng có thể để lại một ấn tượng tốt trong lòng công chúa." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Sau đó, đám người Tả Vân Phi lại lục tục trở lại hải thuyền.
.........
Kỳ Hằng đứng trên mũi thuyền, trong lòng giống như đã được gỡ bỏ đi một tảng đá nặng.
Cuối cùng cũng trở lại, như vậy có lẽ là sắp kết thúc rồi.
Kỳ Hằng vừa quay đầu liền nhìn thấy Tả Vân Phi đang âm u đứng cách đó không xa.
Kỳ Hằng mím môi nhìn người tới: "Có việc gì không?"
"Ngươi ném hoa ta tặng cho ngươi!" Tả Vân Phi lạnh lùng nói.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút tâm chột dạ.
"Hoa đã khô, ta đương nhiên phải ném." Kỳ Hằng đáp.
Tả Vân Phi âm trầm nhìn Kỳ Hằng: "Hoa kia không phải có thể tùy tiện vứt được!"
Kỳ Hằng tức giận nói: "Ta ném cũng đã ném, ngươi cũng không thể bắt ta trở về nhặt lại đi."
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng, từ trong nhẫn không gian lấy ra một bó hoa đã khô một nửa, cường ngạnh nhét vào trong tay Kỳ Hằng, "Giữ cho kĩ, đồ ta đưa không phải ngươi có thể tùy tiện ném được!"
Kỳ Hằng bất đắc dĩ thu bó hoa vào trong nhẫn không gian.
Kỳ Thiếu Vinh từ trong phòng đi ra, "A Hằng, Tả thiếu rất có cá tính, có đúng không?"
"Thiếu gia!" Kỳ Hằng tràn đầy bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Tả Vân Phi kia có cá tính ở chỗ nào, rõ ràng là có bệnh!
.........
Lý Ứng nhìn về phía Kỳ Hằng, thở dài một hơi: "Tả thiếu đối xử với Kỳ Hằng không tầm thường! Nhìn dáng vẻ này xem ra Quân Lan Nguyệt tiểu thư phải thất vọng rồi."
Giang Cầm Tâm híp mắt, Quân Lan Nguyệt là vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ của Tả Vân Phi, quan hệ của hai người ban đầu không tồi, cũng sắp đi tới lễ bàn cưới hỏi, bất quá, sau khi Tả Vân Phi xảy ra chuyện, Quân gia lo lắng Quân Lan Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng, hỏa tốc từ hôn, nhanh chóng đính hôn nàng cho người khác.
Sau này, Tả Vân Phi khôi phục thực lực, trở lại Tả gia, Quân Lan Nguyệt lại lần thứ hai hoả tốc từ hôn, ý đồ muốn khôi phục hôn ước, đáng tiếc, Tả Vân Phi không thèm nhìn nàng đến một cái.
Quân Lan Nguyệt hai lần từ hôn, cũng bởi vậy mà trở thành trò cười ở hoàng đô Tấn Quốc.
"Nếu như Kỳ Hằng đi Tấn Quốc, Quân Lan Nguyệt tiểu thư khẳng định là sẽ không thiện bãi cam hưu." Giang Cầm Tâm nói.
Chuyện từ hôn là Quân Lan Nguyệt đuối lý, nàng mấy lần tới tìm Tả Vân Phi, sau đó đều là đều bất lực trở về, chọc ra không ít chê cười.
Nhưng Quân Lan Nguyệt tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, ai dám thân cận với Tả Vân Phi, nàng liền đi tìm người đó gây chiến.
"Kỳ Hằng là người của Kỳ Thiếu Vinh, sau chuyện này, hắn hẳn là sẽ trở về Nguyên Quốc." Lý Ứng nói.
"Cũng chưa chắc!" Giang Cầm Tâm hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Nếu Kỳ Hằng có thể trở về Nguyên Quốc với Kỳ Thiếu Vinh là tốt nhất, nhưng chỉ sợ tên kia có ý tưởng khác a!
"Nói cũng phải, ta thấy quan hệ của Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng không tồi, có lẽ hắn sẽ theo Tả Vân Phi trở lại hoàng đô."
Giang Cầm Tâm: "......" Nếu Kỳ Hằng muốn đối phó với Giang gia, Tả Vân Phi có thể sẽ hỗ trợ không?
.........
Hoàng đô Vân Quốc.
"Công chúa điện hạ, có hoàng tử trở lại rồi!"
Nguyệt Đình công chúa hơi ngoài ý muốn nhìn về phía người tới bẩm báo: "Đã có hoàng tử trở lại?"
"Đúng vậy!"
"Nhanh như vậy đã có người trở lại, là vị hoàng tử nào?"
"Là Đường Tthiên Anh hoàng tử của Nguyên Quốc cùng Lý Ứng hoàng tử của Tấn Quốc."
"Quả nhiên là hai người sở hữu hộ vệ suất sắc nhất kia."
"Công chúa điện hạ, ngài định lựa chọn vị hoàng tử nào? Là Đường Thiên Anh hoàng tử hay là Lý Ứng hoàng tử?"
Nguyệt Đình công chúa cau mày lại, trong mắt dâng lên một tia khinh thường, "Hai tên kia đều chẳng ra gì, nếu trong bọn họ có người sở hữu được một nửa tài năng của Tả Vân Phi hoặc là của Trang Hạo, ta liền không phải khó lựa chọn."
Hộ vệ nhìn Nguyệt Đình công chúa: "Công chúa điện hạ, quân thượng đã ra lệnh, ngài nhất định phải chọn được một người."
Nguyệt Đình công chúa không kiên nhẫn nói: "Lão nhân cũng thật là, làm việc luôn thích nóng nảy như vậy, ta còn trẻ, cần lo lắng ta không gả được sớm như vậy sao?"
"Công chúa điện hạ, kỳ thật Đường Thiên Anh hoàng tử cùng Lý Ứng hoàng tử đều không tồi."
Nguyệt Đình công chúa cười nhạo một tiếng: "Không tồi, chỗ nào không tồi?"
.........
Trong biệt viện.
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo song song ngồi chơi cờ.
Kỳ Hằng ở bên cạnh xem xét, "Thiếu gia, tứ hoàng tử cùng Lý Ứng hoàng tử đều tiến cung rồi, ngươi xem công chúa điện hạ kia sẽ chọn ai?"
Kỳ Thiếu Vinh thuận miệng đáp: "Ta thấy công chúa điện hạ kia không dễ để người qua cửa như vậy."
Kỳ Hằng cười cười: "Ta cũng nghĩ thế."
Lát sau, có tiếng bước chân chậm rãi kéo đến, Kỳ Hằng nói: "Hẳn là tứ hoàng tử trở lại rồi, ta đi xem hắn một chút."
Đường Thiên Anh đẩy cửa ra, mặt ủ mày ê đi vào.
Trang Hạo nhìn Đường Thiên Anh một cái: "Tứ hoàng tử, tình huống thế nào? Ngươi tặng hoa cho công chúa điện hạm nàng có khuynh tâm với ngươi không?"
"Công chúa điện hạ nếu có thể dễ dàng động tâm như vậy thì cũng không đến lượt đám hoàng tử ngoại quốc chúng ta, nàng đã sớm chọn gả cho một người nào đó trong lãnh thổ Vân Quốc rồi." Đường Thiên Anh mệt mỏi ngồi lên trên ghế dựa.
"Vậy công chúa điện hạ có nói yêu cầu gì không?"
"Nàng nói hôn phu của nàng cho dù không phải là anh hùng cái thế, ít nhất cũng phải là nhân trung long phượng, cho nên võ lực của người kia không thể thấp hơn nàng."
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói: "Cho nên muốn cưới công chúa còn phải đánh với nàng một trận?"
Đường Thiên Anh gật đầu: "Đúng vậy!"
Kỳ Thiếu Vinh vỗ vỗ bả vai Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi chính là một trong Hoàng đô Thất Tú a, công chúa kia quá kiêu ngạo, ngươi cho nàng xem một chút lợi hại, để nàng biết Hoàng đô Thất Tú không phải là dễ chọc."
Đường Thiên Anh cười khổ: "Kỳ tứ thiếu, lúc trước Hoàng đô Thất Tú có lẽ còn thanh danh hiển hách, nhưng từ sau khi ngươi đá Thẩm Nguyên ra, thanh danh của Hoàng đô Thất Tú đều mất hết rồi, hiện tại Hoàng đô Thất Tú coi như đã trở thành một trò cười trong lòng mọi người."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Tứ hoàng tử, ngươi đừng tự coi nhẹ mình như vậy, ngươi mạnh hơn tên ngốc Thẩm Nguyên kia nhiều, thanh danh của Hoàng đô Thất Tú đã mất, vậy hiện tại ngươi nương cơ hội này vãn hồi lại thanh danh cho Hoàng đô Thất Tú là được!"
Đường Thiên Anh tràn đầy xấu hổ nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ tứ thiếu, thực lực của vị công chúa kia có chút mạnh, cho nên yêu cầu của ngươi, ta rất khó đạt thành......"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đường Thiên Anh, thầm nghĩ: Tiểu tử Đường Thiên Anh này, quá không có chí khí!
Trang Hạo xuy một tiếng cười nhạo: "Cưới tức phụ đối với ai mà nói cũng đều không phải là chuyện dễ dàng, muốn đợi bánh trên trời rơi xuống cho ngươi sao, không có cửa đâu, nén bi thương, thuận theo tự nhiên đi."
Đường Thiên Anh: "......" Trang Hạo nói lời này chẳng lẽ là lấy kinh nghiệm của chính mình ra tuyên bố?